Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ GỬI TA CHO QUỶ Y Chương 6 THÁI TỬ GỬI TA CHO QUỶ Y

Chương 6 THÁI TỬ GỬI TA CHO QUỶ Y

11:17 chiều – 31/07/2024

17

Sau cơn mây mưa, những vết đen trên mặt Mục Phong đã mờ đi nhiều.

Ta khoác áo choàng trắng tựa vào đầu giường, hắn ôm lấy eo ta, cả người cuộn tròn trong lòng ta.

Không khí có chút hài hòa kỳ lạ.

Ta chơi đùa với mái tóc mượt mà của hắn.

“Những năm qua ngươi sống thế nào?”

Mục Phong dụi đầu vào cổ ta, kể lại những trải nghiệm của hắn.

Năm chúng ta chia xa hắn mới chín tuổi.

Hắn cảm thấy mình đã để mất ta, vô cùng hối hận.

Lang thang một thời gian, hắn được một lão già tự xưng là quỷ y nhặt về truyền nghề.

Lão già ném cho hắn vài cuốn sách, bảo hắn tự đọc.

Hắn nhớ lại cảm giác bất lực khi ta bệnh nặng, bỗng sinh ra động lực vô hạn học y.

Dần dần hắn chìm đắm trong sách y, không hiểu gì thì đi hỏi lão già.

Lão già ngoài việc giải đáp thắc mắc, còn lại lúc thì luyện thuốc, lúc thì mổ xác, chẳng mấy khi để ý đến hắn.

Hắn mơ hồ lớn lên trong hoàn cảnh đó.

Sau này lão già qua đời, hắn tiếp nhận danh hiệu quỷ y, lại nhặt được tiểu đồng Thạch Đầu.

Chả trách hắn cái gì cũng không biết.

Ta bất giác có cảm giác áy náy như dụ dỗ lương dân phạm tội vậy.

Ngực ta bỗng cảm thấy có áp lực đè lên.

Cúi đầu nhìn, Mục Phong gối đầu lên ngực ta, đã ngủ say.

Ta suýt chút nữa đập một cái vào đầu hắn.

Thực ra ta cũng thích hắn… nhưng dường như chưa đến mức muốn kết hôn cùng với hắn, chí ít là lúc này

Thấy ta cúi đầu giả vờ làm chim cút, Mục Phong liền nghiến răng kèn kẹt: “Lưu Vân, ngươi giỏi lắm!”

“Ăn của ta, ở của ta, ngủ của ta, còn không muốn chịu trách nhiệm, ngươi coi ta là gì!

“Ngươi có phải vẫn nghĩ đến Thái tử?”

Ta như sư thầy mù sờ không thấy gì.

“Có liên quan gì đến Thái tử?”

Hắn im lặng khlong nói gì, cũng không mặc quần áo đàng hoàng đã tức giận bước đi.

18

Mục Phong đơn phương giận dỗi với ta một thời gian.

Nhưng hắn rất nhanh không giận được nữa.

Nguyên liệu quan trọng để chế thuốc bảo mệnh sắp dùng hết, hắn phải đi thu thập thêm.

Loại dược liệu này hiếm có trên đời, chỉ mọc ở một hòn đảo cô độc ngoài Đông Hải, là Mục Phong vô tình phát hiện ra.

Hắn vốn định mang ta theo, nhưng môi trường ẩm ướt, lắc lư trên thuyền không có lợi cho Hóa Sinh Cổ, có thể làm tổn hại đến cơ thể ta.

Hắn không dám mạo hiểm, đành từ bỏ ý định đó.

Trước khi đi, Mục Phong nắm chặt tay ta.

“Ta không ép nàng phải kết hôn, chỉ cần nàng khỏe mạnh là được.”

“Lần này, nhất định phải chờ ta trở về.”

Ta nhìn hắn với ánh mắt chân thành, trong lòng cảm động, hôn lên môi hắn.

Một lúc lâu sau, Mục Phong đỏ bừng tai, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, quay sang dặn dò Thạch Đầu.

“Thạch Đầu, chăm sóc tốt cho nàng.”

Ta cảm thấy buồn cười.

Sinh mạng của ta vẫn nằm trong tay hắn, ta có thể chạy đi đâu được.

Ngày đầu tiên Mục Phong rời đi.

Ăn cơm, ngủ, xử lý dược liệu.

Ngày thứ hai Mục Phong rời đi.

