Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ BẠN THÂN GẢ CHUNG MỘT NHÀ Chương 1 TA VÀ BẠN THÂN GẢ CHUNG MỘT NHÀ

Chương 1 TA VÀ BẠN THÂN GẢ CHUNG MỘT NHÀ

10:55 chiều – 13/08/2024

Ta cùng với khuê mật của mình xuyên không về thời cổ đại.

Nàng là trưởng nữ đích hệ, còn ta là thứ nữ trong tộc.

 Đôi ta quyết định gả vào cùng một gia tộc.

Nàng làm chính thất, ta làm thiếp.

Ta ăn của phu thê bọn họ, uống của phu thê bọn họ.

Không ngờ rằng, bên đó lại là một cặp huynh đệ song sinh!

Đêm động phòng, ta giận dữ quở trách tân lang không nên đến phòng của ta.

Tân lang không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vén lên khăn voan của ta.

“Chẳng lẽ nàng không định mở mắt ra mà nhìn sao?”

1

Ta cùng với khuê mật xuyên không về quá khứ.

Nàng là đích nữ, còn ta là thứ nữ.

Khuê mật Tống Niên, với thân phận là đích nữ, đã được định sẵn một mối hôn sự. Khi bà mối cầm theo hôn thư đến, Tống Niên đang xoa bóp vai cho ta, cầu xin ta đừng bán nàng đi.

“Hôn thư?”

Ta cùng Tống Niên xem đi xem lại hôn thư đến năm, sáu lần, cuối cùng ta nhìn Tống Niên: “Ngươi có muốn gả không?”

Tống Niên vẫn tiếp tục xoa bóp vai cho ta, cười nịnh nọt, lắc đầu liên tục như cái trống bỏi.

Lúc này, tiểu nha đầu chuyên đi thăm dò tin tức lén lút bước vào. Vì đã quen với những hành động ngược đời của chúng ta, nàng chẳng còn lấy làm lạ nữa.

“Sao rồi! Nguyên Cảnh Tùy là người thế nào?”

Tiểu nha đầu miệng mếu máo, rồi òa khóc.

Không trách nàng được, cái tên Nguyên Cảnh Tùy quả thực là lẫy lừng, thậm chí có thể dùng để dọa trẻ con ban đêm ngừng khóc.

Hắn là cẩu nô của Hoàng đế, là kẻ chuyên đi tịch thu gia sản, loại công việc bẩn thỉu nào cũng đã trải qua, khắp Kinh đô chẳng ai muốn gả cho hắn.

Nhưng cha của ta, với đôi mắt tham lợi hẹp hòi, đã vì chút phú quý mà gả Tống Niên cho hắn.

Tiểu nha đầu run rẩy kể về tin tức mới nhất của Nguyên Cảnh Tùy.

“Nghe nói đêm qua hắn đã xử lý Vương đại nhân của Lễ Bộ bằng cách điểm thiên đăng.”

Điểm thiên đăng chính là loại hình phạt kinh hoàng, khi phạm nhân bị lột hết quần áo, bị bọc trong vải bố, rồi nhúng vào dầu. Đêm xuống, hắn bị treo ngược trên cột cao và bị đốt từ chân lên.

Loại hình phạt tàn bạo như vậy, mà Nguyên Cảnh Tùy lại dửng dưng nhìn suốt đêm không chớp mắt.

Ta và Tống Niên nghe xong đều rùng mình, nhìn nhau thở dài.

Trong xã hội phong kiến xa lạ này, ta và Tống Niên chỉ có thể dựa vào nhau mà sống sót.

Tự nhiên, nàng làm gì thì ta cũng sẽ cùng nàng đối mặt.

Tống Niên nắm chặt tay ta, giọng đầy kiên quyết.

“Đừng nói gì nữa, đào hôn thôi!”

Ngày cưới được định vào nửa tháng sau, chúng ta còn nhiều thời gian để chuẩn bị tiền bạc, đồ đạc, và quan trọng nhất là mấy ngày nữa chính là Tết Nguyên Tiêu, đêm đó không có lệnh giới nghiêm, quả là thời điểm tốt nhất để trốn đi.

