Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TAI HỌA TRỜI SINH Chương 1 TAI HỌA TRỜI SINH

Chương 1 TAI HỌA TRỜI SINH

9:50 chiều – 28/11/2024

Tỷ tỷ song sinh của ta là một người câm. Nhưng vì tỷ ấy đã cứu mạng lão hầu gia nên tỷ ấy đã được gả vào Hầu phủ.

Mọi người đều nói rằng sau này nàng sẽ sống một cuộc đời an nhàn, hưởng thụ phúc lộc.

Nhưng chỉ chưa đầy nửa năm sau khi xuất giá, nàng lại bị ái thiếp của phu quân hãm hại.

Bị câm nên nàng không thể biện bạch được câu nào, trong lúc bối rối mất kiềm chế mà ngã xuống vách đá, mất tích vô tung.

Sau đó, thiếu phu nhân của Hầu phủ, một thân đầy máu, đột ngột xuất hiện trước cổng Hầu phủ, và bất ngờ có thể mở miệng nói chuyện.

Thiếu gia Hầu phủ nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu:

“Thanh Đan, ta đã biết nàng không chết.”

Ta học theo dáng vẻ của tỷ tỷ, dịu dàng mỉm cười:

“Phu quân, ta đã từ địa ngục trở về.”

Bọn họ nào có biết, ta vốn là tai họa trời sinh.

Lần này, ta đến là để kéo tất cả bọn họ xuống địa ngục cùng.

1

Khi ta mặc bộ trường bào màu tuyết của tỷ tỷ, loạng choạng bước đến cổng Hầu phủ, các vệ sĩ đứng canh ngoài cổng đều ngây ra như phỗng.

“Thiếu… thiếu phu nhân!”

Ngay lập tức, trong Hầu phủ vang lên một tiếng kêu thảng thốt, làm kinh động cả những con chim làm tổ dưới mái nhà:

“Thiếu phu nhân trở về rồi! Thiếu phu nhân còn sống!”

“Nhanh đi báo với thiếu gia, thiếu phu nhân trở về rồi.”

Chẳng bao lâu, từ cánh cổng Hầu phủ khảm ngọc, một bóng người nhanh chóng chạy ra.

Tạ Thanh Từ vội vã lao đến, đôi mắt lạnh lùng của hắn bỗng dưng ánh lên một tia thương cảm khi thấy ta trong bộ áo nhuốm đầy máu.

“Thanh Đan…”

“Ta biết chắc nàng sẽ không chết, cuối cùng nàng cũng đã trở về.”

Ta bị Tạ Thanh Từ ôm chặt vào lòng, sức mạnh của hắn dường như muốn hòa nhập ta vào xương cốt hắn.

Nghe tiếng thì thào của Tạ Thanh Từ, ta không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Hắn thể hiện tình cảm nồng nàn như vậy, nhưng dường như đã quên mất lý do vì sao tỷ tỷ ta lại ngã xuống vách đá.

Nếu không phải hắn chẳng phân biệt đúng sai, bảo vệ người phụ nữ khác khi tỷ tỷ bị vu oan, làm sao nàng có thể tức giận bỏ nhà đi?

Nếu tỷ tỷ không bỏ đi, làm sao có thể bị ái thiếp của Tạ Thanh Từ hãm hại, mất chân rơi xuống vách đá, một xác hai mạng được?

Người nam nhân trước mắt này, mặc dù có vẻ tình cảm thật lòng, nhưng chính là kẻ đồng lõa giết chết tỷ tỷ ta.

Ta nhìn vào cổ hắn, nơi những tĩnh mạch nổi lên vì xúc động, không khỏi thầm khen: quả là một cái xác hoàn mỹ.

Nếu bây giờ ta cắn một phát, xé nát da thịt hắn, gặm nát gân cốt, uống lấy dòng máu nóng phun ra, chắc chắn sẽ rất sảng khoái.

Nhưng ta không thể, khiến một người phải chịu đau đớn không phải là kết liễu hắn nhanh chóng.

Những nỗi thống khổ tỷ tỷ ta từng chịu đựng, ta sẽ từng chút một đòi lại từ Tạ Thanh Từ.

