“Đừng khóc, là hắn không xứng với tiểu thư.”
…
Đây thật là một sự hiểu lầm đẹp đẽ, thật ra ta chỉ bị gió cát vào mắt mà thôi.
Ta tựa vào lồng ngực Lăng Quyết, chỉ cảm thấy những khoản tiền đã tiêu trước đó đều đáng giá.
“Lăng Quyết ngươi có phải đã đoán trước rồi không?”
Vì khi ta nói, sắc mặt hắn không hề tỏ ra bất ngờ.
“Ngươi có chê ta là một góa phụ không?”
Ta cẩn thận hỏi, và người đứng sau càng ôm chặt hơn.
“Tiểu thư rất tốt.”
“Thật sao?”
Ta quay lại, đôi mắt Lăng Quyết đầy thương tiếc vẫn chưa kịp thu lại, nhưng câu hỏi của ta làm hắn sững sờ, suýt chút nữa không đứng vững.
“Vậy ngươi có muốn lấy ta không?”
Thấy hắn hoàn toàn ngơ ngác, mắt hắn bắt đầu mất đi tiêu điểm, ta không nhịn được mà nhếch môi, gạt bỏ mặt mũi, lại hỏi một lần nữa:
“Ngươi có muốn không?”
“Ta…”
“Không muốn sao?”
Lăng Quyết vội vã lên tiếng: “Làm sao có thể không muốn!”
“Thật ngoan.”
Ta cười, nở một nụ cười ngọt ngào, hai tay vòng quanh cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, ban đầu chỉ muốn trêu đùa hắn, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, ta không kìm được mà hôn lên môi hắn.
Lăng Quyết nhìn ta, hơi thở trở nên gấp gáp, ngay cả khóe mắt hắn cũng đỏ lên, đẹp không sao tả được.
“Tiểu thư…”
Giọng nói thì thầm, hắn vòng tay ra sau lưng ta, ôm lấy eo ta, trong ánh mắt ta mở to, như cơn cuồng phong, hắn hôn ta lần nữa…
Nam nhân, quả thật là không thể đùa giỡn được.
26
(Tui đổi xưng hô của Lăng Quyết thành chàng nha)
Trên đường về, ta dùng quạt che đi đôi môi sưng đỏ.
Lăng Quyết chẳng dám nhìn thẳng vào ta, nắm chặt tay, ho một tiếng, quay đầu đi, để lộ vết thương đỏ trên cổ.
Ta im lặng cúi đầu, nhẹ nhàng động quạt, cố gắng xua đi chút nhiệt đổ lên mặt. “Tiểu thư…”
Lăng Quyết ngập ngừng mở miệng, ta liếc chàng một cái: “Đến thế này rồi, vẫn còn gọi là tiểu thư?”
Ngày sau đó, chàng cười.
Lăng Quyết nhìn ta, trong đôi mắt lấp lánh của chàng lúc này chỉ có hình ảnh của ta.
“Nhu Nhi.”
Mặc dù gió đêm rất nhẹ nhàng, mặc dù lời chàng nói rất dịu dàng, nhưng lại khiến tim ta đập thình thịch không ngừng.
Giống như tiếng sấm đêm đó, một tiếng rồi lại một tiếng, thấu tận đáy lòng.
“Thế này mới đúng chứ!”
Ta giả vờ bình tĩnh, đi thẳng đến bên xe ngựa. Kéo rèm xe lên.
Đông Thanh và Lý Quý Nhân đang ngồi ở đó, Lý Quý Nhân nhàn nhã uống trà, Đông Thanh thì bên cạnh khóc lóc đếm tiền.
Ta lên tiếng hỏi:
“Mộ Tiểu Tướng Quân đâu?”
Lý Quý Nhân dừng tay cầm chén trà, rồi cười:
“Hắn có việc ở nhà, về trước rồi.”
“Vậy à~”
Ta không nghi ngờ gì, bảo Đông Thanh đưa tiền cho nàng. Trước khi đi, Lý Quý Nhân hiếm khi nghiêm túc nói:
“Tô Nhu, ấn đường ngươi bị mặt rồi, e là có tai họa huyết quang. Ngươi ở ngoại ô kinh thành, dù có Lăng Quyết bảo vệ, nhưng vẫn có thể có sơ sót.”
Lòng ta bất giác nhói lên, ta bỗng nhớ lại những kẻ gian xâm nhập vào trang viên trước đây.
“Ngươi tốt nhất chuyển vào nội thành ở đi, nếu không, nếu chết trong cái trang viên hẻo lánh đó, ta sẽ không kịp chạy tới thu thập thi thể cho ngươi đâu.”
“Biết rồi!”
Ta cười híp mắt dựa vào vai nàng đáp lại, Lý Quý Nhân nhăn mặt vẻ khó chịu, vội vàng đẩy ta ra.
“Đi rồi, nhớ gửi tiền xem bói tới phủ của ta ngày mai.”
