Chưa kịp trấn tĩnh, ta nghe thấy tiếng sấm vang rền từ những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Rõ ràng không còn gì để nghi ngờ, Thanh Loan đã làm tổn thương chủ nhân, dẫn đến lôi phạt.
Hắn phát điên rồi sao?
Một khi lôi phạt giáng xuống, e rằng mạng sống của hắn cũng không giữ nổi.
Dù tu vi có cao đến đâu thì cũng vô ích.
Ta hét lên: “Huyền Cửu, quay lại! Tránh xa hắn ra!”
Nghe tiếng ta gọi, Huyền Cửu lập tức thu mình lại giữa không trung, nhưng vẫn phải chịu một chưởng của Thanh Loan.
Thấy Huyền Cửu tỏ vẻ uất ức trở về đứng sau ta, Thanh Loan càng nổi giận điên cuồng: “Ngươi cố tình giả bộ yếu đuối”
Huyền Cửu ôm vai, vẻ mặt đau đớn:
“Cái gì mà cố tình?
Là ngươi lòng dạ độc ác, ăn hết linh căn của chủ nhân còn chưa đủ, lại còn muốn hại cả chủ của ta.
Nếu không phải ta phát hiện ngươi lén lút ngoài phòng, đuổi theo đến đây, e rằng chủ nhân ta cũng đã gặp họa dưới tay ngươi rồi!”
Đôi mắt đỏ rực ấy, quả nhiên chính là của Thanh Loan.
Thanh Loan không muốn phí lời với Huyền Cửu, hắn quay sang ta, cất giọng lạnh lùng: “Trường Anh, ngươi cũng đã trọng sinh, đúng không?”
Ta im lặng, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Thanh Loan tiếp tục:
“Ngươi muốn thế nào đây?
Để ta đoán xem, ngươi đã trọng sinh từ lúc nào? Có phải từ ngày kết khế ước không?
Nên ngươi mới không muốn chọn ta?”
Huyền Cửu ngạc nhiên, còn Thanh Loan thì không chấp nhận được, hắn trở nên kích động, mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Thanh Loan cao giọng:
“Ai cho ngươi cái gan dám từ chối ta? Là con Hắc Giao này sao?
Trường Anh, ngươi đợi đấy, ta sẽ thả yêu thú ra ngay bây giờ. Chúng ta làm lại từ đầu, lần này ta sẽ không để con Hắc Giao này có cơ hội nữa.”
Ta không hề nhượng bộ, đáp trả thẳng thừng: “Ngươi còn giả vờ tình thâm nghĩa trọng gì nữa?
Kiếp trước ngươi và Phương Nghi Sanh âm mưu suốt mười năm, coi cả Ngự Thú Tông là bàn đạp cho các ngươi.
Kiếp này, ta đã cho ngươi cơ hội đứng bên cạnh nàng, vậy mà ngươi lại lột linh căn của nàng để giúp mình đột phá.
Thiên đạo có mắt, hôm nay nhất định ngươi sẽ phải tiêu vong dưới lôi phạt!”
Thanh Loan cười lạnh, nụ cười đầy vẻ hiểm độc: “Đã muộn rồi, ta chỉ còn một bước cuối cùng!”
Thanh Loan vừa nói, vừa đưa tay ra sau lưng, lén lút bấm tay niệm chú phá trận.
Lũ yêu thú bị phong ấn phía sau núi bắt đầu ngửi thấy khí tức của trận pháp đang lung lay, chúng trở nên kích động, khiến cả mặt đất rung chuyển.
Cùng lúc đó, thiên lôi từ trên trời phá mây mà xuống, tụ lại trên đầu Thanh Loan.
Các đỉnh núi của Ngự Thú Tông lập tức phát ra vô số luồng sáng.
Sư tôn là người đầu tiên cảm nhận được trận pháp sau núi bị phá, liền vội vã lao đến.
“Trường Anh, ngươi nghĩ cách cản lũ yêu thú, vi sư sẽ lo phong ấn chúng lại.”
Trên đầu là thiên lôi, dưới chân là yêu thú trào dâng, thế nhưng Thanh Loan chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trong mắt hắn càng thêm điên cuồng.
“Ngươi không cản được đâu. Đi cùng ta qua một kiếp nữa đi, ta hứa sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi.”
Kiếp trước, ta đã chết dưới nanh vuốt của yêu thú, nên giờ đây khi đối diện với cảnh tượng này, bảo không lo sợ là điều không thể.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta—là Huyền Cửu. Trong mắt nó lóe lên tia sáng, lạnh lùng cười:
“Ngươi muốn kéo Trường Anh cùng chết, ta còn chưa cho phép. Ngươi là cái thá gì chứ?”
Đúng vậy, ta có Huyền Cửu.
Kiếp này, ta không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Huyền Cửu hóa thành Giao Long, lao lên tấn công, còn ta thì niệm chú, bảo vệ nó.
Mỗi linh thú đều có đặc tính riêng, và Ngự Thú Sư phải phối hợp với linh thú của mình để tu luyện.
Giao Long thiện chiến, nên Ngự Thú Sư phải học thuật phòng thủ.
Linh Hồ quyến rũ người, nên Ngự Thú Sư phải tinh thông trận pháp.
Thanh Loan nhanh nhẹn như thần, Ngự Thú Sư phải thông thạo bốn bể năm châu.
