01
Sư muội mở thiên nhãn, biết rằng bên trái của sư tôn là trứng phượng hoàng.
Thực ra không cần mở thiên nhãn cũng có thể nhận ra, trứng phượng hoàng và trứng rắn, một lớn một nhỏ.
Sư muội sợ ta bên cạnh gây ra ảo giác, liền mở thiên nhãn một cách cưỡng ép.
Cô ấy làm bộ khó xử: “Sư tỷ, chọn cái nào đây?”
Đôi mắt to của cô ấy quay tròn: “Ta nghe nói phu quân của tộc phượng hoàng đều tự mình nở ra, sư tỷ tu luyện vô tình đạo, sợ là sẽ tổn hại đến đạo tâm của sư tỷ.”
Ta đứng khoanh tay: “Sư muội, vô tình đạo không phải tuyệt tình đạo.
“Và, thiên nhãn của ta, nên trả lại cho ta chứ?”
Sư muội núp sau lưng sư tôn, nhút nhát nhìn ta: “Sư tỷ, ta tu hành không tinh, không thể nhìn thấu yêu ma quỷ quái. Thiên nhãn là vật của tông môn, sư tôn nói, đồ của tông môn là của chung.”
Ở Ma Uyên, ta đã dùng hết tất cả tu vi mang về thiên nhãn và thần trứng.
Sức lực cạn kiệt ngất xỉu ngoài cổng tông môn.
Tỉnh dậy sau đó, thiên nhãn và thần trứng đều thuộc về tông môn.
Khi đó, sư tôn nhìn ta với vẻ yêu thương, đặt thiên nhãn và thần trứng vào kho báu, nói rằng ta là niềm tự hào của tông môn.
Nhưng khi ta bị trọng thương, linh mạch đoạn tuyệt, tiên cốt tan vỡ, sư tôn chỉ nói nhẹ nhàng một câu – ta là đại sư tỷ của tông môn, đây là việc ta nên làm.
Thiên nhãn không chỉ là thánh vật để nhìn thấu yêu ma quỷ quái, mà còn là thuốc chữa thương tốt.
Sư tôn không muốn cho ta dùng, nên ta bị thương gốc rễ, không thể cầm kiếm.
Ta ngâm mình trong hàn đàm ba năm, vừa hồi phục chút sức lực, đã bị gọi vào đại điện, bắt ta và sư muội chọn thần trứng.
Sao lại vậy, trong tông môn không ai có thể làm hai quả trứng này nở sao?
Hai quả thần trứng từ khi ta bước vào điện đã rục rịch, sư tôn có lẽ đã nhận ra, dùng linh lực đè nén chúng.
“Chọn đi.”
Ta đứng yên tại chỗ: “Xin hỏi sư tôn, nếu ấp thành công, thứ bên trong sẽ thuộc về ai?”
Sư tôn mặt không đổi sắc, mạnh mẽ nói: “Tự nhiên là thuộc về tông môn.”
Ta khoanh tay: “Vậy ta không ấp nữa.”
Sư tôn mặt đen lại, rồi lập tức trở lại bình thường: “Trọng Linh nghĩ sao?”
Ta nhẹ nhàng nói: “Ai ấp ra, thuộc về người đó.”
Bề mặt hai quả thần trứng có linh lực nổi lên, nhìn qua cũng biết là các trưởng lão trong tông môn đã dùng linh lực ấp qua.
Chỉ là không thành công mà thôi.
Nếu họ thành công, đã sớm kết thành linh khế, chuyện tốt thế này sao lại đến lượt ta.
Từ khi trở về từ Ma Uyên, ta đã có cảm ứng mơ hồ với thần trứng. Sư tôn họ có lẽ cũng nhận ra.
Còn việc để tiểu sư muội tham gia, chẳng qua là vì ưa thích thân thể tinh khiết vô tì, nhan sắc vô song, người tu tiên ai ai cũng ngưỡng mộ.
Thân thể này thích hợp nhất cho song tu.
02
Sư muội nói: “Sư tỷ, là sư tôn thu nhận chúng ta, núi Lạc Thần là nhà của chúng ta. Không nên phân chia của ai với ai.”
Lâu ngày không gặp, cô ấy tu vi không tiến, đạo lý lớn lại nhiều.
Ta nhạt nhẽo nói: “Cửa lớn của tông môn dùng linh mộc là ta từ núi Côn Luân mang về.
“Phù chú dùng trong tông môn là ta sáng tạo ra.
“Bậc thang đá trên núi là ta từng bậc dùng búa đục ra.
“Sư tôn, thần vũ của ngài dùng vẫn thuận tay chứ?”
Linh kiếm bên cạnh sư tôn lúc này hơi run rẩy, thần vũ kiếm trong tay sư tôn là ta rút ra từ miệng ác long cổ đại.
Khi đó, sư tôn nói ta không khống chế được thần vũ, liền thay ta giữ.
Nếu là người bình thường làm những điều này đã sớm được chọn làm trưởng lão rồi, nhưng ta không có.
Sư tôn nói ta còn trẻ, cần rèn luyện thêm.