Nụ cười trên mặt ta đột nhiên cứng lại, thấy nàng nhảy xuống xe, chẳng thèm quay lại mà đi luôn. Ta giật rèm xe lên và hét to:
“Lý Tiểu Nguyệt! Ngươi là từ trong ổ cướp chui ra đấy à!”
Mấy ngày sau, ta ngồi trong thư phòng, ngoan ngoãn mở ra những bản trích dẫn các nhà cửa ở Kinh Thành mà Đông Thanh đưa tới.
“Đây là căn nhà ở phía nam thành, trước đây có một quan nhỏ ở đó, sân vườn khá đẹp, cũng thanh nhã, chỉ có điều hơi nhỏ.”
Đông Thanh giải thích, ta rùng mình, ba phẩm, vậy mà lại gọi là quan nhỏ?
“Căn nhà phía bắc, nô tỳ đã đi xem qua, sân vườn đủ rộng, nhưng chỗ cần sửa chữa quá nhiều…”
Ừ, xét về tài sản hiện tại thì thật sự là hơi khó khăn, hơn nữa, sống trong ngôi nhà lớn như thế làm gì?
“Căn nhà ở phía tây gần khu ổ chuột, không được.”
“Căn nhà phía đông gần chỗ hát ca, ban đêm quá ồn ào, không thích hợp ở.”
Sau khi Đông Thanh giảm đi những lựa chọn, ta nhìn vào cuốn sách đầy dấu chéo, thở dài nói:
“Đông Thanh! Thực ra yêu cầu của ngươi có thể hạ xuống một chút, ta thấy căn nhà phía nam đó cũng không tệ lắm!”
“Không, tiểu thư phải ở nơi tốt nhất.”
27
Ta tưởng rằng việc chuyển vào Kinh thành sẽ đơn giản, không ngờ hai người trong cung lại biết được chuyện này, một người thì bảo ta nhanh chóng chuyển, một người lại không muốn ta chuyển.
Vệ Kỳ Niên và Thẩm Quân Mai cãi nhau một trận lớn, đây có lẽ là lần cãi nhau dữ dội nhất của họ, Vệ Kỳ Niên thậm chí còn chuyển sang ngủ trong thư phòng của hoàng đế.
Thẩm Quân Mai buồn bã đến mức động thai khí, suýt chút nữa mất đi đứa bé. Điều thú vị hơn là, Phúc Lai công công lại tới chỗ ta.
“Tô tiểu thư, hoàng thượng nói, để người yên tâm ở lại, nếu lo không an toàn, người sẽ phái vài thị vệ giỏi tới.”
Phúc Lai công công sắc mặt cau lại như hoa cúc, cẩn thận mở miệng nói. Ta nhìn ông ta mà thấy buồn cười, ông ta mỗi đứng thôi mà run bần bật như cái rây.
“Phúc Lai công công, nếu hoàng thượng và nương nương không muốn ta vào Kinh, vậy ta cũng sẽ không vào. Xin công công về bẩm báo hoàng thượng một tiếng, nói rằng c thị vệ ta không dám nhận. Ta sẽ tự thuê vài người trông coi, không cần hoàng thượng phải lo.”
Phúc Lai công công nghe xong, lập tức tái mặt, đứng lúng túng tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán.
“Đây, đây… …”
Ta lười phản ứng hắn, gọi Đông Thanh vào:
“Đông Thanh, tiễn công công ra ngoài.”
“Công công mời.”
Đông Thanh sắc mặt lạnh lùng tiễn khách.
Đúng vậy, ai mà không cảm thấy uất ức cơ chứ, chuyển nhà còn phải nhìn mặt hai người trong cung.
Sau khi tiễn Phúc Lai công công, Đông Thanh vào pha trà mới cho ta và mang lên điểm tâm mới.
Umm, là cá nhỏ chiên.
Ta nhặt một con lên, cắn ngay đầu nó, vừa giận dữ vừa nhai mạnh mẽ.
Hả? Trong sân thay đầu bếp rồi sao? Món cá nhỏ chiên hôm nay làm khá ngon.
Nhưng, dù là món cá chiên ngon như thế cũng không thể dập tắt cơn giận trong lòng ta.
“Chỗ này thật là tồi tệ, ai muốn ở thì cứ ở, Đông Thanh!”
Ta đập bàn đứng lên, nhìn Đông Thanh:
“Ngươi mấy ngày nữa đem hai cửa hàng ở Kinh thành bán đi, rồi dọn dẹp một chút, chúng ta sẽ về…”
Ta nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhà cũ của nguyên chủ ở đâu nhỉ?
Sách chỉ nói qua về việc nàng mất cha nương từ sớm, còn lại không đề cập chi tiết. Nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hậu, đối với nàng, cung điện chính là nhà của nàng.
Nhưng bây giờ, nàng đã không còn nhà nữa…
Ta từ từ ngồi xuống, ngẩn người nhìn Đông Thanh:
“Đông Thanh, ta mới nhận ra, ta không có…
Ta không có một nơi có thể về, ở cái nơi xa lạ này, ta và nguyên chủ giống nhau, chẳng có chốn nào để đi. Mũi ta chợt cay, hình ảnh của Đông Thanh dần mờ đi, ta ôm ngực, chỉ cảm thấy nặng nề vô cùng.
