So với Hỏa Thần, cuộc sống tình cảm giữa ta và Minh Ngọc lại như dòng suối nhỏ êm đềm, nhẹ nhàng chảy mãi.
Tuy vậy, ta hiểu rõ Minh Phượng đâu phải thực sự quan tâm đến sức khỏe của Yên Linh, hắn chỉ muốn nàng sinh ra một đứa bé Ứng Long cho hắn. Nhưng Yên Linh mang huyết thống của mẹ là một Mị Ma, huyết mạch của nàng không thuần khiết như ta.
Kiếp trước, nàng có thể sinh ra một đứa con Ứng Long là nhờ Minh Ngọc sở hữu huyết mạch Long tộc thuần khiết, thế mà Minh Phượng lại ngốc nghếch cho rằng đó là công lao của Yên Linh.
Đúng là vừa hoang đường vừa ngu ngốc.
—————————
Ngày tháng trôi qua như dòng nước, chẳng mấy chốc đã đến sinh thần của Thiên Hậu.
Thiên Đế tổ chức một buổi tiệc long trọng tại Linh Tiêu Bảo Điện, chư tiên có danh tiếng trong sáu giới đều đến chúc mừng. Không ngoài dự đoán, ta gặp lại Yên Linh.
Giờ đây, nàng đã khác xưa rất nhiều, khoác lên mình trang phục cao quý lộng lẫy, trên đầu cài đầy trâm ngọc châu báu, chẳng khác nào một phú bà phàm trần mới nổi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra sắc mặt nàng không tốt, khuôn mặt đỏ ửng một cách không tự nhiên, vóc dáng cũng chẳng còn thanh mảnh như trước mà có phần đẫy đà hơn, đoán chắc rằng Minh Phượng luôn cho là nàng quá gầy thì khó thụ thai, nên ép Yên Linh ăn không ngừng.
Hình ảnh ấy khiến ta không khỏi cảm thấy châm biếm, khi mà hắn cứ cố chấp bồi bổ cho nàng với hy vọng có con, nhưng không hề biết vấn đề thực sự nằm ở chính bản thân hắn.
Đôi mắt của Yên Linh, dù long lanh như nước và rực cháy như lửa, lại lộ ra vẻ mệt mỏi. Nàng chặn đường ta, giọng điệu đầy chế nhạo:
“Cái tên vô dụng Dạ Thần ấy, mỗi đêm đều phải đi treo sao, làm gì có thời gian mà ở bên ngươi? Nếu ta đoán không nhầm, đến giờ hai người vẫn chưa viên phòng đúng không?”
Ta vẫn giữ thái độ bình thản, gật đầu nhẹ:
“Ngươi nói đúng, ta và Minh Ngọc vẫn chưa viên phòng.”
Nghe ta nói, nàng lập tức cười phá lên:
“Không động phòng thì ngươi làm sao mà mang thai? Đến lúc đó ngươi sẽ ăn nói thế nào với Thiên Đế đây?”
Ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh, thẳng thắn nhìn nàng:
“Ngươi vẫn nên lo cho bản thân trước đi. Ta chưa viên phòng, không mang thai là điều hiển nhiên. Còn ngươi thì sao? Ngươi mỗi đêm đều ân ái cùng Hỏa Thần, không phải đã ăn vô số dược bổ trợ sinh sản, thử đủ loại tư thế rồi sao? Nhưng bụng ngươi vẫn không có chút động tĩnh nào. Ngươi nghĩ xem, vấn đề là ở ai?”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Yên Linh lập tức tái nhợt.
Nàng vốn dĩ cũng từng nghi ngờ Minh Phượng có vấn đề, nhưng đối phương là Thái tử tôn quý của Thiên giới, còn nàng chỉ là một Công chúa có xuất thân thấp kém từ Lâm Giới, không dám trực tiếp nghi ngờ hắn.
Đôi mắt Yên Linh khẽ đảo, rõ ràng nàng đang tính toán điều gì đó. Nhưng sự lo lắng trong lòng lại trào dâng, nàng như không thể kiểm soát được cơn tức giận, cao giọng nói:
“Huyền Linh, ngươi đừng có nói bậy! Minh Phượng không thể nào bị vô sinh được!”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng ta. Ta lập tức hiểu ra, Yên Linh đang muốn mượn ta làm cớ để đưa vấn đề này ra công khai. Nàng cố tình kích động, muốn biến ta thành kẻ khơi mào câu chuyện này.
Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì Minh Phượng đã sử dụng thuật di chuyển tức thời, lao tới và ngay lập tức tung ra một chưởng về phía ta. Trong cơn thịnh nộ, hắn gào lên:
“Đồ độc phụ! Ngươi dám nguyền rủa ta không thể sinh con? Để xem ta xử lí ngươi thế nào!”
Pháp lực của ta hoàn toàn không thể so sánh với Minh Phượng, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết. Nhưng chưởng đó không trúng ta, bởi Minh Ngọc đã xuất hiện kịp thời, chắn trước mặt ta, đỡ đòn thay ta. Hắn ôm chặt ta vào lòng, giọng nói vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm, nói với Minh Phượng:
“Ngươi dám ra tay với thê tử của ta sao?”
Minh Phượng thoáng bối rối, nhưng vẫn cứng rắn:
“Độc phụ này dám nguyền rủa ta không thể sinh con, nếu ta không giết ả, thì sao giải được mối hận trong lòng!”
Trong lòng Minh Phượng, vì ta sinh ra một đứa con quạ đen ở kiếp trước, hắn luôn tin rằng ta đã phản bội hắn, cho rằng ta đã đội cho hắn “chiếc mũ xanh”. Chính điều đó khiến hắn căm ghét ta đến tận xương tủy. Vì vậy, từ đầu đến cuối, Minh Phượng hoàn toàn không nghĩ rằng vấn đề nằm ở bản thân hắn.
Đối với hắn, con cái là điều quan trọng nhất, và việc ám chỉ hắn không thể sinh con chẳng khác gì đâm thẳng vào tim hắn cả.
Nhưng dù sao hắn cũng sở hữu ký ức kiếp trước, ta và hắn từng là phu thê, từng có mối quan hệ thân mật nhất. Thế mà giờ đây, hắn lại không ngần ngại ra tay và nói những lời cay nghiệt như thế với ta. Trong lòng ta ngập tràn hận thù, nhưng không muốn làm chuyện này chỉ để cho Yên Linh, kẻ xấu xa ấy, được lợi, ta bước lên một bước, lớn tiếng nói:
“Ta không nguyền rủa ngươi không thể sinh con. Lời ta nói khi nãy chỉ là không biết vấn đề là từ ngươi hay Yên Linh mà thôi. Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể tìm Lưu Ảnh Thạch để xem lại cuộc trò chuyện vừa rồi của ta và Yên Linh.”
Nghe vậy, mọi người lập tức tìm Lưu Ảnh Thạch để điều tra lại. Hình ảnh cuộc nói chuyện của ta và Yên Linh hiện lên, kết quả đã gây nên một trận xôn xao trong đại điện.
Thiên Đế rõ ràng rất không hài lòng, ông cau mày và quyết định cho Thái Bạch Kim Tinh thay Minh Ngọc trong mười ngày. Trong khoảng thời gian này, Minh Ngọc có thể tạm gác công việc sang một bên và dành toàn bộ thời gian để ở bên ta.
Quyết định này không chỉ làm ta cảm thấy an lòng, mà còn khiến Minh Phượng và Yên Linh không thể phản đối gì thêm.
Yến tiệc sinh thần náo nhiệt cuối cùng lại kết thúc bằng một màn kịch vui nhộn như vậy, nhưng dường như ai cũng mãn nguyện, ra về với đầy bụng câu chuyện để bàn tán. Còn ta cũng rất hài lòng, vì cuối cùng có thể ở bên Minh Ngọc thân mật rồi.
……………
Tối nay, Huyền Cơ Cung ngập tràn niềm vui và sự yên bình.
Minh Ngọc cùng ta dùng bữa tối, rồi ôm ta vào lòng, thoải mái cùng nhau ngâm mình trong bồn nước ấm. Khi toàn thân ta trở nên thư giãn, nhẹ bẫng như đang trôi, Minh Ngọc bế ta lên, để ta ngồi trên đù. Theo bản năng, ta tựa đầu lên lồng ngực hắn, nơi chỉ khoác một lớp áo mỏng, lỏng lẻo. Ta mỉm cười, khẽ nói:
“Minh Ngọc, chàng thơm quá.”
Hai cánh tay ta vòng qua cổ hắn, thoải mái dựa vào, khẽ cọ cọ vào hắn. Cảm nhận rõ nhịp tim của nhau, ta thấy cơ thể Minh Ngọc khẽ run lên. Hắn mỉm cười đầy thích thú, nâng cằm ta lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Phu nhân còn thơm hơn.”
