Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU Chương 1: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

Chương 1: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

6:32 chiều – 17/07/2024

1

Ta sinh ra trong dòng họ Dương gia, các cô mẫu của ta đều là hoàng hậu.

Ta lại là trưởng nữ của gia tộc, theo truyền thống ta sẽ trở thành Thái tử phi của Đông Cung.

Gia tộc ta có mối quan hệ phức tạp, những vị tiểu thư trong gia tộc sau khi đủ tuổi thường sẽ thành hôn với các thế gia gia tộc khác để củng cố vị thế của nhau.

Từ nhỏ ta đã biết, nữ tử nếu muốn theo đuổi tình yêu, nếu gặp được phu quân như ý thì tốt, nhưng nếu gặp phải người không tốt thì sẽ phải chịu cảnh lỡ dở cả đời.

Cô mẫu ta từng kể, năm xưa người đáng lẽ ra phải vào Đông Cung làm thái tử phi là một người cô mẫu khác của ta, nhưng bà ấy lại yêu một thư sinh nghèo, không ngại cắt đứt quan hệ máu mủ với gia đình, từ bỏ tước hiệu tiểu thư Dương gia để sống cuộc sống bản thân bà ấy mong muốn.

Nhưng sau đó, thư sinh nghèo đó lại bỏ rơi bà ấy, bà ấy lại mang thai liền trở về Dương gia.

Nữ tử xuất thân từ danh môn vọng tộc lại bị một thư sinh nghèo lừa dối tình cảm lẫn thể xác, từ đó bà ấy chán nản và tuyệt vọng.

Còn muội muội của bà ấy lại được gả vào Đông Cung, hưởng mọi vinh hoa phú quý. Tất cả những điều này vốn dĩ nên thuộc về bà ấy, nhưng bà ấy không chịu được sự chênh lệch này, liền xuất gia, sống cạnh đèn xanh và tượng Phật.

Cô mẫu ta nói: “Tình yêu là thứ mơ hồ nhất, sự giàu có và phú quý mới là điều quan trọng nhất.”

Ngay cả nương ta, người là thanh mai trúc mã của cha ta, cũng từng nói thầm: “Nếu cha con không phải là người của Dương gia, nương cũng sẽ không gả cho ông ấy.”

Sau khi đến tuổi cập kê, thánh chỉ ban hôn đến Dương gia.

Ta yên tâm chuẩn bị cho ngày thành hôn, mấy muội muội vây xung quanh ta ríu rít.

“Đại tỷ vào Đông Cung, tức là sẽ trở thành Thái tử phi, thật oai phong.”

“Chỉ tiếc là cô mẫu ngày xưa vì cứu Hoàng thượng mà bị thương, Thái tử không phải con ruột của cô mẫu. Nhưng Thái tử luôn kính yêu cô mẫu của chúng ta, cũng sẽ yêu thương tiểu thư Dương gia chúng ta.”

Tam muội muội nghịch ngợm lại bĩu môi: “Muội lại  thật thương cho đại tỷ. Nghe nói mấy năm trước Tôn gia bị tịch thu tài sản, Thái tử đã cứu đại tiểu thư Tôn gia, rồi tìm mọi cách đưa nàng ta vào Đông Cung làm thị nữ thân cận của mình.”

Lời của tam muội muội vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng. Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn ta.

Ta mỉm cười: “Không sao, tỷ đã biết bên cạnh Thái tử có một đóa hoa giải ngữ.”

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ trong lòng tỷ không khó chịu sao?”

Ta nhìn về phía hoàng thành hùng vĩ: “Điều mà Dương Diệm ta muốn là quyền lực, là sự thịnh vượng lâu dài của Dương gia.”

“Nếu ngài ấy đã dành tình yêu cho nữ tử khác, thì quyền lực sẽ là của ta.”

Ngày thành hôn, ta và Lý Lễ Châu quỳ tạ ơn trời đất.

Lúc làm lễ bái phu thê, hắn lại không chịu cúi đầu, ngược lại nhìn chằm chằm vào Tôn Diệu Vân cách đó  không xa.

Phải nhờ thái giám Bộ Lễ nhắc nhở nhỏ.

Lý Lễ Châu mới không tình nguyện cúi đầu bái ta.

Ta ngồi nghiêm chỉnh trong điện Triều Dương của Đông Cung, Cao ma ma chăm sóc ta từ nhỏ thở dài: “Vừa rồi Thái tử điện hạ cứ mãi nhìn cô nương nhỏ kia, lão nô vừa thấy rồi. Cô nương nhỏ đó mắt đỏ hoe, nước mắt đọng đầy trong  mắt.”

Nô tì Tiểu Hồng xen vào: “Ai mà không thấy chứ, lại gây chuyện xui xẻo trong lễ thành hôn của tiểu thư nhà chúng ta. Vừa rồi mọi người đều thấy khuôn mặt của Thái tử gia trông rất buồn.”

Trong phòng tân hôn, đèn long phụng sáng rực, ta cho cung nhân lui ra trước.

Trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng tim nến kêu xì xì.

Ta kéo khăn trùm đầu xuống, tháo mũ phượng, mở cửa sổ, liền thấy Thái tử đang ôm Tôn Diệu Vân ngắm trăng trên mái nhà chính của Đông Cung.

Dưới ánh trăng tròn, ta đột nhiên nhận ra những rung động nhỏ bé trong ta từ thuở ấu thơ và những ảo tưởng gần đây về hắn đều tan biến trong khoảnh khắc.

