Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận - Hoàn Chương 4: Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận

Chương 4: Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận

2:17 chiều – 13/06/2024

10

Ta cảm thấy toàn thân lạnh toát! Hắn diễn thật giỏi.

Ta nheo mắt, chuẩn bị chiến đấu.

Thẩm Kinh Mặc mặt đầy ủy khuất:

“Các ngươi ai cũng cười bổn vương là kẻ ngốc, bổn vương không phải kẻ ngốc, bổn vương không muốn làm kẻ ngốc, bổn vương muốn làm nam tử hán!”

Hắn càng nói càng kích động, tay đập nước tung tóe.

Túi vải của ta bị đánh bay.

Một bình màu hồng rơi xuống đất.

Chính là giải dược.

Bất luận thế nào, trước tiên phải cho hắn uống giải dược đã.

Sau khi uống giải dược, ánh mắt Thẩm Kinh Mặc dần trở lại bình thường.

“Ngươi đừng có lừa ta, vậy ngươi nói xem sao ngươi lại giỏi như vậy, biết hôn môi!”

Thẩm Kinh Mặc lấy ra quyển sách nhỏ trước đó, chỉ vào một trang:

“Bổn vương học theo sách, Phù Nhi xem, bổn vương vừa rồi học đúng không?”

Tư thế trên sách, hệt như Thẩm Kinh Mặc vừa rồi.

Ta: “……”

Chết tiệt.

Lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên xấu hổ như vậy.

Ta che mặt chạy đi.

Cửa vừa đóng lại.

Thẩm Kinh Mặc hạ đôi mắt phượng xuống.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa bị cắn.

“Linh Nhi, bây giờ chưa phải lúc, xin lỗi.”

11

Thẩm Kinh Mặc ngày càng bám lấy ta.

Mấy ngày nay còn không rời ta nửa bước.

Ta chẳng có cơ hội để ra khỏi phủ tìm tỷ tỷ hỏi cho rõ sự thật.

Hôm nay, cơ hội cuối cùng cũng đến.

Thẩm Khinh Mặc kéo ta đi dạo phố, nói là muốn mua một món quà lớn cho đại hôn của Tam hoàng tử Tề Vương.

Những chuyện như quà cáp vốn không cần một vương gia như Thẩm Kinh Mặc phải bận tâm, nhưng huynh ấy chân thành nói:

“Tự mình chọn mới thể hiện lòng thành, phải không Phù Nhi?”

Kim Ngọc Lâu tráng lệ vô cùng.

Đồ trang sức bằng vàng, bằng ngọc, đẹp mê hồn.

Thẩm Kinh Mặc chẳng mấy chốc đã chọn xong một đôi ngọc như ý gói lại.

Ta: “Chỉ như vậy… tùy tiện thế sao?”

Ngài ấy bỗng phấn khích kéo ta qua, cầm lên một cây trâm ngọc hình hoa trúc trắng.

“Phù Nhi, đeo lên đẹp lắm! Mua!”

Ngài ấy muốn tặng ta quà sao?

“Bổn vương đã chọn rất lâu, thấy cái này hợp với Phù Nhi nhất!”

Ngọc trúc hoa là một loại dược liệu, hoa của nó không phô trương, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp thanh nhã.

Thẩm Kinh Mặc trả tiền, muốn giúp ta đeo lên.

Nhưng trong tiệm lại có một vị khách không mời mà đến.

“Ồ, thằng ngốc cũng học cách tán gái rồi, thật khiến bản vương mở rộng tầm mắt.”

Người đến là Lục hoàng tử Thành Vương.

Trước đây hắn ta luôn bị Thẩm Kinh Mặc đè đầu cưỡi cổ, nay tìm được cơ hội sỉ nhục ngài ấy, đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

Hắn ta giật lấy cây trâm ngọc trong tay Thẩm Kinh Mặc.

Tùy ý chơi đùa trong tay.

Miệng thì không ngớt lời thô tục:

“Thẩm mỹ của thằng ngốc không tệ lắm, Vương Thắng, ngươi nói tặng cái này cho Triệu di nương thế nào?”

Thẩm Kinh Mặc sốt ruột giành lại:

“Trả lại cho bản vương, đây là của bản vương, bản vương tặng Phù Nhi!”

Thành Vương khẽ tránh, Thẩm Kinh Mặc lao vào khoảng không, ngã nhào xuống đất.

“Hoàng huynh ngốc của ta, nhìn đường cho kỹ, đầu óc hỏng rồi mắt cũng mù luôn sao?” Thành Vương cười ngả nghiêng, đầy vẻ chế nhạo.

Nghe hắn ta sỉ nhục Thẩm Kinh Mặc như vậy, ta tức giận không chịu được!

Ta không thể chịu được người khác bắt nạt ngài ấy.

Ta vội đỡ Thẩm Kinh Mặc dậy.

“Vương gia ngài có bị thương chỗ nào không?” Ta kiểm tra cơ thể nhài ấy một vòng.

Thẩm Kinh Mặc lắc đầu, nhưng trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Nhìn như sắp rời nước mắt.

Lúc này ta chỉ có một suy nghĩ.

Cướp lại món đồ của Thẩm Kinh Mặc.

Vì vậy, ta tranh thủ lúc Thành Vương không chú ý, giật lấy cây trâm từ tay hắn ta, cài lên đầu mình.

