Ta nắm lấy tay Ninh Vương, cùng nhau bước ra ngoài.
Đi rất chậm, dường như tâm trạng Ninh Vương rất tốt.
Trên đường về, không biết vì sao kiệu đơn lại biến thành xe ngựa, Ninh Vương giải thích với ta:
“Kiệu phu có việc gấp, ta đã cho họ về trước.”
Ninh Vương phủ không có kiệu phu, nhưng Giang ohur lại có, ý nghĩ lướt qua trong đầu ta, nhưng ta chỉ mỉm cười đáp lại.
“Chỗ để chân ở đâu vậy?” Ninh Vương đứng bên cạnh xe, xa phu và Lập Nhân lại như gỗ đá, không ai động đậy.
Ta đành phải tiến lên, đỡ Ninh Vương lên xe.
Ninh Vương tâm trạng rất tốt, dọc đường còn mua cả bánh ngọt, thấy huynh ấy vui, ta thử dò hỏi: “Vương gia, ngài đã từng bị ai lừa dối chưa? Nếu có người lừa dối ngài, ngài sẽ xử trí ra sao?”
“Chuyện còn tùy người và tùy việc.” Huynh ấy đáp.
“Vậy nếu là người không quen thân, và việc lừa dối lại là chuyện vô cùng lớn?”
Ninh Vương thản nhiên nói: “Kẻ đó tất nhiên phải trả giá.”
“Ồ.” Ta giật mình, nắm chặt bánh ngọt đến nát vụn.
Ta nhớ lại những lời mẫu thân đã dặn trước khi ta rời nhà:
“Trước khi vương gia phát hiện, hãy sinh một đứa con. Đến lúc đó, vì danh dự của đứa trẻ, hắn cũng sẽ giữ kín bí mật này.”
Xem ra, ta chỉ còn cách làm theo lời mẫu thân. Vì tính mạng của cả gia đình, việc sinh con cần phải được thực hiện càng sớm càng tốt.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ninh Vương đột nhiên hỏi ta.
“Bánh ngọt rất ngon.” Ta hơi đỏ mặt, lo sợ suy nghĩ của mình bị huynh ấy nhìn thấu, vội chuyển chủ đề, “Thất điện hạ, hôm nay đệ ấy có đến không?”
Ninh Vương nhíu mày: “Phu nhân thích Thất đệ sao?”
“Đệ ấy nghịch ngợm, đáng yêu mà.”
“Ồ, có lẽ nó sẽ đến.” Huynh ấy nói.
Chiều tối, Thất hoàng tử đúng lúc bữa cơm mà tới, đệ ấy cứ ríu rít nói chuyện, rủ ta chơi cờ, tối đến còn đòi đi dạo trong vườn.
“Vương gia không tiện đi lại, bỏ qua chuyện dạo chơi thôi.” Ta không muốn quá mệt, phải để dành sức lực cho đêm nay.
“Phu nhân, ta không gặp khó khăn khi đi lại.” Ninh Vương đứng dậy, theo ý Thất hoàng tử, “Đi thôi, đi dạo.”
Ta ngạc nhiên nhìn Ninh Vương.
“Ta với tẩu tẩu sẽ nắm tay nhị ca.” Thất hoàng tử nói, “Như vậy sẽ không sợ huynh ấy ngã.”
Ba người chúng ta dạo quanh vườn, đi một vòng rồi lại một vòng, nửa canh giờ sau, Thất hoàng tử bắt đầu kêu đau chân, “Nhị ca, ta không đi nổi nữa.”
Ninh Vương gọi Lập Nhân đến: “Đưa nó về.”
Thất hoàng tử bĩu môi, không tình nguyện bị bế đi.
“Phu nhân, ta không mệt.” Ninh Vương nói, “Tiếp tục đi thôi.”
“Được.” Ta không ngờ Ninh Vương lại hứng thú với việc đi dạo đến vậy, nên đành tiếp tục dắt huynh ấy đi trong vườn.
Nhưng ta rất muốn quay về nghỉ ngơi sớm.
Đêm nay cần động phòng, mà huynh ấy vốn đã yếu, nếu quá mệt sẽ không tốt.
“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?” Ninh Vương đột nhiên hỏi.
