Ta và tỷ tỷ cùng xuất giá trong một ngày.
Nhưng người vén khăn che mặt của ta, lại chính là tỷ phu của ta.
Lúc ấy, ta mới biết, tỷ tỷ và người trong lòng của ta đã lén lút qua lại, đổi kiệu hoa.
Tỷ phu bị mù, cơ thể yếu đuối, tính tình nhu nhược, huynh ấy nhẹ nhàng nói với ta:
“Đừng sợ, không sống được lâu nữa đâu, nàng cố chịu thêm một chút.”
Sau này ta mới biết, người không sống được lâu chính là tỷ tỷ và người trong lòng của ta.
1
Ta và tỷ tỷ là cặp song sinh, dung mạo giống nhau tám phần.
Nàng tính tình như lửa, phóng khoáng rực rỡ, còn ta thì ôn hòa, ít nói.
Năm ngoái, Hoàng thượng ban chiếu chỉ tứ hôn, định hai cuộc hôn nhân.
Tỷ tỷ gả cho Ninh Vương gia, còn ta thì hứa hôn với Mẫn Thời Ất, một quý nhân mới nổi của triều đình.
Tỷ tỷ từ nhỏ đã thích tranh hơn thua, bất kể chuyện gì cũng muốn chiếm phần nhất. Nhưng ta thật không ngờ, ngay cả việc thành thân, nàng ta cũng dám tùy ý làm càn.
Lúc này, mùa xuân ấm áp đã có chút oi bức, nhưng ta lại cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Ninh Vương ngồi đối diện, nếu để huynh ấy phát hiện ta không phải là tỷ tỷ, ngày mai rất có thể là ngày gia tộc ta gặp họa.
Lừa gạt quân vương là tội lớn, cả tộc bị lưu đày hoặc tru diệt, ta không gánh nổi.
Tỷ tỷ có thể ích kỷ, nhưng ta thì không.
Khi mọi người lui xuống hết, ta do dự đứng dậy hành lễ với Ninh Vương: “Thỉnh an Vương gia.”
Dù Ninh Vương không nhìn thấy, nhưng huynh ấy chắc chắn có thể phân biệt được giọng nói của ta và tỷ tỷ, nên huynh ấy chợt khựng lại: “Giọng của nàng?”
Sau khi đính hôn, Ninh Vương đã đến nhà ta hai lần, huynh ấy nhớ rõ giọng của tỷ tỷ.
“Do bị cảm lạnh, giọng nói có lẽ hơi thay đổi.” Ta bịa lý do, không dám nói thêm.
Ninh Vương dường như không nghi ngờ, chỉ khẽ gật đầu: “Vậy thì nghỉ sớm đi.”
Tim ta đập thình thịch, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cách làm sao để qua mắt được đêm tân hôn này.
Ta đã sai người về nhà báo tin cho phụ thân, chưa nhận được hồi âm từ gia đình, ta tuyệt đối không dám để Ninh Vương phát hiện cô dâu đã bị đổi.
Ninh Vương đứng dậy, ta tiến tới dìu hắn. Huynh ấy cao ráo, dung mạo cũng tuấn tú vô cùng, nhưng đáng tiếc, năm ngoái huynh ấy đột ngột mắc bệnh nặng, sau đó mất đi thị lực.
Thực ra, nếu không phải vì huynh ấy bị mù, với tướng mạo phong độ như huynh ấy , sao đến lượt con gái Giang gia chúng ta?
Đương nhiên, nếu huynh ấy không mù và không bị thất sủng, tỷ tỷ ta cũng sẽ không liều lĩnh đánh đổi cả mạng sống để hoán thân.
“Ta có thể tự làm được.” Ninh Vương cười với ta: “Nàng chưa ăn tối, ta đã bảo người nấu mì, nàng ăn đi.”
Ta cúi đầu đáp.
Huynh ấy rửa mặt rất nhanh, và cũng không xảy ra chuyện gì đáng lo như vấp phải ghế hay chậu nước.
Một lát sau, huynh ấy mặc trung y màu trắng ngà bước ra, tóc xõa, đứng trong ánh sáng lung linh của ngọn nến, dáng vẻ như một bậc quân tử cao quý, thanh khiết mà tao nhã.