Ta quay lại Hầu phủ dưới danh nghĩa của tỷ tỷ, chính là khởi đầu cho màn tra tấn chậm rãi này.

“Thanh Đan, mấy ngày nay nàng l đã đi đâu vậy?

“Những người trong phủ nói nhìn thấy nàng rơi xuống vách đá, ta đã sai người xuống dưới tìm nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu.”

Tạ Thanh Từ vẫn tiếp tục nói một mình.

Ta từ trong vòng tay hắn lùi lại, học theo dáng vẻ của tỷ tỷ, dịu dàng mỉm cười:

“Phu quân, ta đã liều mạng mới có thể từ địa ngục trở về.”

Do đã uống thuốc trước nên giọng nói của ta khàn đặc đến mức gần như không thể nghe ra.

Tạ Thanh Từ nghe thấy ta lên tiếng, cơ thể hắn run lên, trong mắt hắn bất ngờ lóe lên một tia vui mừng:

“Thanh Đan, nàng …  nàng có thể nói được rồi?”

Tỷ tỷ tuy là một y thuật gia tài giỏi, nhưng lại là một người câm.

Ta cúi mắt, dùng giọng khàn đục như bánh xe cuốn qua đá sỏi, nhẹ nhàng đáp lại:

“Chẳng phải phu quân đã hỏi ta mấy ngày nay đi đâu sao?”

“Ta ở dưới vách đá tìm được thảo dược trị bệnh câm, những ngày qua ta vẫn nghiên cứu phương thuốc trong thung lũng.”

“Bây giờ ta đã trở về, phu quân có vui mừng đón nhận không?”

Tạ Thanh Từ giơ tay lau đi vết máu khô đã khô trên mặt ta, yết hầu khẽ chuyển động:

“Đây là nhà của nàng, nàng trở về là tốt rồi. Sau này đừng có bướng bỉnh mà bỏ đi nữa…”

Lời của hắn vừa dứt thì phía sau bỗng vang lên một giọng nữ ngọt ngào:

“A Từ, là tỷ tỷ trở về rồi phải không?”

2

Ta quay lại thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng dưới ánh hoàng hôn.

Khuôn mặt tươi sáng của nàng ta khi nhìn thấy ta, từ từ hiện lên vẻ ác ý kỳ lạ và hoảng hốt.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng ta dễ dàng bắt gặp được.

“Tỷ tỷ, ngươi đã trở về là tốt rồi, nếu thực sự có chuyện gì, ta thật sự sẽ tự trách mà chết mất.”

Giang Hoàn Hoàn cầm một chiếc khăn tay, ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh, có vẻ vô cùng lo lắng.

Ta lạnh lùng nhìn Giang Hoàn Hoàn, cười nhạt:

“Ngươi có gì mà tự trách, nếu không phải vì ngươi, ta cũng đâu có phải bỏ đi, có phải không?”

Giang Hoàn Hoàn không ngờ ta lại có thể nói chuyện, thân hình nàng run lên, sắc mặt đột ngột trở nên khó coi.

“Tỷ tỷ cuối cùng cũng khỏi bệnh, tiểu muội thật sự rất vui mừng thay tỷ.”

Ta hừ lạnh:

“Không có việc gì mà cứ nhắc về tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, ngươi và ta đâu phải cùng một bụng mẹ sinh ra.”

Nàng ta không phản bác, đôi mắt trong veo như nước hồ, hơi sương mù bao phủ, khi nhìn về phía Tạ Thanh Từ, nước mắt dễ dàng rơi xuống:

“A Từ, hóa ra bao lâu nay, tỷ tỷ vẫn không thể dung nạp ta… Hay là… hay là ngươi tiễn ta đi đi.”

Trong lòng ta cười thầm, không ngờ khi tỷ tỷ viết thư cho ta, luôn nói Tạ Thanh Từ là một người trí thức, cũng không nói bên cạnh Tạ Thanh Từ còn có một diễn viên kinh kịch tài giỏi như vậy.