Giờ đây linh mạch ta đã đoạn tuyệt, không tụ được linh khí trong cơ thể, chẳng khác nào phàm nhân.
Sư tôn mặt cứng ngắc nói: “Tông môn là của mọi người, sao con phân chia rõ ràng thế.
Sao vậy? Trọng Linh cứng cáp rồi, muốn lập môn hộ riêng sao?”
Ta quỳ xuống: “Đệ tử không có ý đó.”
Ta biết nếu lúc này ta bị đuổi khỏi tông môn, những kẻ thù mà ta gây ra cho tông môn sẽ tìm đến, ta chắc chắn sẽ chết.
“Trọng Linh, vi sư biết tình trạng cơ thể con hiện nay, trong lòng không thoải mái. Hai mươi năm trước, là ta đưa con từ vách núi trở về. Ba năm trước, con ngất xỉu ở cổng núi, cũng là tông môn cứu con. Ta không phải lấy ơn báo đáp, chỉ là người tu đạo không nên coi trọng cái được mất như vậy. Vi sư cũng là vì thương con nên mới để con đến ấp thánh vật. Nếu con có cơ duyên, nó nhận chủ, thì tốt nhất. Nhưng nếu…”
Ta không đợi ông nói hết, liền nói: “Sư muội chọn trước đi.”
Sư muội cười mỉm: “Nếu vậy, ta chọn quả bên trái sư tôn. Cảm ơn sư tôn.”
Ta cân nhắc quả trứng rắn trong tay, thở dài.
Nó dường như cũng như ta, chỉ là một quả trứng bình thường. Và ta cũng chỉ là một ngọn cỏ bình thường.
Sư tôn biết ta là một ngọn cỏ không có tiên căn, nhưng vì là cỏ cũng xem là nỗ lực tiến bộ, nhận ta làm đệ tử.
Ta mang trứng rắn về hàn đàm.
Ngâm mình cùng nó trong hàn đàm.
Người trong tông môn bị thương đều dùng tiên hoa, tiên thảo làm thuốc, đương nhiên ta không có phần.
Hiệu quả chữa thương của hàn đàm rất thấp, hầu như không ai đến đây.
Trứng rắn ngâm trong hàn đàm, không có chút sinh khí.
Trước khi ta rời khỏi đại điện, sư tôn gọi ta lại.
Ông nói ta mất linh mạch, tu vi đã đoạn tuyệt. Con đường tiên giới đã không còn hy vọng, nếu không thể ấp thành thánh vật, các trưởng lão bàn bạc cho ta về quê.
Sau đó, không cần lãng phí thời gian ở núi Lạc Thần nữa.
Ý nghĩa là núi Lạc Thần không muốn bảo vệ ta.
Trứng rắn dường như trôi nổi trong nước, cứ xoay quanh bên cạnh ta.
03
Ta chậm rãi cởi áo choàng, lấy ra một cái bát nhỏ.
Ta vốn là một ngọn cỏ dưới núi Quỳnh Dao, sư tôn du lịch thế gian mang ta về, từ đó ta hóa thành người.
Cơ thể là tinh hoa của nhật nguyệt, khá có linh khí.
Chỉ có sư tôn biết nguồn gốc của ta, chắc hẳn ông cũng biết hiện nay ta không còn linh lực. Chỉ có thân thể này là còn chút giá trị.
chương 2
Lưỡi dao nhỏ chậm rãi khứa qua ngực ta, cảm giác như cả người bị xé ra từng mảng nhỏ khiến ta không thở nổi.
Cảm giác này giống như có một con thú dữ đang đưa móng vuốt sắc nhọn vào ngực ta, xé trái tim ta thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Đau quá!
Ta run rẩy đặt nữa bát máu lên trên bờ hàn đàm.
Trứng rắn như là có cảm ứng, bơi về phía bờ,chậm rãi chui vào trong bát.
Ta ném con dao nhỏ xuống, dựa vào bờ hàn đàm thở dốc, nhìn trứng rắn đang xoay tròn trong bát máu.
Nửa bát máu ngay lập tức bị trứng rắn hút sạch, ta cố gắng giữ cho mắt mình không nhắm lại, suy tư không biết thứ khát máu này là thánh vật hay là tà vật.
Ta băng bó lại bản thân, đặt trứng rắn lên người mình, rồi đi đến nhà ăn của tông môn.
Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy đệ tử áo xanh bên trong nói lớn: “Nghe nói đại sư tỷ bây giờ đã trở thành một người phàm.”
Bên cạnh, một tên béo đáp lại: “Thật không? Người kiêu ngạo như tỷ ấy, như vậy chẳng khác nào là muốn mạng của tỷ ấy.”
Đó không phải là giọng điệu lo lắng, ngược lại, như là đang chờ xem trò vui.
“Thật đấy, ta nghe tiểu sư muội nói. Đại sư tỷ không còn chút linh lực nào.”
Đệ tử áo xanh vỗ vai tên béo bên cạnh tiếp tục nói: “Ngươi không phát hiện, sau khi tỷ ấy xuất quan, số lần đến nhà ăn đã nhiều hơn sao?”