Ta không hiểu tại sao tỷ tỷ lại muốn hoán thân. Dù Ninh Vương bị mù, nhưng dù sao huynh ấy cũng là một Vương gia.
Dù Mẫn Thời Ất có tương lai tươi sáng thế nào đi nữa, cũng không đáng để tỷ tỷ đánh đổi cả gia đình vì hắn.
“Mì có ngon không?” Ninh Vương ngồi bên giường, dùng tai xác định vị trí của ta.
“Rất ngon.” Ta cúi đầu đáp. Ninh Vương khẽ gật đầu: “Hôm nay sao nàng yên lặng thế?”
Tim ta lại bắt đầu đập mạnh, vội bịa thêm một lý do: “Có lẽ vì nơi lạ lẫm, ta hơi căng thẳng.”
Huynh ấy nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ.
Ninh Vương hỏi ta: “Hôm nay hôn lễ trong nhà có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Ta đặt đũa xuống: “Vương gia, ta đi rửa mặt.”
Ta chạy vào phòng rửa mặt như trốn, tim đập mạnh hơn, luôn có cảm giác Ninh Vương thông minh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra ta không phải là tỷ tỷ.
Nếu huynh ấy phát hiện ra, ta biết phải làm thế nào?
Ta rề rà rất lâu mới bước ra ngoài. Ninh Vương tựa đầu vào giường, nghe thấy tiếng động của ta, huynh ấy quay đầu nhìn về phía ta.
Bước chân ta lảo đảo, vô tình đá đổ ghế. Ninh Vương nhíu mày hỏi: “Đá vào chân rồi sao?”
Ta ôm chân, cố nhịn nước mắt, định trả lời huynh ấy, nhưng ngay sau đó ta đã bị huynh ấy bế lên. Ta giật mình kêu lên: “Vương gia.”
Huynh ấy đặt ta ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng cầm chân ta: “Chân nào, có chảy máu không?”
Ta định rụt chân lại, nhưng huynh ấy nói: “Cần mời đại phu không?”
Ninh Vương hỏi ta có cần gọi đại phu không.
Ta như được trời ban linh cảm, liền thuận theo lời huynh ấy , “Cần!”
Huynh ấy khẽ cười, “Được, vậy để ta gọi đại phu cho nàng.”
Ta rút chân lại, Ninh Vương cũng ngồi xuống mép giường, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Nàng sợ ta?”
Ta cảm thấy giọng điệu của huynh ấy như đang thử thăm dò.
Ta khoát tay, nhưng chợt nhớ ra huynh ấy không nhìn thấy, liền nói: “Vương gia ngài nổi tiếng là người có tính tình hiền lành, làm sao ta lại sợ được chứ.”
Huynh ấy nhướng mày, nét mặt mang chút ý tứ sâu xa.
“Ví dụ?” Huynh ấy hỏi.
Ta không ngờ huynh ấy sẽ truy hỏi tiếp, liền ngập ngừng một chút, “Lần ở Trạm Hà Nguyên, khi dùng bữa, tiểu nhị lỡ tay làm đổ canh lên áo ngài, ngài không những không giận, mà còn trấn an hắn.”
Huynh ấy hơi nghiêng đầu, như đang suy ngẫm, “Ngày đó nàng cũng có mặt sao?”
“Không, ta không có ở đó.” Ta vội vàng phủ nhận, “Ta nghe người khác kể lại.”
Thực ra hôm đó ta có mặt, không chỉ có mặt mà còn xảy ra một chuyện không vui, nhưng không thể nói ra.
Bên ngoài có người báo đại phu đã đến, Ninh Vương giúp ta đắp chăn rồi mới cho đại phu vào.
Đại phu nói không nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng một thời gian là khỏi.
Thực ra cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là lúc đó đau một chút, nhưng ta vẫn do dự, muốn bịa thêm bệnh tật để kéo dài qua đêm nay.
Không ngờ, chưa đợi ta mở lời, Ninh Vương đã nói: “Vương viện chính, bôi thuốc và băng bó cho nàng đi. Trời nóng, có vết thương dễ bị nhiễm tà khí.”
Ta kinh ngạc nhìn Ninh Vương, huynh ấy như thể biết ta đang nghĩ gì.