Nàng ta không chỉ thông minh, mà đúng là một kẻ có tài diễn kịch bẩm sinh.

Ta nhìn gương mặt giả tạo của nàng ta, suýt nữa đã muốn ngay lập tức nuốt chửng nàng.

Nhưng ta đã kiềm chế.

Tạ Thanh Từ thấy Giang Hoàn Hoàn rơi lệ thì không thể chịu đựng nổi, liền vội vàng tiến lên an ủi:

“Nàng không được đi đâu hết, không ai có thể làm lay chuyển được vị trí của nàng trong lòng ta.”

“Nàng cứ yên tâm ở trong Hầu phủ, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Giang Hoàn Hoàn liếc nhìn ta một cái đắc ý, rồi làm bộ ho khẽ hai tiếng.

Tạ Thanh Từ ngay lập tức căng thẳng:

“Nàng bị cảm lạnh sao? Vào thu rồi, gió lớn, để ta lấy cho nàng chiếc áo choàng.”

Ta nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi của Tạ Thanh Từ, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Vừa rồi còn ôm ta vào lòng, mắt đầy ân tình, nhưng ngay lập tức lại bỏ mặc ta một thân đầy máu cho một người phụ nữ khác.

“Thật là ghê tởm…”

Ta không nhịn được mà thì thầm.

Giang Hoàn Hoàn bỗng nhiên nắm chặt cổ tay ta, cười khinh bỉ:

“Ghê tởm là ngươi! Ngươi đã quyết định rời đi rồi, sao còn quay lại làm gì?”

“Ngươi đến bây giờ vẫn không nhận ra sao? A Từ thích là ta. Cái gọi là ‘gả ép’ chỉ là trò vô ích thôi.”

Ta mỉm cười, từ từ tách từng ngón tay của Giang Hoàn Hoàn ra, lợi dụng lúc nàng ta không để ý, nhanh chóng nắm chặt cổ nàng:

“Cái gọi là ‘gả ép’ dù không ngọt, ta cũng phải thử kéo xuống xem sao. Dù sao ta cũng là chính thê của Hầu phủ, còn ngươi là cái gì?”

Ta dùng sức, khiến khuôn mặt nàng ta từ từ đỏ lên vì thiếu không khí.

Nàng ta hoảng hốt nhìn ta, như đang nhìn một con quái vật.

Người hầu thân cận của Giang Hoàn Hoàn, Xuân Đào, bị hành động đột ngột của ta làm cho hoảng sợ, vội vàng lao ra muốn ngăn cản nhưng lại  bị ta một cú đá vào bụng, ngã xuống đất.

Ta nhìn vẻ mặt sợ hãi chân thật của Giang Hoàn Hoàn, cảm thấy thật sảng khoái.

“Buông… buông ra…

“A Từ… A Từ sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Giang Hoàn Hoàn giãy giụa phát ra những âm thanh khản đặc cầu cứu, ta chẳng thèm bận tâm chút nào.

“Không tha thì không tha, chết chung cũng chẳng sao cả.”

Quả nhiên nàng ta hoảng sợ.

Chỉ có khi sắp gần đến cái chết, người ta mới chịu khuất phục.

Giang Hoàn Hoàn có lẽ suốt đời cũng không ngờ rằng, người phụ nữ yếu đuối mà nàng ta từng dễ dàng khi dễ, ngày nào đó sẽ không màng tất cả để muốn giết chết nàng ta.

Tiếng rít lên khản đặc, mang theo sự hoảng loạn, tựa như một bản nhạc tuyệt vời, khiến huyết mạch ta sôi sục.

Khi nàng ta sắp ngất đi, ta đột nhiên buông tay.

Giang Hoàn Hoàn ngã xuống đất mà ho khan dữ dội, nàng ta ôm cổ mình, ánh mắt toát ra vẻ hung ác:

“Chu Thanh Đan, ngươi điên rồi sao? Ngươi có quyền gì mà đối xử với ta như thế?”

Ta khom người xuống, ghé sát vào tai nàng, thì thầm:

“Chỉ vì ta biết, mấy ngày trước, con bướm bay bên vách núi là ngươi thả ra…”