Như bị dội một gáo nước lạnh, ta tỉnh táo vô cùng.

Cũng bắt đầu cảm thấy may mắn vì hắn từ đầu đã không lừa dối ta.

Một khi đã cắt đứt tình yêu, trong lòng chỉ còn gia tộc vinh quang và bản thân, ta sẽ có ngôi vị cao nhất dưới một người mà trên vạn người.

Ta biết ta là người chen chân vào mối quan hệ giữa Thái tử và Tôn Diệu Vân, cũng rất hiểu một nữ tử không có người chống lưng gì chỉ có thể dựa vào Thái tử.

Nhưng sinh ra trong Dương gia, ta không thể quyết định hôn nhân của bản thân, chỉ có thể lợi dụng cuộc hôn nhân này để tiến thân, đạt được mọi thứ ta mong muốn.

Dưới ánh trăng sáng, những lời thì thầm của cặp tình nhân, còn trong phòng ta, ánh nến đỏ lung linh, nhìn bộ hỉ phục trên người và khăn hỉ cùng mũ phượng đặt bên cạnh, lòng ta như trăng lặn về tây.

Trăng lặn về tây, rồi sẽ nhanh chóng sáng tỏ, ta không muốn làm mặt trăng trong bài thơ tình lãng mạn của đôi lứa, ta muốn làm chim phượng hoàng trên đỉnh mặt trời.

Dù có cô đơn, cũng phải rực rỡ, dù bị thiêu đốt trên đường đi, cũng cam lòng.

Nhìn bóng dáng họ.

Ta tự nhủ: “Dương Diễm, chỉ cho phép mình buồn một chút trong đêm tân hôn thôi nhé.”

“Làm chủ vận mệnh, luôn phải không từ thủ đoạn. Nếu thương hại nữ tử khác, thì hãy nhường nam nhân đó cho họ, để họ biết ơn bản thân.”

Giọt nước mắt rơi xuống bên tay, nỗi buồn của ta chợt tan biến.

Lý Lễ Châu mang Tôn Diệu Vân, ngắm trăng suốt đêm.

Chuyện này truyền khắp trong cung.

Tôn Diệu Vân bị Hoàng hậu gọi đi hỏi chuyện.

Lý Lễ Châu có chút lo lắng, liền tìm đến ta.

Hắn trừng mắt giận dữ: “Dương Diễm, ta không hề có chút tình cảm nào với ngươi. Mới thành hôn một ngày, ngươi đã đến trước mặt cô mẫu của ngươi để mách về chuyện của Diệu Vân.”

Lý Lễ Châu tiếp tục bảo vệ Tôn Diệu Vân: “Diệu Vân yếu đuối, nếu có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá!”

Ta đeo cây trâm vàng lên búi tóc, quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nếu không phải do ta mách lẻo, Thái tử có đến xin lỗi ta không?”

Hắn dường như không ngờ ta lại nói như vậy, đành cứng họng:

“Ngươi đang mơ sao, ta là Thái tử, làm sao có thể xin lỗi ngươi?”

Ta ra hiệu cho Cao ma ma.

Cao ma ma ngay lập tức hiểu ý, đi gọi mấy cung nữ thân thiết với Tôn Diệu Vân vào.

Tiểu Hồng nói: “Thái tử phi trong điện Triều Dương hôm nay chưa từng ra khỏi Đông Cung, ta và Cao ma ma không rời Thái tử phi nửa bước. Ngược lại, hôm nay ta thấy mấy người các ngươi lén lút ra ngoài, chẳng phải là ở ngoài cung Khôn Ninh, cố ý để Hoàng hậu biết chuyện này sao?”

Mấy người đó vốn dĩ không chịu nổi sự uy hiếp.

Dù im lặng nhưng trông rất hoảng hốt.

Lý Lễ Châu vẫn bảo vệ Tôn Diệu Vân: “Diệu Vân vốn hiền lành, làm sao có thể hành xử như vậy?”

Ta cười khẩy: “Bây giờ Thái tử điện hạ chạy đến đây trách tội ta, càng thêm đau lòng vì nàng ta, chẳng phải mục đích của nàng ta đã đạt được rồi sao?”

Cao ma ma nói: “Mấy người này hoảng hốt, chắc chắn có điều gì đáng ngờ, khiến Thái tử phi và Thái tử điện hạ sinh ra hiểu lầm, chi bằng đuổi đi làm cung nữ quét dọn ở Uyển U Đình.”

Mấy cung nữ kia mới khóc lóc nói: “Là Diệu Vân tiểu thư bảo chúng nô tì đem chuyện này rêu rao khắp nơi trong cung. Tiểu thư nói chỉ có như vậy, Hoàng hậu phạt tiểu thư, mới không giận lây đến Thái tử điện hạ.”

Ta cố nhịn không đảo mắt.

Lý Lễ Châu lại ngớ người: “Diệu Vân sao lại ngốc như vậy?”

Hắn vội vàng muốn ra ngoài, ta liền nói: “Điện hạ, ngài chưa xin lỗi ta đâu.”

“Ta… ta xin lỗi ngươi… được chưa!”

Ta nhìn bóng dáng hắn chạy đi, chỉ thấy nực cười.

Một vị vua tương lai, lại yêu nữ tử đến mức không phân biệt đúng sai, sớm muộn gì cũng bị lật đổ.

Nếu đã để người khác làm, chi bằng tự tay ta làm.

( truyện đăng tại page Bơ không cần đường , đứa nào reup là chó)