Tết Nguyên Tiêu nhanh chóng đến, vị hôn phu hẹn Tống Niên ra bờ sông ngắm đèn.

Chỉ khi ấy chúng ta mới được phép rời khỏi khuôn viên rộng lớn của đại gia tộc.

Người tham dự Tết Nguyên Tiêu đông đúc vô cùng, ta và Tống Niên liền nhân cơ hội tách khỏi đám nha hoàn, nắm tay nhau, lao thẳng về phía cổng thành.

Chưa kịp ra khỏi cổng, phía sau đã vang lên giọng nam ôn nhu: “Phía trước chẳng phải là Đại tiểu thư Tống gia hay sao?”

Chẳng mấy chốc, chúng ta nhìn thấy người vừa nói.

Hắn bước qua đám đông, chậm rãi tiến về phía chúng ta.

“Ta là Nguyên Cảnh Tùy.”

Nguyên Cảnh Tùy da dẻ tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng, xung quanh hắn toát lên khí chất quái dị, cùng với không ít sự tao nhã khó che giấu.

Nhìn thế nào, vị Nguyên Cảnh Tùy yếu đuối này cũng chẳng giống với lời đồn đại về một tên sát nhân không chớp mắt trong đêm tối.

Ta nhìn kỹ thân hình gầy gò của vị chính chủ, cảm thấy có chút quen thuộc, nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định mạo hiểm.

“Ngài nhận nhầm người rồi.”

Càng lúc, cổng thành càng vắng vẻ, không còn ai để che chắn. Ta hắng giọng vài tiếng, ra hiệu cho Tống Niên.

Ta lập tức đẩy Nguyên Cảnh Tùy vào đám đông, nhưng trái ngược với những gì ta tưởng tượng, dù hắn trông yếu ớt, tựa như chỉ cần gió thổi cũng có thể ngã, nhưng lại có sức mạnh không hề nhỏ.

Tính cách của hắn cũng ngoài dự liệu, hắn dám ngang nhiên kéo ta cùng ngã vào đám đông, nếu không phải ta phản ứng nhanh, có lẽ đã bị giẫm đạp đến chết rồi.

Nguyên Cảnh Tùy làm đệm thịt, nhưng lại chẳng chút giận dữ, thậm chí còn đủ tâm trí để mỉm cười với ta.

Hắn ôm ta vào lòng, cúi xuống, bóp nhẹ khuôn mặt mà ta đã cố ý bôi đen, để lại dấu tay rõ ràng, rồi nhìn khuôn mặt lem luốc như mèo của ta mà nở nụ cười.

“Thú vị nhỉ, ta sẽ quay lại đón nàng sau.”

2

Sau đó, hắn mạnh tay đẩy ta ra khỏi đám đông. Ta ngây người trong giây lát, rồi nhanh chóng tìm thấy Tống Niên trong biển người.

Hai chúng ta cùng nhau tìm đến chiếc xe ngựa đã thuê sẵn bên ngoài cổng thành.

Khi xe ngựa từ từ đi ra ngoài thành, tâm trạng căng thẳng cũng dần dịu đi.

Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, ta vừa bước ra ngoài để chia bánh cho phu xe, thì một mũi tên từ xa bay tới, găm thẳng miếng bánh vào tấm ván xe.

Tống Niên từ trong xe hét lên.

“Nhìn phía sau kìa!”

Ta cúi thấp người nhìn ra phía sau, chỉ thấy một đội kỵ binh không nhanh không chậm đang theo sau xe ngựa.

Người dẫn đầu giương cung lên, trông như sắp bắn mũi tên thứ hai.

“Người phía trước dừng lại, nếu không sẽ chém!”

Chưa kịp để ta và Tống Niên nói gì, phu xe đã vội vàng ghìm cương, rồi nhanh chóng nhảy xuống xe.

Ta run rẩy định kéo lại dây cương, thì mũi tên thứ hai xé gió bay tới, cắm ngay bên tay ta, khiến ta sợ đến mức không dám cử động.

Không ngờ rằng người thì bị dọa sợ, còn ngựa thì lại phát điên.