Kiếp trước, ta không thể ứng dụng được những bản lĩnh này…
Kiếp này, khi ta phối hợp cùng Huyền Cửu, ta mới cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa linh thú và chủ nhân không chỉ là quan hệ chủ-tớ, mà còn là những người bạn có thể giao phó cả sinh mệnh và tấm lưng của mình.
Một kẻ như Thanh Loan, đã phản bội chủ nhân, làm sao có thể hiểu được điều này?
Dưới sự tấn công dồn dập của Huyền Cửu, Thanh Loan không thể trốn khỏi vị trí thiên lôi sắp giáng xuống.
Sấm sét vang rền, tựa như một con rồng bạc cuộn mình trên bầu trời, chuẩn bị lao xuống.
Ban đầu, Thanh Loan tự tin vào huyết thống thần điểu của mình, cho rằng sức mạnh thần thú của hắn có thể dễ dàng áp chế Huyền Cửu.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc của trăm chiêu, Thanh Loan bắt đầu biến sắc.
Huyền Cửu mỗi chiêu thức đều tấn công vào tử huyệt của hắn, còn Thanh Loan lại không thể phá vỡ được lớp phòng thủ của Huyền Cửu.
Cuối cùng, Thanh Loan nhận ra rằng, kiếp này ta sẽ không chết dưới nanh vuốt yêu thú như hắn từng mong muốn.
Hắn điên cuồng, gào thét:
“Không đúng! Điều này không thể! Ngươi phải chết! Chúng ta phải cùng chết!”
Ta dừng niệm chú, Huyền Cửu liền lập tức lùi về bên cạnh ta, mỉm cười chế giễu Thanh Loan.
Thanh Loan sững sờ, ta giơ ngón tay lên trời, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt, mãi mãi.”
Ngay lúc đó, tia sét khổng lồ như cột đình bổ thẳng xuống người Thanh Loan.
Hắn thậm chí không kịp kêu lên, đã bị thiêu rụi hoàn toàn, giống như con Tam Vĩ Ly ngày trước.
Thiên lôi giáng phạt, kẻ chịu phạt sẽ không thể vào luân hồi, là sự diệt vong chân chính, không còn cơ hội cho kiếp sau.
Khi đã giải quyết xong Thanh Loan, thì vấn đề lớn hơn lại ập đến.
Những yêu thú bị phong ấn ở sau núi đều vô cùng mạnh mẽ, khó có thể tiêu diệt, chỉ có thể phong ấn tại đây.
Đặc biệt là Chúc Long, yêu thú mạnh mẽ đến mức tông chủ đời trước đã phải hy sinh bản thân để phong ấn nó.
Chúc Long đã ngủ yên trăm năm, nhưng giờ đây…
Chúc Long có lẽ đang chất chứa đầy cơn giận dữ, chỉ chờ ngày được giải phong ấn để san phẳng Ngự Thú Tông.
Tốc độ sửa chữa cấm chế của sư tôn và các trưởng lão không thể nào theo kịp với tốc độ vỡ của phong ấn.
Một luồng khí lạnh đặc trưng của yêu thú bắt đầu thấm vào da thịt ta.
Huyền Cửu vốn đang tựa vào gốc cây, cười cợt hỏi ta về phần thưởng, nhưng bỗng dưng quay đầu nhìn sâu vào cánh rừng cấm, vẻ mặt bối rối.
Huyền Cửu hỏi: “Bên trong là gì?”
Ta đáp: “Chúc Long.”
Nó nghiêm mặt lại: “Ngươi ở đây đợi ta, ta phải vào trong một chuyến.”
Nơ vừa định bước đi, ta nắm lấy tay nơ, kiên quyết: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Huyền Cửu quay lại, hơi nhíu mày, định giải thích: “Trường Anh, bên trong rất nguy hiểm.”
Ta đáp lại: “Ta biết mà.”
Rồi ta nói thêm:
“Kiếp trước ta đã chết ở đây, trơ mắt nhìn Thanh Loan bảo vệ Phương Nghi Sanh bỏ đi, để mặc ta bị yêu thú xé xác, nuốt chửng.
Vậy nên, lần này, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Huyền Cửu và ta lao vút vào vùng cấm chế bị phá như một cơn gió.
Gió rít mạnh bên tai, từ xa vọng lại tiếng la: “Ai dám vào thẳng như thế?”
rồi nghe một tiếng khác đáp: “Lão ngốc, đó là đồ đệ của ngươi đấy!”
Bên trong rừng cấm, màn sương độc dày đặc bao phủ khắp nơi.
Vừa bước vào, chúng ta liền cảm nhận được vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Huyền Cửu giờ đây không còn là con tiểu giao nhỏ quấn quanh tay ta nữa, mà đã trở thành một Giao Long to lớn, oai phong.
Yêu thú tuy đã mất đi thần trí, nhưng theo bản năng, chúng cũng không dám tấn công chúng ta một cách liều lĩnh.
Ta nằm úp trên lưng Huyền Cửu, khẽ hỏi: “Ngươi đang tìm gì?”
Giờ đây, tu vi của Huyền Cửu lại tiến thêm một bước. Dù đã hóa thành thân Giao Long, nó vẫn có thể nói chuyện như người thường.
“Chúc Long,” nó đáp.