Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC Chương 1 THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC

Chương 1 THÁI TỰ PHI TƯƠNG LAI KHÔNG PHẢI AI CŨNG NGỒI ĐƯỢC

3:43 chiều – 30/09/2024

Có một nữ tử từ đi tìm phu quân, dám đứng giữa đường chặn xe ngựa của ta. 

Nàng lấy ra ngọc bội thân cận của Thái tử, kiêu ngạo nói rằng Thái tử đã cùng nàng ta kết duyên. 

Đáng tiếc, nàng ta không hề hay biết việc ta được phong làm Thái tử phi là do Hoàng đế ban thánh ân.

Nếu không phải ta thì không thể là ai khác.

Vị trí này, nàng ta không thể ngồi được.

1

Khi Thái tử nhìn thấy ta, nét mặt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên. 

Dù sao, sau lưng ta còn có nữ tử kia – Giang Tâm Nguyệt, người đã đi ngàn dặm để tìm phu quân. 

Nàng ta không màng ánh mắt kỳ lạ của thị tùng và a hoàn xung quanh, từ sau lưng ta chạy ra, nhảy thẳng vào lòng Thái tử, ôm lấy vòng eo của hắn, dịu dàng gọi một tiếng: 

“Phu quân.”

Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào ta. 

Nhưng ta giữ vững phong thái của một nữ nhi thế gia, che môi ho nhẹ hai tiếng. 

Thái tử đắm chìm trong cơn sốc, chỉ khi nghe thấy hai tiếng ho nhẹ ấy, hắn mới tỉnh hồn lại. 

Hắn cúi đầu hỏi nữ tử trong lòng: “Tâm Nguyệt, sao nàng lại tới đây…?”

Hắn ngập ngừng, còn nữ tử trong lòng hắn chớp đôi mắt đẫm lệ, toát lên vẻ yếu đuối khiến người khác thương xót. 

Hắn nhìn Thái tử, trong nháy mắt mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói: 

“Chàng không nói chỉ vào kinh tìm thân nhân sao? Tại sao đi mãi không về? Ta tìm chàng khổ sở biết bao.”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ, ngay cả ta cũng như một người xem, muốn nhìn xem Thái tử giải thích thế nào. 

Nhưng hắn chỉ ấp úng hồi lâu, nói: “Khi ấy tình thế chưa rõ ràng, ta không dám nói hết với nàng. Dự định sau khi mọi chuyện ổn định sẽ phái người đón nàng.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Giang Tâm Nguyệt liền hướng về phía ta, mang theo vài phần dò xét, lóe lên vẻ thù địch, rồi khéo léo biểu lộ chút uất ức, áp giọng hỏi Thái tử: 

“Nhưng khi ta vào kinh, họ đều nói rằng Thái tử sắp đại hôn, Thái tử phi sắp nhập chủ Đông Cung, vậy ta… thì tính là gì?”

Nói xong, nàng ta khéo léo rơi vài giọt lệ. 

Thái tử lòng đầy thương xót, lau nước mắt cho nàng ta, an ủi: “Nàng đã đến đây rồi, cứ ở lại trước, những chuyện khác, chúng ta sẽ bàn sau.”

Giang cô nương này quả thật thông minh, nhận được sự thương xót của Thái tử thì thuận theo mà lui, không hề ép buộc thêm.

Còn về những chuyện khác mà Thái tử nói, chắc hẳn là danh phận. 

Thị nữ đưa Giang Tâm Nguyệt vào hậu viện. Khi nàng ta lướt qua ta, trong khoảnh khắc ấy, mắt nàng ta lóe lên vẻ thách thức, khóe môi còn nở nụ cười nhạt.

Vị Giang cô nương này, có vẻ không đơn giản.

Lúc này, ta và Thái tử đứng đối diện nhau trong im lặng, cuối cùng ta xoay người trở về phủ Thẩm gia. 

Nhưng, tin xấu luôn không giấu được lâu.

Tin tức Thái tử đã cưới thê tử ở dân gian nhanh chóng lan khắp kinh thành, trở thành chuyện cười trong bữa trà bữa rượu. Hôn sự của ta và Thái tử bỗng dưng thành trò cười, khiến Thẩm gia cũng mất mặt không ít.