“Ta sợ Vương gia mệt.” Ta cười, “Hay là, chúng ta về nghỉ ngơi nhé?”
“Hmm?” Ninh Vương nghiêng đầu, ánh mắt như thật sự rơi trên khuôn mặt ta, còn mang theo chút dò xét.
Ta lại cảm thấy lo lắng, vội vàng chuyển chủ đề.
Cuối cùng, người mệt không phải Ninh Vương, mà chính là ta.
Sau khi tắm rửa, ta cố giữ tinh thần, “Vương gia, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Ta đã đặt gối của huynh ấy lên giường, nhưng đáng tiếc, huynh ấy không nhìn thấy.
Vì vậy, chỉ có thể dùng lời ám chỉ.
“Được.” Ninh Vương rót trà uống, ta vội nằm vào trong giường, nhưng trong chớp mắt, ta đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy, Ninh Vương đã không còn ở đó.
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc!”
Ta vội vàng xuống giường, mở chăn ra, nhìn thấy chiếc giường sạch sẽ, ta bực mình: “Có vẻ như chúng ta chưa động phòng.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Tiểu Cúc bằng tuổi ta, cũng chẳng hiểu mấy chuyện này.
“Sớm biết ta đã hỏi mẫu thân, động phòng cần phải làm những gì.”
“Tiểu Cúc có nên ra ngoài hỏi ma ma không?”
Ta nghĩ là nên, không hiểu thì phải hỏi, chẳng có gì sai.
Đến trưa, khi Tiểu Cúc quay lại, nàng ấy mang theo một túi cá chạch, trên mặt đầy vẻ bí mật nói với ta: “Ma ma bảo, nam nhân ăn cái này thì tốt.”
6
“Đây là mới mua, Vương gia ăn nhiều chút.”
Lúc ăn tối, ta gắp vài miếng cá chạch cho Ninh Vương. Huynh ấy ăn một miếng, nhướng mày.
“Sao hôm nay lại mua món này?” Ninh Vương hỏi, câu này là hỏi ma ma.
“Bẩm, là Tiểu Cúc mang về, phu nhân bảo nhà bếp nấu cho Vương gia dùng.”
Ma ma đáp, “Vương gia từ trước đến nay chưa bao giờ dùng món này, không bằng để nô tỳ đem xuống?”
Ma ma liếc ta một cái đầy ẩn ý, rõ ràng bà biết tác dụng của cá chạch.
Ta không biết liệu Ninh Vương có hiểu công dụng của nó hay không, nhưng ta bỗng cảm thấy hối hận vì đã cho làm món cá chạch này.
Ta cúi đầu uống canh, mặt đỏ không dám ngẩng lên.
“Không sao, món này cũng ngon.” Ninh Vương lại nhìn về phía ta, “Cảm ơn phu nhân.”
Ta chỉ cười gượng.
Sau bữa trưa, ta định đi nghỉ, nhưng Ninh Vương lại ngồi dưới gốc cây pha một ấm trà, “Đã lâu ta chưa luyện kiếm, phu nhân có muốn xem không?”
Ta sững sờ, sao đột nhiên lại muốn luyện kiếm? Chẳng phải sức khỏe không tốt sao?
Ninh Vương rút kiếm ra và bắt đầu múa. Động tác của huynh ấy rất đẹp, uyển chuyển như mây nước, khiến ta nhớ lại trước khi huynh ấy mất đi thị lực, huynh ấy là người văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng.
Có lần phụ thân uống rượu về nhà, đã kể với chúng ta rằng Ninh Vương vì quá xuất sắc, tài hoa vượt qua cả thái tử, nên bị người ta hạ độc.
Ta thở dài, sinh ra trong hoàng gia, dù được ăn mặc xa hoa nhưng những điều phiền toái, trách nhiệm và nguy cơ phải gánh chịu cũng nhiều hơn người thường.
Ninh Vương dừng lại, ta bưng trà đến, “Ta đã bảo người chuẩn bị nước nóng, Vương gia nên tắm một chút.”
“Cảm ơn nàng.” Ninh Vương gật đầu, cùng ta ngồi dưới gốc cây. Huynh ấy đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nữa là sinh thằn nàng rồi, nàng muốn mừng thế nào?”
Ta đã quên mất, không ngờ huynh ấy lại nhớ.
