Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG Chương 1 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

Chương 1 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

3:17 sáng – 23/07/2024

Tạ gia nhị lang, nổi danh khắp nơi là kẻ ăn chơi trác táng.

Vì phải tạm trú tại nhà họ Tạ, nên lúc nào ta cũng cố gắng làm vừa lòng hắn, nhưng hắn lại khinh thường ta.

Hắn nghĩ ta muốn trèo cao, nên cười nhạo mà nói: “Với dung mạo này đòi làm tthiếp cho ta, ta còn không thèm.”

Cho đến khi mẫu thân hắn kéo hắn lại, bảo hắn gọi ta là tẩu tẩu.

“Ta chỉ lo lắng cho đứa con này. May mắn có con giúp chăm sóc.”

Nửa đêm hắn leo tường, ép ta vào góc tường, hỏi một cách nịnh nọt

“Nếu ta làm thiếp cho nàng, nàng có cần không?”

 

1

“Giang Tê Nguyệt ngươi về đi!”

Đây là lần thứ ba ta đến sòng bạc tìm Tạ Nghiệp Cảnh.

Hắn ung dung ngồi dựa vào ghế lớn, mắt phượng hờ hững liếc nhìn ta đầy mỉa mai:

“Mẫu thân của ta hứa hẹn gì với ngươi? Chỉ cần ngươi chăm sóc cho ta, giúp ta đậu trạng nguyên, sẽ dùng kiệu tám người khiêng đưa ngươi vào cửa nhà họ Tạ phải không?”

Lúc đầu khi mua ta vào Tạ phủ, chủ mẫu nhà họ Tạ đã nói, muốn dùng ta để khuyên nhủ vị nhị thiếu gia này về nhà đọc sách, trừ phần thưởng bằng ngân lượng, còn trao cho ta cả giấy tờ thân phận và sự tự do.

Cô nương hầu rượu bên cạnh hắn cười khúc khích, nắn vai Tạ Nghiệp Cảnh:

“Ôi thật mất mặt quá, ngài nhìn xem tiểu cô nương sắp khóc rồi kìa.”

Mưa càng lúc càng lớn, ta không che ô, bướng bỉnh đứng ở cửa sòng bạc.

Ánh mắt tò mò của mọi người quét qua ta:

“Nhị gia hãy cùng tiểu cô nương về đi, nàng mỏng manh yếu đuối như vậy, đứng dưới mưa thế này, chúng ta nhìn mà đau lòng.”

Tạ Nghiệp Cảnh ném xúc xắc lên bàn, liếc nhìn ta:

“Ngươi nghĩ mình là hạng người nào mà dám đứng trước mặt Tạ Nghiệp Cảnh ta?

Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì đứng ở đây cho đến khuya đi.”

Nói xong, tiếng bạc và tiếng xúc xắc cùng với tiếng cười khúc khích vang lên.

Ta tức giận, hắng giọng, lớn tiếng nói:

“Phu quân phải có chí hướng cao xa, noi gương các bậc tiền bối, dứt bỏ dục vọng, từ bỏ lối sống trì trệ.

Phải giữ chí lớn, bảo tồn quốc gia, đồng cảm với nỗi đau của dân…”

Ta đọc thuộc gia huấn của nhà họ Tạ mà hắn đã học thuộc lòng từ khi còn nhỏ.

Cuối cùng, người xem càng lúc càng đông, để tránh bị chế giễu thêm hắn đá văng cửa, không nói không rằng kéo ta lên xe ngựa.

“Tạ Nghiệp Cảnh đúng là có được một thê tử rất lợi hại, thật là một màn kịch hay.”

“Nhìn thê tử của hắn nhỏ bé như vậy mà lại có chút thủ đoạn.”

Trong xe ngựa, Tạ Nghiệp Cảnh ngồi đối diện với ta, nhắm mắt lại, không nói gì.

Ta bị ướt sũng, dùng khăn lau nhẹ nhàng trán và tay:

“Nhị thiếu gia muốn ăn gì không? Ta nấu cháo hạt sen bách hợp, lát nữa khi ngươi đọc sách có thể ăn chút.”

Hắn nhìn ta, đánh giá từ trên xuống dưới, khinh miệt nói:

“Mẫu thân ta hứa hẹn cho ngươi cái gì? Tiền bạc? Gả vào nhà họ Tạ?

Nếu là cái sau, ngươi đừng mơ tưởng, ta sẽ không bao giờ nhìn trúng hạng người như ngươi.”

Ta cười khổ, mỉm cười nói:

“Thiếu gia bị ướt mưa, đang tức giận, vậy thì nấu cháo hạt sen bách hợp thêm món vịt khô đi.”

“Giang Tê Nguyệt! Ngươi không nghe thấy sao? Ta đang mắng ngươi!”