Dù chưa nhận được sắc phong từ cung đình, nhưng hắn đã làm lễ thành hôn với Giang Tâm Nguyệt ở dân gian, danh phận đã định, hắn cũng tự mình thừa nhận điều này. 

Ai ai cũng ca ngợi Giang Tâm Nguyệt có số mệnh tốt, vốn là con gái ngư dân Giang Nam, cứu được một thiếu niên rơi xuống nước bên bờ sông, thuận tiện có được một phu quân, mà phu quân ấy lại là Thái tử tôn quý đương triều. 

Họ nói nàng ta có số mệnh vinh hoa, một bước lên trời.

Chỉ có ta, rơi vào hoàn cảnh lúng túng.

Dù đi đến đâu, ta cũng bị những ánh mắt kỳ lạ bám theo.

Nếu đã vậy, ta chỉ còn cách đóng cửa không ra, từ chối hết tất cả thiệp mời từ các phủ. 

Ta đang chờ, chờ Thái tử đến gặp mặt.

2

Khi Thái tử đến, ta đang ngồi trong sân, tỉa lá lan.

“Điện hạ đã nghĩ ra cách giải quyết rồi chăng?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ vội vàng của hắn dường như không còn sự điềm tĩnh như thường ngày.

“Thẩm Tuế Hoà, nàng là Thái tử phi, Tâm Nguyệt sẽ làm trắc phi, được ghi vào Hoàng gia ngọc điệp. Đây là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm.” Hắn nói với vẻ mặt kiên quyết, ánh mắt hiện lên chút tự mãn.

Nhượng bộ lớn nhất sao? 

Dường như việc ta được làm Thái tử phi đã là một món lợi to lớn mà hắn ban phát cho ta.

“Ồ? Chính thất bị giáng xuống làm thiếp, Giang cô nương có vui vẻ mà chấp nhận không?” Ta tiếp tục cúi đầu vuốt ve lá lan, giọng điệu hờ hững.

Hắn nhíu mày, rồi đáp: “Tâm Nguyệt chỉ quan tâm đến ta, không như những nữ tử khác ham muốn danh phận.”

Câu cuối cùng dường như đang ám chỉ ta…

Ham muốn danh phận sao? 

Ham muốn vị trí Thái tử phi ư? 

Nàng ta có muốn thì cũng phải có cung đình chấp nhận mới được.

Ta bật cười khẽ, mỉm cười trêu chọc: “Nếu Giang cô nương cao thượng như vậy, nàng xứng đáng kết duyên với quân tử, thật là đáng tiếc…”

Thái tử nghe xong, sắc mặt dần trở nên u ám, hắn lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi sắc bén, vẫn như xưa.”

Ta cười nhạt, không chút bận tâm.

Hắn đã nghe ra sự châm chọc của ta, ta đang tiếc thay cho hắn không phải là quân tử, và tiếc thay cho Giang Tâm Nguyệt phải làm thiếp.

Hắn lại lên tiếng: “Tâm Nguyệt là một nữ tử nhu mì, tính tình ôn hòa, không tranh giành với ai. Nàng ấy sẽ không cản đường nàng, nhưng nàng đã kiêu ngạo nhiều năm, nếu không thể dung nạp nàng ấy, mới là nguyên nhân khiến hậu cung không yên ổn. Hôm nay ta đến đây cũng để nhắc nhở nàng, ta không chấp nhận những thủ đoạn đê hèn trong nội cung.”

Quả nhiên, chưa thành hôn mà lòng ngài đã nghiêng về phía khác rồi.

“Vậy thì sao? Tính ta vốn ngang ngược, hành sự tùy ý, sau này nhất định sẽ có những việc khiến Thái tử không vừa lòng, và chắc chắn sẽ làm khó dễ Giang trắc phi.” Ta xòe tay, nói với vẻ không chút e ngại.

Hắn tức giận, dường như muốn tranh luận với ta: 

“Nàng có biết thế nào là tam tòng tứ đức, thế nào là tam cương ngũ thường không? 