“Tiểu thư! Tiểu thư, người sao vậy? Đừng dọa Đông Thanh mà!”
Tiếng gọi gấp gáp của Đông Thanh mang theo sự lo lắng, một bóng người vội vã chạy tới.
“Tiểu thư?”
Lăng Quyết quỳ xuống trước mặt ta, ngẩng đầu lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.
“Đừng khóc.”
“Lăng Quyết.”
Ta nắm lấy tay chàng, giọng nghẹn ngào, khẽ nói:
“Ta không muốn ở đây, cũng không muốn ở Kinh thành, nhưng, nhưng ta không giống như Mục Phi, có một ngôi nhà để trở về.”
Lăng Quyết ánh mắt mềm mại, vỗ vỗ đầu ta như vỗ về một đứa trẻ.
“Vậy thì đi về quê của ta.”
“Ngươi… ngươi quê ở đâu?”
Lăng Tuyết khẽ cười:
“Kim Lăng.”
“?”
Trong đầu ta bỗng hiện lên cảnh tượng mình từng mang mùa xuân trên sông Tần Hoài ra khoe khoang với Lăng Tuyết, ta không nhịn được xấu hổ mà che mặt lại.
Hóa ra, chàng thật sự đã thấy qua mười dặm sương khói.
Lúc ấy ta khoác lác như thế, chàng lại không nhắc nhở chút nào!
Ôi ôi, không dám gặp người nữa.
28
Hôm nay có khách quý tới.
Mộ tướng quân.
Hắn là huynh trưởng của Mộ tiểu tướng quân, từ nhỏ đã thầm mến nữ chính, là một fan trung thành của nữ chính.
Trà ta mang từ trong cung chỉ còn lại một chút, nên ta đem hết ra đãi khách.
Ta ngồi trong đại sảnh, thưởng thức chén trà cuối cùng.
Sau này, có lẽ sẽ không còn cơ hội uống nữa.
Trước mặt ta là một nam nhân, mặc chiếc trường sam xanh lục, mặt mày như ngọc, lông mày mắt giống Mộ Dật, nhưng nhìn kỹ lại, có vẻ hắn thông minh hơn nhiều so với Mộ Dật.
Dù là bộ dạng công tử bình thường, nhưng không thể che giấu khí chất sắc bén trên người hắn.
Kể từ khi hắn ngồi xuống, ta chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng đi, gần như không thể thở nổi.
“Tô tiểu thư, bất luận ngươi có đồng ý hay không, ngươi đều phải rời khỏi Kinh thành.” Mộ Tấn cười nhẹ, ngón tay lười biếng gõ lên bàn, giọng nói chậm rãi.
Ta nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, Mộ Tấn đã tự nhiên tiếp tục nói:
“Đương nhiên, cũng có cách nhanh hơn, đó là giết ngươi ngay, để không làm cho Quân Mai trong cung phải lo lắng vì ngươi.”
Khốn kiếp, những kẻ này thật là, mỗi người đều không cho ta có cơ hội lên tiếng! Mộ Tấn liếc mắt nhìn ta một cái, còn muốn dọa nạt ta: “Vèo——”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, dao đã đặt lên cổ Mộ Tấn. Lăng Quyết mặt đầy sát khí, ánh mắt lộ ra ý giết người.
“Ngươi dám động vào nàng thử xem?”
Lưỡi dao sắc bén ấn vào, Mộ Tấn nhíu mày, rõ ràng hắn không ngờ người bên cạnh ta lại có võ công cao như vậy.
Mộ Tấn giơ tay lên, lộ ra nụ cười hòa nhã vô hại.
“Vừa rồi chỉ là đùa thôi, Tô tiểu thư là người trong lòng của tiểu đệ ta, nếu ta làm gì tiểu thư, Mộ Dật chắc chắn sẽ hận tôi.”
“Hừ.”
Ta kiêu ngạo quay đầu đi, nắm lấy góc áo của Lăng Quyết, làm ra vẻ mạnh mẽ:
“Ai thèm về Kinh thành, mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi đây, đi đâu chẳng tốt hơn ở đây?”
“Ồ? Ngươi không muốn về cung sao?”
Mộ Tấn có chút ngạc nhiên, dù sao nguyên chủ trước kia đối với hoàng thượng, yêu đương thắm thiết như thế.
Ta thở dài, lắc đầu, cố làm ra vẻ sâu sắc:
“Vị quân vương ấy lạnh nhạt lắm, ta đã bị bỏ rơi một lần rồi, sao có thể quay lại, để hắn lại có cơ hội bỏ rơi ta lần nữa.”
Trong phòng lặng yên một lúc, có lẽ lời ta vừa nói khiến hắn bị chấn động.
“Người phụ nữ ngốc như ngươi mà cũng nhận ra điều này, Quân Mai lại luôn không thể nhìn thấu.”
!!!
Đại ca, ngươi có phép tắc không vậy!