“Thêm một chút tía tô và gừng thái chỉ để xua lạnh.” Ta nghĩ một lát, rồi cười nói:

“Nhị thiếu gia còn muốn ăn gì nữa không?”

Tạ Nghiệp Cảnh tức giận đến cực độ, hắn quay đầu đi, không thèm nhìn ta nữa.

Hắn đã sai, dù ta có do chủ mẫu nhà họ Tạ mua về, nhưng ta không có ý định làm thê tử hắn.

Ta là con ngựa gầy được chủ mẫu nhà họ Tạ mua về với giá trăm vàng.

Mụ mối ở Tần Hoài đã khen ta không ngớt lời, nói ta là người xuất sắc nhất trong đám trẻ.

Chủ mẫu nhà họ Tạ nhìn ta hồi lâu, nhưng không hiểu được ta xuất sắc từ đâu.

Mụ mối bảo ta diễn ra vẻ ngây thơ trong sáng mà quyến rũ, không phàm tục đồng thời nói:

“Trong mười dặm Tần Hoài, ngài sẽ không tìm ra ai như thế, nàng sạch sẽ, xinh đẹp, quyến rũ mà không tầm thường, dù cho quan khách thích kiểu gì, Tê Nguyệt cũng sẽ khiến họ hài lòng.”

Chủ mẫu nhà họ Tạ không nói gì, mụ mối lại tiếp tục cười nói:

“Nghe nói con trai ngài gần đây lập công trên chiến trường, cũng là tướng quân nhà họ Tạ, có cần người hầu hạ trên giường không?”

Chủ mẫu lắc đầu, mụ mối lại hỏi:

“Vậy là chuẩn bị cho nhị công tử chăm chỉ học hành, để sau này thi đỗ trạng nguyên, có người hầu hạ bên cạnh?”

Chủ mẫu vẫn không nói gì, nhấp một ngụm trà:

“Hai người họ đều cần nàng ta hầu hạ.”

Mụ mối sững sờ.

Chủ mẫu nhà họ Tạ cười, kéo tay ta:

“Làm người phải biết nhìn trước nhìn sau, nếu ngươi hầu hạ cho đại lang, hắn bao năm nay bên cạnh không có ai, có thể một ngày nào đó sẽ nạp ngươi vào phủ.

Đại lang thường nhớ đến đệ đệ của hắn, nếu ngươi biết chữ nghĩa, hãy kéo nhị lang ra khỏi đống nhung lụa, khuyên hắn đọc sách thi đỗ trạng nguyên, đại lang sẽ rất cảm kích ngươi.

Nếu đại lang thấy ngươi có ích, ngươi lại khuyên được đệ đệ hắn, đừng nói là thưởng bạc, cả thân phận và tự do ngươi cũng sẽ được trả lại.

Làm thiếp không cần phải nói ra ngoài, để tránh gây khó xử cho cả đôi bên.”

Chủ mẫu là kế mẫu của bọn họ, tuy không phải là ruột thịt, nhưng bà vẫn lo liệu cho hai người họ như là con trai ruột của bà.

Ta gật đầu.

Ta liền ở lại Tạ phủ, nói là thân thích xa của chủ mẫu, do đói kém nên chạy nạn đến nhờ cậy nhà họ Tạ.

Hiện tại ta đã có kế hoạch, trước hết khuyên nhủ nhị công tử Tạ Nghiệp Cảnh theo con đường học vấn, chờ khi đại công tử trở về từ chiến trường, ta sẽ tìm hiểu rõ tính tình của hắn và làm hắn hài lòng.

Dù sao làm thiếp cũng đã là định mệnh của ta.

2

Ba ngày sau sự việc hôm ấy.

Hiện tại Tạ Nghiệp Cảnh đã ngồi chống cằm nhìn ta nửa ngày, không viết được chữ nào.

Hắn đúng là kẻ phá gia chi tử, dù không thích đọc sách, nhưng ban đêm lại đốt nến sáng như ban ngày.

Chẳng bao lâu nữa đại công tử sẽ trở về kinh thành, vị tướng quân trên chiến trường ấy là một người ca ca nghiêm khắc, rất coi trọng việc học của đệ đệ mình.

Chủ mẫu đến nhắc nhở Tạ Nghiệp Cảnh học hành, lại dặn dò ta trông nom hắn, khi nào hoàn thành bài vở hắn mới được phép ra ngoài chơi bời.

Ra ngoài chơi bời thì hắn rất giỏi, nhưng khi học hành thì chỉ biết ngồi đó ngẩn ngơ.

Ta lật lại những chữ hắn đã viết trước đây, bút pháp của hắn thật sự rất đẹp, phóng khoáng mà mạnh mẽ.

“ngươi viết chữ đẹp như vậy, tại sao không muốn thi đỗ trạng nguyên, đi con đường đúng đắn?”

“Sao ngươi cứ cố chấp với ta vậy?” 