Xuất giá tòng phu, phu là cương thường của thê tử. Nàng bất tuân như vậy, sau này ta làm sao có thể dung túng cho nàng…”

Ta phất tay, cười nói: “Vậy thì để sau hẵng tính.”

Hắn tức giận đến mức phủi tay bỏ đi.

Giờ đây, trong Hầu phủ rộng lớn này chỉ còn ta và tổ mẫu.

Phụ thân và ca ca đều đã bọc thây nơi chiến trường, bỏ mạng vì đất nước.

Hôn sự này là Hoàng đế ban thánh ân.

Vị trí Thái tử phi, hắn không thể động vào, chỉ có thể dành vị trí trắc phi cho Giang Tâm Nguyệt.

Vào ngày hội hoa đăng, ta ngồi trên thuyền hoa bên bờ sông, tận mắt chứng kiến Thái tử dẫn nàng ta đi chơi hội đèn lồng, giành lấy giải thưởng cho nàng ta, hai người cùng nhau vẽ tranh giữa chợ, ánh mắt ngập tràn tình cảm.

Dù người xung quanh không biết thân phận của họ, nhưng nam thanh nữ tú, như một đôi ngọc bích, khiến mọi người xung quanh trầm trồ không ngớt.

Hẳn là Thái tử đã tích oán với hôn sự do Hoàng đế ban từ lâu, nay không ngại gì mà sỉ nhục danh dự của ta.

Ngón tay ta xoay xoay chén rượu, sau đó uống liền mấy chén.

Ta bước ra khỏi thuyền hoa, bước nhẹ nhàng đứng từ xa nhìn hai người họ.

Nụ cười trên gương mặt họ bỗng chốc tan biến, dường như sự xuất hiện của ta đã làm mất đi hứng thú của họ.

Thái tử lờ đi sự có mặt của ta, ôm nàng ta rời đi.

Ta nhận lấy chiếc đèn hoa đăng từ tay a hoàn, bước xuống bậc thềm, ngồi xổm bên bờ sông, nhẹ nhàng thả đèn hoa đăng xuống dòng nước, để nó từ từ trôi xa.

A hoàn phía sau, Thanh Hà, bất bình thay ta, tức giận nói: 

“Tiểu thư không nên chịu sự lạnh nhạt này, giờ còn chưa thành thân, Thái tử đã ngang ngược như vậy, nếu thành thân rồi, Thái tử thiên vị nàng ta, chẳng phải nàng ta sẽ cưỡi lên đầu tiểu thư mà tác oai tác quái hay sao.”

Ta từ từ đứng dậy, nhìn chiếc đèn hoa đăng trôi xa, không khỏi bật cười khẽ: “Tình cảm của hoàng gia, có thể duy trì được bao lâu chứ? Nếu nàng ta thật sự dựa vào chút tình cảm nhất thời này, thì làm sao xứng đáng để ta đặt nàng vào mắt.”

3

Sau khi về phủ, ta nghe nói tổ mẫu muốn gặp ta.

Khi bước vào viện Thọ Khang, tổ mẫu đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, tay xoay nhẹ chuỗi hạt Phật châu. Có lẽ những lời đồn đại ở kinh thành mấy ngày qua cũng đã lọt vào tai bà ấy.

Bà mở mắt, chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Hội đèn có náo nhiệt không? Con chơi có vui không?”

Ta khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Đèn đuốc rực rỡ, rất là náo nhiệt.”

“Có thể giữ bình tĩnh là tốt, làm người không nên tranh hơn thua trong một sớm một chiều.” Giọng bà dịu dàng, những lời này đương nhiên là để an ủi ta.

Thái tử trong chuyến đi Giang Nam gặp phải thích khách, được Giang Tâm Nguyệt cứu giúp, hai người nảy sinh tình cảm và kết thành phu thê tại dân gian. Nay Giang Tâm Nguyệt tìm đến kinh thành, ta – Thái tử phi tương lai, đã trở thành trò cười lớn nhất của mọi người.

Lúc này, ta không thể mất bình tĩnh. Tỏ vẻ như một oán phụ sầu não chỉ càng khiến người đời chế nhạo thêm, mà ta cũng chẳng làm được việc đó.

Ta bước đến bên tổ mẫu, ngoan ngoãn đáp: “Cháu gái hiểu rõ, tự mình biết nên hành xử ra sao.”