Vương viện chính cũng là người tinh ý, không chỉ băng bó ngón chân, mà còn quấn cả bàn chân trái của ta lại như một chiếc bánh chưng.
“Thương gân động cốt trăm ngày, nương nương thời gian này nên nghỉ ngơi, không nên dùng lực, tránh tổn thương gân cốt.” Vương viện chính nghiêm nghị dặn dò.
Ninh Vương cũng thuận miệng tiếp lời: “Cảm ơn ngài, hôm khác sẽ mời ngài uống trà.”
“Không dám.” Vương viện chính vội vã rời đi.
Ta nhìn chân mình bị quấn chặt, cười mà như mếu.
“Bị thương rồi, thì nghỉ ngơi sớm đi.” Ninh Vương giúp ta kéo chăn, “Ta sẽ ngủ ở ghế mềm, tránh đụng phải chân nàng, tổn thương đến gân cốt.”
Ta ngạc nhiên nhìn huynh ấy, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.
Đêm đó, ta hầu như không ngủ được, trong lòng đầy lo lắng cho đến khi trời sáng, nghĩ ra đủ mọi lý do để không phải vào cung, nhưng không ngờ huynh ấy lại chủ động nói trước: “Nàng bị thương, đi lại không tiện, một số nghi lễ rườm rà nên bỏ qua đi.”
Không cần đi nữa sao? Vậy là từ lúc ta va phải chân, huynh ấy đã nghĩ ra kế hoạch sau đó rồi sao?
Nhưng tại sao huynh ấy lại làm vậy?
Ta bỗng cảm thấy vô cùng tò mò về Ninh Vương.
Nhờ có cớ bị thương, cha nương và huynh trưởng đều đến thăm. Ninh Vương khách sáo một lúc rồi cáo từ.
“Giang Nhàn thật sự quá hoang đường.” Phụ thân giận dữ nói, trách móc mẫu thân, “Tất cả là do nàng nuông chiều, để con bé ngạo mạn vô phép, làm việc không màng hậu quả.”
Mẫu thân cũng ấm ức, cầm khăn khóc.
“Trách móc nhau chẳng giải quyết được gì.” Ta nhắc nhở họ, “Tỷ tỷ thế nào rồi?”
Mẫu thân cúi đầu nói nhỏ: “Chuyện đã rồi.”
Ta xoa trán, nhất thời không biết nói gì.
“Nhị muội,” huynh trưởng khó xử nói, “Ca ca biết muội thích Mẫn Thời Ất, nhưng trong tình huống này, nếu bắt họ hoán đổi lại, sau này khi sự việc vỡ lở…”
Ta hiểu, tỷ tỷ và Mẫn Thời Ất đã thực hiện nghi lễ chu công, nếu giờ tỷ tỷ quay lại làm Ninh Vương phi, quả là quá bất công.
Đổi lại ta là Ninh Vương, ta cũng không tha cho Giang gia.
“Chỉ có thể thuận theo thôi.” Ta thở dài, mẫu thân ôm lấy ta khóc thầm, “Đây là số mệnh.”
Phụ thân giận dữ nói: “Cái gì mà số mệnh? Ninh Vương tuy thất sủng, nhưng hắn vẫn là vương gia, tệ đến đâu cũng không tệ nổi.”
Ta giúp mẫu thân lau nước mắt. Thực ra bà ấy đang khóc cho tình cảnh của ta. Bà ấy cảm thấy ta bị chính tỷ tỷ và người trong lòng phản bội, là số phận cay đắng, bà ấy muốn ta chấp nhận.
Ta thực sự tức giận, nên ngày mai, khi về nhà, ta nhất định sẽ đích thân hỏi họ.
Tiễn người nhà xong, Ninh Vương mãi đến đêm mới về. Ta đang mơ màng ngủ, không để ý, huynh ấy đứng bên giường gọi ta: “Phu nhân?”
“Ừ?” Ta ngồi dậy, “Vương gia đã về rồi, ngài dùng bữa chưa?”
Huynh ấy thở phào, mỉm cười: “Chưa, phu nhân cùng dùng với ta nhé?”
Huynh ấy có vẻ đang rất vui.