“Chỉ cần ăn một bát mì trường thọ là được, sinh nhật nhỏ, không quan trọng.”
Ninh Vương không nói gì thêm.
Khi về phòng, huynh ấy đi tắm, ta phát hiện quần áo sạch của huynh ấy vẫn để bên ngoài, ta mở cửa gọi Lập Nhân, nhưng hắn không có ở đó.
“Ta mang vào?” Ta lưỡng lự trước cửa phòng tắm, “Vẫn chưa động phòng, liệu hắn có cho rằng ta thiếu e dè?”
Trong phòng tắm không có động tĩnh, ta cắn răng, cuối cùng vẫn gõ cửa, “Vương gia, ta mang đồ sạch vào cho ngài?”
Huynh ấy không trả lời ngay lập tức, trong khoảnh khắc đó, ta đã hối hận vì sự vội vàng của mình.
Nhưng trước khi ta kịp phản ứng, huynh ấy đã nhẹ nhàng đáp: “Làm phiền phu nhân.”
Ta hít một hơi sâu, đẩy cửa bước vào. Ninh Vương quay lưng lại phía ta, đang ngồi trong bồn tắm, đôi vai rộng vạm vỡ, làn da dường như rất mịn màng… Ta nhìn thoáng qua rồi vội thu ánh mắt lại.
“Phu nhân?” Giọng Ninh Vương nhẹ nhàng, “Để quần áo bên cạnh ta là được.”
“Vâng.” Ta cúi đầu bước tới, tim đập mạnh. Khi ta chuẩn bị rời đi, Ninh Vương đột nhiên nói: “Phu nhân chậm một chút.”
Không biết có phải ta nghe nhầm không, nhưng giọng của huynh ấy hình như còn mang theo ý cười.
Ta càng thêm bối rối, không dám trả lời.
Khi huynh ấy bước ra, tay cầm chiếc khăn, huynh ấy dò dẫm tìm ta, “Phu nhân?”
“Ta đây.”
Ta định tìm cớ rời đi, nhưng huynh ấy đã gọi, ta đành trả lời. Huynh nói: “Làm phiền phu nhân gọi ma ma vào.”
Ta thuận miệng hỏi: “Vương gia cần làm gì?”
Huynh ấy lắc lắc chiếc khăn trong tay, rồi chỉ vào đầu mình.
Lòng ta đột nhiên cảm thấy ấm áp, “Để ta giúp ngài lau.”
Huynh ấy cười, nụ cười nhẹ nhàng và sáng sủa, “Được thôi, cảm ơn phu nhân.”
Mái tóc của Ninh Vương rất đẹp, khi ta chải xuống, mềm mượt như lụa. Ta cố ý nói chuyện với huynh ấy, để hai người có thể quen thuộc hơn, “Vương gia thường ngày đều do ma ma chăm sóc sao?”
“Ừ, ma ma và Lập Nhân.” Ninh Vương có chút phiền não, “Ma ma đã lớn tuổi, mấy hôm trước nói muốn về quê dưỡng lão, còn Lập Nhân thì cũng cần lập gia đình. Ta định chọn thêm hai nha hoàn thân cận.”
“Phu nhân cũng giúp ta để ý nhé.” Ninh Vương nói.
Ma ma mới bốn mươi tuổi mà đã định dưỡng lão sao? Đúng là hoàng phủ, đãi ngộ thật tốt.
“Ồ.” Ta ngẫm nghĩ một lát, “Nếu để ma ma về quê, thì việc hầu hạ trong phòng, ta cũng có thể giúp ngài phần nào.”
Nếu làm vậy, ta sẽ có cơ hội thân thiết với huynh ấy hơn. Việc động phòng cũng sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Ninh Vương khựng lại, rồi nghiêng đầu nói: “Chăm sóc ta sẽ rất vất vả.”
“Chúng ta là phu thê, dù vất vả cũng là chuyện đương nhiên.” Ta khẽ đáp, “Huống hồ, Vương gia có thể tự lo liệu, ta thấy cũng không vất vả gì.”
Ninh Vương im lặng một lúc lâu, khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không nói gì nữa, huynh ấy đột nhiên nói:
“Được, vậy thì tạm thời không cần tìm người khác, phiền phu nhân rồi.”