Giang Tâm Nguyệt đã được đưa vào cung, nghe nói có ma ma dạy nàng ta lễ nghi. 

Rõ ràng, Hoàng hậu đã thuận theo ý Thái tử, có lẽ bà ta cũng không hài lòng với việc ta làm Thái tử phi. 

Dù gì Hầu phủ của ta cũng đã suy tàn, giờ đứng vững trong kinh thành chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế và công lao ngày trước.

Nhưng tương lai vẻ vang thì không còn thấy nữa.

Hôn sự của ta chỉ là tấm bia để Hoàng đế tỏ lòng biết ơn công thần với thiên hạ. 

Còn thân phận của ta, không thể giúp Thái tử thêm phần nào, ngược lại còn phải dựa vào thân phận của ngài để tô điểm cho gia tộc đã suy vong. 

Hoàng hậu vì thế không hài lòng, nên cũng chẳng ngại dùng Giang Tâm Nguyệt để chèn ép ta.

Nghe nói, Giang Tâm Nguyệt học lễ nghi rất nhanh, được các ma ma khen ngợi hết lời, còn Hoàng hậu cũng rất tán thưởng nàng ta.

Hoàng hậu tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, gửi thiệp mời. 

Đây là bữa tiệc mà ta không thể từ chối.

Nhưng khi ta đến, ta thấy Giang Tâm Nguyệt đứng bên cạnh Hoàng hậu, trông rất thân thiết.

Hoàng hậu đích thân hái một bông mẫu đơn, trao vào tay nàng ta, khen nàng ta dịu dàng biết lễ, rồi quay sang nói rằng có một người như nàng ở bên Thái tử, bà ta rất an tâm.

Mọi người xung quanh cũng đồng loạt tán dương Giang Tâm Nguyệt, nhìn ta với ánh mắt đầy hàm ý.

Hoàng hậu đã công nhận nàng ta trước mặt mọi người, cũng là một lời cảnh cáo cho ta.

Giang Tâm Nguyệt cười đầy đắc ý giữa những lời khen ngợi, trong ánh mắt đầy sự thách thức.

Nàng ta trở thành quân cờ để Hoàng hậu hạ nhục ta.

Trong khi mọi người đang vây quanh nhau trò chuyện, ta không muốn tham gia vào cuộc bàn tán đó, liền đi dạo qua hành lang, ngồi một mình trong đình nhỏ.

Nhưng Giang Tâm Nguyệt đã bám theo, tự tiện ngồi đối diện ta, cười khẽ nói: “Thẩm Tiểu thư đã hiểu rõ chưa? Giờ thế cục đã vậy, nếu người vào Đông Cung, đây chính là những gì cô phải đối mặt.”

Cái vẻ ngông cuồng này, không biết là học từ ai.

“Dù Hoàng hậu và Thái tử không thích ta, họ cũng chỉ có thể làm đến mức này. Còn điều cô nương muốn, cô nương vẫn không thể có được.” Ta bình tĩnh nói.

Ánh mắt nàng ta lóe lên sự không cam tâm, tức giận nói: “Phải, làm sao bì được với Thẩm tiểu thư, có phụ thân và ca ca dùng mạng đổi lấy địa vị cho cô. Nhưng vào những đêm dài thức giấc, ngươi có thấy đau lòng không?”

Ngay lập tức, nàng ta đau đớn hét lên, hoảng loạn đưa tay che mặt.

Chỉ vì cái tát của ta đã rơi trên mặt nàng ta, khiến nàng chỉ còn lại sự kinh hoàng và ngạc nhiên.

Trước đây, những lời thách thức của nàng ta, ta chưa từng để tâm.

Nhưng lần này, nàng ta đã chạm đến giới hạn của ta.

Ta đưa tay bóp chặt cổ nàng ta, ép nàng ta vào cột sau lưng, dần dần tăng lực: 

“Phụ thân và  ca ca ta ra trận, bọc thây chiến trường, há để ngươi có thể buông lời khinh miệt. Cái danh Thái tử phi mà ngươi khao khát, so với mạng của phụ thân và ca ca, không đáng một đồng!”