Tên béo bĩu môi: “Ta ghét nhất là loại người tự cao tự đại, để ta xem tỷ ta bây giờ làm thế nào mà đấu với tiểu sư muội. Tiểu sư muội đẹp như thế, ta nghe nói sau này tiểu sư muội sẽ gả cho Phượng Hoàng thần quân.”
Ta cảm thấy trứng rắn trong lòng mình đang động đậy như đang thể hiện điều gì đó.
Ta bước vào nhà ăn, ngày lập tức không còn tiếng động nào.
Ta lấy hộp đựng thức ăn rồi đi ra ngoài, nhưng chưa đi xa, đệ tử áo xanh lại tiếp tục nói: “Tỷ ta còn nghĩ mình là tiên nữ, bây giờ đã mất hết tiên khí, còn xấu hơn cả yêu nữ mà ta từng gặp.”
Tên béo nhỏ giọng: “Nhỏ tiếng thôi, tỷ ấy chưa đi xa.”
Đệ tử áo xanh lại lớn tiếng hơn: “Ta là cố ý nói cho tỷ ta nghe đấy.”
Ta đã từng gặp đệ tử áo xanh, tên là Dương, ba năm trước trước khi đến Ma Uyên hắn ta muốn đi theo ta.
Hắn ta muốn tranh một vị trí ở trong tông môn.
Vì thế ta không đồng ý để hắn ta đi cùng.
04
Ta và quả trứng rắn cùng ăn cùng ngủ, nó thường bày lơ lửng trong không trung quanh ta.
Khi nó mệt mỏi, nó lại chạy đến bên ngực ta ngủ.
Nhưng cứ khoảng nửa tháng, nó lại đòi uống máu của ta.
Nghe nói tiểu sư muội và trứng phượng hoàng rất hợp nhau.
Tiểu sư muội dựa vào nhan sắc vô song của mình tìm được nhiều kỳ hoa dị thảo trong tiên môn, hàng ngày đều cho trứng phượng hoàng tắm.
Trứng phượng hoàng dần thức tỉnh, đã có thể thấy ánh kim quang.
Còn trứng rắn của ta thì không có động tĩnh gì, vẫn xoay quanh bên cạnh ta.
Ta giữ chặt nó, nhe răng trợn mắt dọa nó: “Nếu không chịu chui ra, ta sẽ nấu ngươi ăn.”
Nó sợ hãi núp bên ngực ta, giả vờ ngủ.
Một buổi sáng thức dậy, ta thấy xung quanh có rất nhiều trứng chim.
Trứng rắn đang lơ lửng trong không trung cố nâng một quả trứng chim.
Hai quả trứng có kích thước tương đương nhau, nhìn rất buồn cười.
Ta không nhịn được cười: “Sao lại đi trộm trứng chim.”
Trứng rắn dường như sững sờ một lúc, quả trứng chim nó nâng rơi xuống. Ta vững vàng đón lấy, cũng vớt trứng rắn lên.
Chắc là nó sợ ta thực sự ăn nó, nên mới mang về mấy quả trứng chim.
“Ta hôm qua dọa ngươi, không ăn ngươi đâu.
“Nếu ta bị đuổi khỏi tông môn, ngươi có đi cùng ta không?”
Nó lơ lửng lên xuống biểu thị đồng ý.
Chiều tối ta như thường lệ ngâm mình trong hàn đàm, dường như nghe thấy tiếng động nhỏ.
Ta vớt trứng rắn trong nước lên, đến gần nhìn đã thấy một vết nứt nhỏ.
Ta ôm ngực, cảm giác kết nối giữa chúng ta ngày càng mạnh mẽ, cảm nhận được niềm vui của ta, trứng rắn cọ vào mặt ta.
Ngày hôm sau khi ta đến nhà ăn lấy cơm, nghe thấy tên béo thở dài.
Nói rằng tiểu sư muội gây họa rồi.
Ăn cắp chiếc đỉnh lửa của tông môn Hành Dương, nói rằng đó là linh khí để ấp trứng phượng hoàng.
Trứng phượng hoàng bị đốt cháy suốt ba ngày ba đêm, mất hết sinh khí, đỉnh lửa cũng hỏng.
Ta lặng lẽ bước đi, không muốn gây ra sự cố.
Các vết nứt trên trứng rắn ngày càng nhiều, ta cảm nhận được dấu hiệu nó sắp nở.
Sau khi ta cho nó uống máu tim, ta ngất đi nửa ngày, sờ ngực, may quá, trứng rắn vẫn ở đó.
Nhưng ta mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không đúng. Khí tức của trứng rắn vốn dày đặc nồng nàn, nhưng vật này lại không có chút sinh khí nào.
Chỉ có hình dạng giống nhau, khí tức hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, trên núi Lạc Thần một luồng kim quang bay vút lên, hình dạng rồng khổng lồ bao trùm mọi thứ.
Ta bước ra khỏi hàn đàm, nhìn thấy các đệ tử tông môn tụ tập, ai nấy đều chiêm ngưỡng cảnh tượng hùng vĩ này.
“Tiểu sư muội thành công rồi!”
Mọi người kinh ngạc: “Là thần thú cổ đại Thăng Xà!”