Ngựa điên cuồng lao về phía trước, ta nghiến răng nắm chặt dây cương, còn Tống Niên trong xe bị va đập đến nỗi choáng váng.

Chợt nghe tiếng rít lên, sợi dây nối giữa ngựa và xe bị đứt, xe ngựa bị hất văng ra ngoài, Tống Niên là người đầu tiên bị hất bay ra.

Lòng ta lạnh ngắt, chưa kịp thốt lên lời thì một nam nhân đeo mặt nạ với thân thủ phi phàm đã nhảy lên không, nhanh chóng ôm lấy Tống Niên đang lơ lửng.

Chưa kịp thở phào, ta mới nhận ra tình cảnh nguy hiểm của chính mình. Ta hoàn toàn không biết cưỡi ngựa, sớm muộn cũng sẽ bị ngã khỏi ngựa và bị giẫm nát đầu.

Ta chỉ nghe thấy Tống Niên gọi tên ta, chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy con ngựa dưới chân đột nhiên khuỵu xuống, và ta bị kéo lên không trung.

Nam nhân đeo mặt nạ túm lấy ta, vừa đặt ta xuống đất thì Tống Niên đã khóc lóc lao vào ta.

“Đau không?”

Tống Niên lo lắng nhìn những vết máu trên tay ta do kéo dây cương.

Ta lắc đầu. So với mạng sống, chút thương tích này chẳng là gì.

Phía sau, đội ngũ dạt ra một lối.

Nguyên Cảnh Tùy cầm đèn hoa sen, dù vạt áo bị người khác dẫm lên để lại vài dấu chân, hắn cũng không tỏ vẻ tức giận, trông hắn vẫn bình thản như thể thời gian ngừng trôi.

Giữa đội ngũ im lặng và nghiêm nghị, hắn trở nên vô cùng lạc lõng.

Tống Niên nắm chặt ống tay áo của ta, cắn chặt môi không dám hét lên. Ta theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy vạt áo màu xanh của Nguyên Cảnh Tùy bị vấy máu.

Những lời đồn đại tràn ngập trong tâm trí ta và Tống Niên. Hai chúng ta liếc nhìn nhau, đều thấy rõ sự tái nhợt trên gương mặt của đối phương.

Ta lập tức dang tay che chở cho Tống Niên sau lưng: “Nếu ngươi muốn hại nàng, thì hãy bước qua xác ta trước.”

Ánh mắt của Nguyên Cảnh Tùy có chút lạnh lùng, ngọn đèn thỏ trong tay hắn lắc lư không ngừng, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, liền nói thêm một câu.

“Dù cuối cùng nàng phải gả cho ngươi, thì ta cũng sẽ đi theo.”

Tống Niên đứng sau lưng ta gật đầu mạnh mẽ.

“Chúng ta không trốn nữa.”

“Ngươi có thể để hai ta cùng gả không?”

Một lát sau, Nguyên Cảnh Tùy bỗng tiến lại gần, cúi người, nắm lấy cổ tay ta.

Tống Niên cố gắng đứng dậy, nhưng bị nam nhân đeo mặt nạ vừa mới quay lại ngăn lại. Hắn vừa xử lý xong đống rắc rối mà ta và Tống Niên để lại, nên không nghe thấy lời nói hùng hồn của chúng ta.

Hắn còn tưởng Tống Niên là gian phu muốn dẫn ta trốn chạy, giọng nói vô cùng khó chịu.

“Ngươi dám dụ dỗ tiểu cô nương bỏ trốn, còn dám biện hộ nữa…”

Nhưng ngay lập tức, lời nói của nam nhân đeo mặt nạ bị ngưng bặt, hắn ngẩn ngơ nhìn Tống Niên, gương mặt đỏ bừng.

Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dây buộc tóc của Tống Niên bị tuột ra trong lúc giằng co, để lộ mái tóc dài chấm eo.

“Hừ…”

Nguyên Cảnh Tùy cúi mắt, thần sắc bình thản, nhưng ngón tay cái của hắn vẫn ấn chặt vào vết thương của ta.

Hắn nói với giọng nhạt nhẽo.

“Nhìn hắn làm gì?”

“Nhìn ta.”