Tiểu công tử nhà Huyện Đậu Thỉ chết rồi, mọi người đều nói là bị con trai ta giết.
Đơn giản vì làng trên xóm dưới chỉ có ta-thanh danh xấu nhất- là quả phụ, nhi tử của ta liền bị coi là trời sinh hư loại.
(Trời sinh hư loại: chỉ người sinh ra đã ác)
Huyện lệnh nha áp giải nhi tử của ta lên công đường, cầu xin An Thần Vương chủ trì công đạo.
“Mẫu thân hắn không tuân quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về liền mang thai, còn không nói ra dã nam nhân là ai. Loại người như thế dạy ra hài tử có thể là người tốt sao?!”
Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát mạnh một cái, đánh rụng răng của huyện lệnh nha.
“Làm càn! Ngươi không thấy vị tiểu công tử kia cùng Vương gia chúng ta cơ hồ là từ một khuôn mặt đúc ra sao?!”
1
Tiểu công tử nhà huyện lệnh chết đuối trong một chiếc giếng ở một căn nhà hoang phía đông thành.
Đêm hôm đó, bổ khoái xông vào nhà ta, mạnh mẽ bắt nhi tử của ta đi.
“Nương!” Tiểu Thạch nắm tay ta, sợ đến mức mặt tái mét, không khóc được tiếng nào. “Con không giết người! Con không có!”
Chúng ta bị bổ khoái mạnh mẽ tách ra, ta bị đẩy ngã xuống đất. Bổ khoái giơ lên văn thư truy bắt trong tay:
“Có người nhìn thấy Tống Thạch và tiểu công tử cùng lúc xuất hiện tại nhà hoang phía đông thành, còn nghe thấy tiếng tranh chấp của bọn chúng. Hiện tại xem ra, cái chết của tiểu công tử không thể không liên quan đến hắn! Bắt đi!”
Tiểu Thạch mới chín tuổi, bị mấy bổ khoái cao to kéo đi, gần như bị lôi đi.
Sau khi bọn họ rời đi, hàng xóm xung quanh xem náo nhiệt bắt đầu xì xào bàn tán.
“Biết ngay hài tử nhà nàng ta không phải là loại tử tế gì mà.”
“Mẫu thân như vậy, dạy ra hài tử thì có thể ra sao?”
“Phì! Ở cùng loại người như vậy, thật xui xẻo tám đời!”
Bọn họ nhổ nước bọt trước cửa nhà ta, thấy ta không phản ứng, liền cảm thấy không thú vị, dần dần tản đi.
Cho đến khi mặt trời lặn, ta mới hồi thần từ cơn chấn động lớn.
Ta từ dưới đất đứng lên, quay vào nhà, đóng chặt cửa lại.
Những lúc như thế này, ta càng phải bình tĩnh.
Tiểu Thạch chỉ còn có ta.
Chỉ có ta mới có thể cứu được nó.
Cố gắng giữ bình tĩnh, ta bắt đầu xem xét lại mọi chuyện từ đầu.
Huyện lệnh Tào Uy có sáu thê thiếp, sinh được tám nữ nhi, chỉ có một nhi tử là Tào Hoài Ngọc.
Tào Hoài Ngọc được nuông chiều hết mực, tính cách kiêu căng ngang ngược. Tào gia ở ở huyện Sầm cơ hồ là một tay che trời, nên không ai quản được tiểu bá vương này.
Ta không biết Tiểu Thạch làm sao lại dính dáng với hắn.
Nhưng ta nhớ khoảng thời gian trước Tiểu Thạch một mình vào thành, khi trở về thì trên người đầy thương tích.
Bất luận ta hỏi thế nào, nó cũng chỉ nói là mình bất cẩn ngã.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ khi đó, nó với Tào Hoài Ngọc đã có giao thoa.
Tiểu Thạch từ trước đến nay hiểu chuyện, có chủ ý riêng, không phải loại người chủ động gây sự, cho nên ta cơ hồ vì nó mà lo lắng.
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài sợ hãi lo lắng, ta còn cảm thấy sâu sắc sự tự trách.
Là do ta ngày thường quá sơ sót…
Ta muốn tìm hiểu chi tiết vụ án, nhưng thân phận thấp kém, dò hỏi mãi cũng không tìm được thông tin gì quan trọng.
Cứ kéo dài mãi, ngày công đường mở công thẩm càng ngày càng gần.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán về vụ án này.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng nhi tử của ta chết chắc.
Lý thẩm quen biết với ta, sợ ta nghĩ quẩn, đến nhà an ủi, nhưng đúng lúc gặp ta mang tay nải chuẩn bị ra ngoài.