Cảm thấy hắn hơi mất bình tĩnh, ta nghịch ngợm vặn vẹo eo mình để tìm vị trí dễ chịu nhất, rồi bắt đầu lướt tay qua lớp áo của hắn. Ta hỏi với giọng nhẹ nhàng:
“Minh Ngọc, chàng có thể biến ra đuôi không? Ta muốn chạm thử.”
Minh Ngọc khẽ cười, đôi mắt sáng lên chút tinh nghịch:
“Được, chỉ cần nàng muốn.”
Giọng nói lười biếng mà đầy cưng chiều vang lên bên tai ta, ngay giây tiếp theo, một chiếc đuôi rồng trắng muốt như ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thô nhưng mềm mại, hiện ra trước mắt ta. Minh Ngọc nhẹ nhàng quấn đuôi quanh người ta, dịu dàng bao bọc lấy ta.
“Minh Ngọc, đuôi chàng ngoan quá.”
Ta khẽ lên tiếng, nhưng giọng nói khàn khàn đến mức chính ta cũng giật mình. Sự tỉnh táo cuối cùng trong ta cũng tan biến hoàn toàn, ta không kiềm chế được nữa mà cúi xuống, trao hắn một nụ hôn sâu.
Đêm ấy, hai chúng ta quấn quýt không rời cho đến khi bầu trời nhuốm màu hồng nhạt của bình minh. Cuối cùng, ta thiếp đi trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của Minh Ngọc.
—————————
Mười ngày trôi qua trong chớp mắt, ta và Minh Ngọc hầu như không rời khỏi giường. Sau đêm động phòng, tình cảm giữa ta và hắn ngày càng thắm thiết. Ta cũng thành công mang thai, gần như không ra ngoài nữa mà ở lại Huyền Cơ Cung an tâm dưỡng thai.
Kiếp này, ta mang thai tự nhiên, không phải chịu bất cứ áp lực nào, cộng thêm sự chăm sóc chu đáo của Minh Ngọc, toàn bộ quá trình thai kỳ diễn ra vô cùng nhẹ nhàng, gần như không có bất kỳ đau đớn nào.
Tuy nhiên, trong lúc ta đang bình yên dưỡng thai, Thiên giới lại lặng lẽ xảy ra một số biến động mà ta không hề hay biết.
…..
Khi Yên Linh đến Huyền Cơ Cung tìm ta, hình dáng của nàng khiến ta giật mình kinh hãi. Khuôn mặt nàng gầy gò đến mức hai má hõm sâu, toàn thân toát ra mùi u ám, mục nát. Thế nhưng, bụng nàng lại căng to như một cái trống, rõ ràng là đã gần đến ngày sinh nở.
Nhìn qua trạng thái của nàng, ta có thể nhận ra ngay Minh Phượng chắc chắn đã sử dụng thủ đoạn nào đó lên cơ thể nàng ta rồi.
“Tỷ tỷ ơi, xin tỷ cứu ta!”
Vừa nhìn thấy ta, Yên Linh liền quỳ sụp xuống, cố gắng cúi đầu lạy nhưng lại bị cái bụng lớn ngăn cản, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Mặc dù ta hận nàng vì đã vu khống ta, nhưng chúng ta dù sao cũng là người cùng tộc, hơn nữa kiếp trước nàng chưa từng hại ta. Tự nhiên ta không muốn nhìn thấy nàng bị Minh Phượng – kẻ điên loạn đó, hành hạ đến mức này.
Ta thở dài, hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Yên Linh nức nở kể lại, sau khi buổi tiệc sinh nhật của Thiên Hậu kết thúc và nàng trở về Phượng Kỳ Cung, Minh Phượng đã xé toạc chiếc mặt nạ giả tạo.
Hắn trói Yên Linh vào giường và liên tục cưỡng ép nàng không ngừng, bất kể ngày đêm. Mỗi lần nàng kháng cự, hắn đều dùng roi da đánh nàng, khiến cơ thể nàng đầy vết thương, cả vảy cũng bị đánh đến rách nát.
Tình trạng tồi tệ này khiến lòng ta dấy lên sự thương xót, dù trước đây nàng đã làm tổn thương ta, nhưng ta không thể bỏ mặc một sinh mệnh trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy.
Lúc này, Yên Linh mới thật sự nhận ra rằng Minh Phượng hoàn toàn không hề yêu thương nàng, hắn chỉ muốn lợi dụng nàng để sinh con. Nàng van xin Minh Phượng tha cho mình, nhưng điều đó chỉ đổi lại sự đối xử càng tàn nhẫn hơn.