“Thiên tử phạm pháp, cùng tội như thứ dân, Thành Vương định ngồi chắc danh hiệu cướp giật này sao?”

Hắn ta không còn đắc ý nữa, thay bằng vẻ giận dữ: “Táo tợn! Bản vương có tiền, chẳng lẽ mua không nổi…”

“Ồ?” Ta ngắt lời anh ta.

“Vương gia nhà ta đã trả tiền, đây là của ngài ấy. Ngài giật đồ từ tay ngài ấy, đây là tội cướp đoạt tài sản, ít nhất phải ngồi tù ba năm đấy.”

Thành Vương chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi!”

“Đừng một mực gọi là ngốc, Vương gia nhà ta có tên có họ, là huynh trưởng của Thành Vương. Nô tỳ thấy Thành Vương người như vậy, không bằng một thằng ngốc!”

Ta cúi đầu với ông chủ:

“Xin ông chủ Kim giúp chúng ta báo quan.”

Thành Vương thấy không được lợi, liền vung tay áo bỏ đi:

“Bản vương nhớ ngươi rồi, đồ nô tỳ mồm mép giảo hoạt!”

Sau khi bọn họ đi, ta nắm tay Thẩm Kinh Mặc an ủi:

“Vương gia ngài xem, lễ vật ngài tự chọn, thật đẹp!”

Thẩm Kinh Mặc không biết vì sao, đi thẳng đến quầy hàng:

“Dãy này, dãy kia, đều mua hết, mang về vương phủ.”

Ta: “?”

Chuyện gì vậy?

Thẩm Kinh Mặc tức giận:

“Mua hết tặng Phù Nhi, như vậy Lục hoàng tử sẽ không giành được nữa!”

Lúc này, trên xà nhà có một người đau lòng.

Bịch một tiếng, rơi xuống chân chúng ta.

Thẩm Thất: “…”

Thẩm Thất dường như càng thêm oán giận ta.

Nhưng ngược lại tâm trạng Thẩm Kinh Mặc tốt hơn, lại kéo ta ngắm hết cái này cái kia.

Ta bất đắc dĩ gãi đầu.

Hôm nay e rằng không có cơ hội lén đi tìm tỷ tỷ rồi.

Chỉ đành đợi đến ngày Tề Vương thành thân.

12

Tề Vương thành thân, vô cùng long trọng.

Khách khứa nườm nượp, quà mừng không dứt.

Mẫu phi của ngài ấy là Tiêu quý phi đích thân chủ trì.

Lễ xong, mọi người ngồi xuống uống rượu ăn cơm.

Khi nói chuyện phiếm, có người nhắc đến Thẩm Kinh Mặc.

Nói ngài ấy cũng đến tuổi thành thân, nên lập gia đình.

Tiêu quý phi nghe xong, liên tục gật đầu.

Tùy tiện chỉ một tiểu thư nhà Lễ bộ thị lang ngồi bàn bên cạnh, làm mai cho hai người. Nhưng tiểu thư họ Lý khinh thường Thẩm Kinh Mặc là kẻ ngốc, thà chết không chịu.

“Quý phi nương nương, thần nữ không đồng ý, Túc vương như vậy khờ dại, sao xứng với thần nữ!”

Thẩm Kinh Mặc co rụt cổ.

“Ta cũng không muốn, ngươi xấu.”

Tiểu thư họ Lý cao giọng:

“Đệ nhất tiểu thư kinh thành chính là ta Lý Kiều, ngươi đồ ngốc này lại mắng ta xấu!”

Không biết vì sao, trong lòng ta cực kỳ không vui.

Vì Thẩm Kinh Mặc mà lên tiếng:

“Tâm địa ác độc, miệng lưỡi cay nghiệt, dù có đẹp thì có ích gì, vương gia nhà ta chẳng thèm ngó tới.”

Lý Kiều cầm bình rượu hất về phía ta:

“Ngươi là cái gì mà dám đánh giá ta.”

Thẩm Kinh Mặc vội vàng chắn trước ta, rượu hắt đầy người ngày ấy

“Vương gia!” Ta ngẩn người.

Thẩm Kinh Mặc không cam lòng chịu thua, cầm hai bình rượu hắt qua mặt Lý Kiều:

“Chọc giận ta, ngươi coi như đá phải bàn sắt, hừ!”

Lý Kiều trên mặt phấn son loang lổ.

Những đốm tàn nhang, mụn nhọt đều không chỗ che giấu.

Hóa ra nàng ta bôi một lớp phấn dày để che đi khuyết điểm trên mặt.

Bây giờ, nàng ta bẽ mặt rồi.

Bị người ta nhìn thấy hết thói xấu, danh tiếng của nàng ta coi như tiêu tùng.

Thẩm Kinh Mặc: “Xấu xí.”

Lý Kiều che mặt chạy đi.

“Người đâu đưa Túc vương xuống thay đồ, còn mọi người tiếp tục đi.”

Cuối cùng, Tiêu quý phi ra mặt giảng hòa.

Bảo Thẩm Kinh Mặc đến Tây sương, mau thay bộ quần áo khô.

Ta vốn định đi theo.

Nhưng quản gia trong phủ bảo ta đến Đông sương lấy quần áo, rồi đưa cho Thẩm Kinh Mặc.

Giữa đường, lại bị người chặn lối đi.