Hắn nhìn ta, cười nói: 

“Chẳng lẽ là vì tình cảm sâu nặng? 

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Hay là vì vinh hoa phú quý.” 

Ta đặt sách trước mặt hắn:

“Nhị thiếu gia nếu ngươi viết xong bài chú giải này, ta sẽ lén phu nhân đồng ý cho ngươi ra ngoài nửa ngày, nhưng không được đi đánh bạc.”

“Ngươi là một nữ tử nhưng lại cổ hủ, giống như là lão phu tử.” 

Tạ Nghiệp Cảnh đột nhiên lại gần, nhìn vào bộ y phục giản dị của ta, khinh miệt nói:

“Người ta nói hiền thê mỹ thiếp, ngươi lại là nữ tử không hiểu phong tình, chắc chắn sẽ bị phu quân chán ghét.”

Ta lặng thinh, nữ tử bên sông Tần Hoài đều hiểu phong tình, vậy thiên hạ nơi đâu có nữ tử không hiểu phong tình?

Nhưng dùng phong tình với Tạ Nghiệp Cảnh, khác gì đàn gảy tai trâu.

“Quê mùa, để ta cho ngươi xem thế nào là mỹ nhân.”

Hắn lén lấy ra một cuốn sách, trong đó vẽ mỹ nhân đồ.

Họa sĩ rất tài hoa, vẽ mỹ nhân sống động như thật, tựa như tiên nữ chín tầng mây.

Nếu không phải là gương mặt quen thuộc.

“Năm ấy ta đi chơi đêm với Tần Hoài Tư, đúng dịp lễ hội hoa, mỹ nhân dạo chơi, Tần Hoài Tư nhờ ta vẽ lại quyển sách này.

Người ôm đàn tỳ bà kia, mặt đầy sầu muộn là Tương Phi, cảnh tiễn khách khiến ta động lòng nhất, lông mày nàng nhíu lại, như muốn khóc.”

Hắn không biết, gương mặt sầu muộn của Tương Phi là do khách nhân đánh đập, khách nhân kia đã cướp đi chiếc đàn tỳ bà quý giá của nàng.

“Người kia là Lệ Quân, tính cách kiêu ngạo như hoa hồng có gai, khiến người ta thương yêu.”

Hắn chắc hẳn đã biết, Lệ Quân tính tình mềm yếu trầm lặng, nhưng nét mặt lại tươi sáng, khách nhân thích nhất là thấy nàng giả vờ kiêu ngạo.

Trong lòng ta cảm thấy thật khó chịu.

Nghĩ đến hoàn cảnh của họ, nước mắt ta bất chợt rơi xuống.

“Này… Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng khóc mà…”

Thấy ta khóc, Tạ Nghiệp Cảnh bối rối không biết làm gì.

“Nhị thiếu gia là đang khoe khoang ngươi đã săn được nhiều hoa? Đi qua muôn ngàn hoa mà không vướng bụi trần?”

“Không, chỉ là một cái thoáng qua, ta thấy những cô nương đó đều có nét đẹp riêng, ta cảm thán hồng nhan bạc phận, nên vẽ ra quyển sách này…” 

Có lẽ do hắn thường xem cuốn sách này nên đã thuộc lòng hết thứ tự các trang sách.

“Ngươi xem trang này đi, ta thích nhất là trang này, nàng ấy thật ngây thơ trong sáng, tiếc là chỉ lướt qua trên thuyền, không kịp nhìn kỹ.”

Bức tranh vẽ một nữ tử chỉ có phía sau, tóc nàng dài chưa chải, xõa xuống như thác, nằm trên bờ đình, tay cầm quạt khẽ đùa giỡn với đom đóm trong ao.

Vì họa sĩ yêu thích, nên bức tranh này được tô điểm tỉ mỉ nhất, hồ sen bên cạnh nữ tử như vây quanh ngôi sao sáng, cả vạt áo lụa cũng tung bay theo gió, không chút giả tạo.

Phía trên đề một chữ nhỏ: Dao Trì Tiên Tử, Ngộ An Kính Bái.

Ngộ An là bút danh của Tạ Nghiệp Cảnh.

Ta sững sờ.

Vì bức tranh đó chính là ta.

“Ngươi có ba phần thần thái của nàng, tiểu gia chắc chắn…” 

Thấy ta vừa khóc xong, Tạ Nghiệp Cảnh vội nói:

“Ngươi chỉ cần lo cho bài vở của ta, miễn cưỡng đã có thể đạt được hai phần của nàng.”

Ta bật cười, đột nhiên muốn hắn học bài:

“Người nữ tử này trông rất quen mắt, hình như ta đã từng gặp ở phương Bắc trước đây.”

Tạ Nghiệp Cảnh bỗng ngồi thẳng dậy:

“Thật sao?”

Ta lại nói thêm:

“Nếu ngươi viết xong bài chú giải này, ta có thể nhớ ra chút gì đó.”