“Tống nương tử, thời khắc quan trọng thế này, ngươi định đi đâu?”
Bà ấy có chút lo lắng: “Việc chưa đến cuối cùng, ngươi vạn lần đừng làm chuyện dại dột!”
Lý thẩm cũng là người từ nhỏ nhìn Tiểu Thạch lớn lên.
Bà ấy là một trong số ít người tin rằng Tiểu Thạch không giết người.
Trong lòng ta dâng lên một dòng ấm áp, ta hướng về phía bà nói lời cảm tạ:
“Lý thẩm, ta phải rời khỏi huyện Sầm, đi một chuyến đường xa. Nhà của ta xin phiền thẩm chăm sóc.”
Lý thẩm ngẩn người: “Rời xa?!”
Ta gật đầu, mơ hồ giải thích: “Chuyện của Tiểu Thạch… cần tìm người giúp, ta phải đến kinh thành.”
“Kinh thành?!” Lý thẩm trợn to mắt, kích động nói: “Ngươi là muốn đi tìm phụ thân của Tiểu Thạch phải không?!”
Đối với thân phụ của Tiểu Thạch là ai, Lý thẩm đã nhiều lần vừa rõ ràng vừa ngấm ngầm hỏi ta.
Nhưng lần nào ta cũng không trả lời.
Chỉ là lần này nàng đoán sai, ta không hề định đi tìm người đó.
Chỉ là những người quen biết ngày trước của ta đều ở kinh thành.
Vội vàng từ biệt Lý thẩm, ta đeo tay nải nhanh chóng chạy về phía cổng thành.
Kinh thành cách đây rất xa, vài ngày trước ta đã gửi thư tới kinh thành, nhưng đến giờ vẫn chưa có hồi âm.
Ta có thể chờ, nhưng Tiểu Thạch thì không.
Nếu không phải không còn cách nào, ta cũng sẽ không mạo hiểm đến kinh thành cầu cứu.
Ta nhớ lại lời của Lý thẩm khi nãy…
Trong đầu ta hiện lên một bóng dáng gần như ta đã không còn nhớ rõ.
Một người mà ta mang trong lòng nỗi áy náy, cả đời này không muốn gặp lại.
Một đường suy nghĩ ngổn ngang, đến khi ta bước tới cổng thành mới phát hiện hôm nay cổng thành có chút khác thường.
Rất nhiều bách tính kiễng chân, ngẩng đầu chen lấn về phía trước, dường như muốn tranh nhau xem cái gì.
Ta vội vã muốn ra ngoài thành, cũng dồn sức chen vào.
Dựa vào vóc dáng nhỏ bé, ta nhanh chóng chen được đến phía trước.
Có một cô nương bị ta chen lấn, loạng choạng, không hài lòng quay đầu trừng mắt nhìn ta.
Ta vừa định mở miệng xin lỗi, đã nghe nàng nói:
“Chen cái gì mà chen?! An Thần Vương đã vào thành từ lâu, ngươi chen vào cũng không thấy được đâu!”
Ba chữ “An Thần Vương” như sét đánh bên tai, ta ngây người tại chỗ.
Cô nương kia khẽ cười khinh, định rời khỏi đám đông chen chúc này.
Ta theo bản năng giữ lấy tay nàng, giọng run rẩy:
“Ngươi nói… ai đã vào thành?!”
Cô nương không kiên nhẫn đáp:
“An Thần Vương! Là An Thần Vương mà bệ hạ tin cậy nhất!”
Xung quanh vang lên tiếng cười rộn ràng, mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào.
“An Thần Vương phụng mệnh hoàng thượng tuần du phía nam, đúng lúc đi qua huyện Sầm, nghe nói đại nhân họ Tào mất đi ái tử, đặc biệt đến an ủi và dự thính vụ án…”
“Đúng vậy, nghe nói Tào đại nhân còn cố tình đẩy thời gian xét xử lên sớm hơn.”
“Ban đầu định vào bốn ngày sau, nhưng lại đổi thành hôm nay. Ta định đến ngoài nha môn xem náo nhiệt đây, ngươi không đi sao?”
“Đi, đi, mau đi xem!”
“Tiểu tử xấu kia giết nhi tử của Tào đại nhân, bây giờ lại có An Thần Vương dự thính, hắn chắc chắn tội chết khó thoát!”
Chương 2
Mọi người dần dần bị giải tán.
Trong lúc chen lấn, tay nải của ta rơi xuống đất, máu trong người như chảy ngược rồi lập tức đông cứng.
Cho đến khi có người mạnh mẽ va vào vai ta, ta mới bừng tỉnh như trong mộng, không kịp nhặt tay nải, hoảng loạn chạy về.