Cùng Thạch Đầu xuống núi đi chợ.

Ngày thứ ba.

Bị bắt.

19

Thạch Đầu như mất hồn.

“Xong rồi xong rồi, sư phụ về phát hiện nhà bị trộm, tiểu đệ tử đáng yêu và thê tử của mình đều bị bắt, chắc chắn hắn sẽ phát điên.”

Ta đảo mắt.

Tiểu quỷ này bình thường nhìn ngoan ngoãn, không ngờ ra tay hạ độc cả một đám người.

Đáng tiếc đối phương dùng chiến thuật biển người, ta và hắn dù mạnh cũng không địch lại.

“Ngươi vừa nói gì, nàng là thê tử của ai?”

Nam nhân áo đen mặt lạnh, nắm chặt mặt Thạch Đầu.

Thạch Đầu hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.

Nam nhân áo đen bỏ Thạch Đầu ra, vội vàng nắm lấy vai ta.

“A Ngô, ta sai rồi, trở về bên ta đi.”

Thái tử cao ngạo hạ thấp đầu.

Ta vẻ mặt khó chịu.

“Vị này, ừm, Thái tử điện hạ, ta căn bản không nhớ ngươi, còn nữa, ta tên là Lưu Vân, không phải A Ngô.”

Văn Cảnh Hành thần sắc hoảng hốt.

“Nàng là A Ngô của ta, sao nàng lại không nhớ ta?”

Hắn vội vàng lấy từ trong áo ra một chiếc trâm ngọc.

“Nàng xem, trâm ngọc ta tặng nàng, khi nàng rời đi không mang theo, ta vẫn giữ cho nàng.”

Ta sờ sợi dây ngọc Lưu Vân trên tóc, lãnh đạm nhìn hắn.

“Ồ, đã không mang theo, vậy không phải là thứ quan trọng, ta không cần.”

Trong mắt Văn Cảnh Hành thoáng qua một tia đau thương.

“A Ngô, đừng bướng bỉnh nữa, ta đã đích thân đến đón nàng trở về đây.”

“Ta biết nàng hận ta vì đã đưa nàng cho quỷ y, nhưng nàng cũng phải hiểu cho ta, ta là Thái tử, phải có lời giải thích cho Thái tử phi bị thương, hơn nữa quỷ y cũng không làm gì nàng…”

Ta đột nhiên hoài nghi mình trước khi mất trí nhớ có phải đã bị quỷ ám không, sao lại vì người vô liêm sỉ như thế mà cống hiến hết mình.

Ta ngáp một cái, lười nghe hắn tiếp tục nói.

Thậm chí mười mấy năm không gặp Mục Phong ta cũng nhớ ra, chỉ có hắn ta không nhớ, chứng tỏ hắn không đáng để ta bận tâm.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, dường như muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt ta.

Cuối cùng, hắn thở dài.

Sau đó, lại là Thái tử cao ngạo uy nghiêm.

“Đưa bọn họ về.”

Chúng ta bị giam lỏng trong biệt viện của Thái tử phủ.

Trong viện nhỏ này chẳng có gì, cả ngày ngoài ăn ngủ ra ta chỉ ngồi ngẩn ngơ.

Thạch Đầu hỏi ta đang nghĩ gì.

“Ta đang nghĩ sư phụ ngươi đã đi tới đâu, sao lâu thế mà vẫn chưa về.”

“Trên biển sóng to gió lớn, hắn có gặp chuyện gì không.”

“Hắn ngốc như vậy, có bị người ta lừa không.”

Thạch Đầu ngây người.

“Mới mấy ngày mà thôi, sư phụ ít nhất cũng phải một tháng mới trở về.”

“So với ta, sư phụ có hơi đơn thuần, nhưng không phải là kẻ ngốc.”

“Chờ đã, tỷ cứ nhắc đến hắn, chẳng lẽ…”

Hắn cười nham hiểm.

“Tỷ tiêu đời rồi, tỷ đã rơi vào tình yêu rồi.”

Thì ra đây chính là yêu sao?

Ta cứ tưởng mình chỉ thèm khát thân thể hắn.

Ta chống đầu, ánh mắt lơ đãng.

Trong đầu hiện lên gương mặt nghiêm nghị của Mục Phong, khi ngại ngùng đỏ bừng cả người, và dáng vẻ khóc lóc trên giường.

Khóe miệng ta bất giác cong lên.