Công đường uy nghiêm, phía trên treo cao tấm biển “Minh Kính Cao Huyền”.
Bởi vì người chết là thân thích của Tào Uy, nên lần xét xử này, ông ta không phải là quan chủ thẩm.
Giám sát ngự sử Trần Kha đảm nhận vai trò quan chủ thẩm của vụ án, lúc này đang ngồi trên cao, nét mặt không chút biểu cảm.
Huyện lệnh Tào Uy ngồi ở phía dưới bên trái, nhưng ánh mắt liên tục liếc nhìn về phía bên phải, nơi một nam tử khí chất cao quý đang ngồi.
Trán của ông ta không tự chủ toát ra mồ hôi lạnh.
Ông ta vừa cười vừa nói:
“Vương… Vương gia, hay là ngài ngồi lên trên?”
Thịnh Trường Minh khẽ cười, tự mình uống một ngụm trà: “Không cần, bổn vương chỉ đến nghe, cứ xét xử như thường, không cần bận tâm đến bổn vương.”
Tuy An Thần Vương nói như vậy, nhưng Tào Uy sao dám thật sự không để tâm?
An Thần Vương Thịnh Trường Minh là thân đệ của thánh thượng.
Năm đó, trong loạn Kinh An, thánh thượng và vị An Thần Vương này phải lưu lạc dân gian, nương tựa vào nhau, vào sinh ra tử, tình nghĩa cùng hoạn nạn.
Bởi vậy, vị vương gia này tự nhiên khác biệt với các vương gia khác.
Ngài được thánh thượng tin cậy sâu sắc, bản thân lại có tài năng.
Trong tay nắm giữ Hắc Giáp Vệ, có tiền, có quyền, còn có binh mã.
Đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội ngài.
Thịnh Trường Minh ngồi một chỗ, khiến Tào Uy như ngồi trên đống lửa.
Thấy không thể kéo dài hơn, ông ta thở dài một hơi, vỗ mạnh kinh đường mộc.
“Người đâu! Đưa nghi phạm Tống Thạch lên công đường!”
Rất nhanh, hai nha dịch kéo một bóng dáng nhỏ bé lên công đường.
Tống Thạch bị ném xuống đất, phát ra một tiếng rên nhỏ đau đớn.
Nó ngẩng đầu nhìn thấy quan viên ngồi trên công đường, lập tức có chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh không để lộ sự sợ hãi.
Nó quỳ xuống dập đầu, giọng tuy có chút yếu ớt, nhưng mọi người đều nghe rõ:
“Xin đại nhân minh giám! Tiểu nhân thật sự không giết người!”
Tống Thạch mặc áo tù bẩn thỉu, tóc tai rối bù, tay chân lộ ra bên ngoài đầy vết thương.
Nhìn ra được, nó đã chịu không ít khổ sở trong ngục.
Tào Uy vừa thấy nó liền nhớ đến đứa con bảo bối của mình, lập tức giận dữ: “Ngươi còn dám chối cãi?!”
Giám sát ngự sử cau mày không hài lòng.
Thịnh Trường Minh lại không có biểu cảm gì, ngài chậm rãi lên tiếng: “Ngẩng đầu lên để bổn vương xem nào.”
Tào Uy sửng sốt, lập tức im bặt không dám nói nữa.
Tống Thạch do dự ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân bên phải mà nó chưa từng gặp.
Nam nhân ấy mặc xiêm y gấm tím nhạt, đầu đội kim quan, dung mạo anh tuấn, cử chỉ phi phàm, vừa nhìn đã biết là người thân phận cao quý.
Nó lo lắng ngẩng đầu nhìn Thịnh Trường Minh.
Rồi thấy ngài khẽ cau mày, bật ra một tiếng “chậc”, rồi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: “Đi lấy chút nước, lau sạch mặt hắn.”
“Dạ.”
Thị vệ rất nhanh mang khăn sạch nhúng nước đến, lau sạch gương mặt bẩn thỉu không nhìn rõ của Tống Thạch.
Thịnh Trường Minh vốn dĩ còn thong thả phe phẩy quạt, nhưng khi nhìn rõ mặt Tống Thạch, bàn tay thanh mảnh của ngài đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt màu hổ phách của Tống Thạch chớp chớp, nhìn Thịnh Trường Minh với vẻ mơ màng.
Thịnh Trường Minh cúi mắt nhìn thiếu niên này, trong mắt dâng lên những cảm xúc không rõ.
Thịnh Trường Minh đột nhiên nói một câu:
“Đôi mắt này của ngươi trông không tệ.”