8
Tiểu Châu dọn dẹp đống hỗn loạn, định an ủi ta.
Nhưng ta đã không còn nước mắt, chỉ bảo nàng chuẩn bị hương nến và vàng mã, đợi đến khi trời tối sẽ đốt cho phụ thân.
Khói đen nghi ngút trước mặt.
Ta không nhịn được mà đưa tay ôm lấy bụng, tháng này đã trễ nửa tháng, có lẽ…
Ở đây đã có nghiệt chủng.
Nhưng làm sao có thể giữ lại nó, phụ thân nó là người hoàng tộc cao quý, còn mẫu thân lại chỉ là một ngoại thất bị người đời khinh rẻ, sau này nó sẽ sống thế nào dưới ánh mắt của người đời?
Ta không muốn giữ nó, nhưng cũng không thể giấu quá lâu.
Mỗi tháng Phí Tế đều mời thái y tới bắt mạch cho Bình An, mọi chuyện phải được quyết định nhanh chóng.
Phụ thân, phụ thân ơi.
Nếu người ở dưới suối vàng biết chuyện, xin hãy giúp con gái thực hiện được nguyện vọng.
Ta nằm trên giường, trằn trọc không yên, dường như nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang bên tai.
Khi ta trở mình, thấy có một bóng đen đứng bên giường.
Hắn nhìn ta rất lâu, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, đưa tay thoa lên má ta.
Lạnh băng như lòng ta vậy.
Phí Tế hẳn đã rất tức giận, ban ngày không thấy bóng dáng hắn, nhưng nửa đêm lại cảm nhận được có người bên cạnh.
Hắn hiếm khi yên tĩnh vài ngày, ngoan ngoãn nằm bên cạnh ta, tay chân dài giữ chặt ta trong lòng, rồi rời đi trước khi trời sáng.
Tiểu Châu run rẩy khuyên ta nên mềm mỏng với hắn.
Mấy ngày nay vương gia tức giận lớn, ngay cả bọn hạ nhân cũng nơm nớp lo sợ, tiền viện còn truyền đến tin tức rằng vương gia ho rất nhiều lần khi nghị sự, không chịu uống thuốc, chỉ muốn dùng chút nước lê.
Lúc đầu ta chỉ xem lời của Tiểu Châu như gió thoảng qua tai.
Nhưng sau khi trốn đi một lần, ta nhận ra Phí Tế quản ta rất nghiêm ngặt, đi đâu cũng có thị nữ theo, làm gì cũng bất tiện.
Ta đứng dưới mái hiên, lắng nghe tiếng gió trong một hồi lâu.
Rồi quay người bước vào tiểu phòng bếp.
Lần này, nước lê là do ta đích thân mang tới.
Trong thư phòng, Lý Tấn cũng có mặt, thấy ta liền cười cợt đi tới, vươn tay định ôm lấy eo ta.
Trước đây hắn ta cũng làm vậy, Phí Tế luôn quát mắng vài tiếng.
Nhưng hôm nay, Phí Tế làm như không thấy.
Ta nghiến răng tránh xa, “Thế tử xin tự trọng.”
Lý Tấn mặt dày mày dạn ghé sát lại, “Một tiểu cô nương như ngươi mà cũng biết tự trọng sao? Chỉ cần A Tế gật đầu, hôm nay ngươi sẽ phải ngoan ngoãn quỳ trước mặt ta.”
Rõ ràng là ta nói với Lý Tấn.
Nhưng ta lại ngẩng đầu nhìn Phí Tế, gương mặt hắn lạnh lùng, không có chút ý cười nào.
“Vương gia sẽ không làm thế.”
“Hừ.”
Lý Tấn còn định nói gì đó, nhưng Phí Tế cười lạnh một tiếng.
“Ra ngoài.” Hắn ném nghiên mực về phía Lý Tấn, “Không nghe hiểu lời người sao?”
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại hai chúng ta, Phí Tế ngả người ra sau, hơi bực bội nhìn ta.
“Yên Yên, ngươi còn biết đường mà tới.”
“Vương gia mấy ngày nay không tới gặp Yên Yên , Yên Yên đành phải tự mình đến, gần đây trời lạnh nhanh, vương gia nên dùng chút nước lê cho ấm.” Ta rót cho Phí Tế một bát nước lê, rồi chạm vào mặt hắn, “Hôm ấy, đánh vương gia có đau không?”
Phí Tế cười mà không phải cười, “Yên Yên, ta không ăn cái này.”
Ta cúi đầu trước mặt hắn.
“Thật là hôm ấy nghe tin phụ thân mất, trong lòng quá đỗi bi thương, nên đã thất lễ, vương gia đừng tính toán với Yên Yên được không?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta chịu mềm mỏng trước hắn.
Phí Tế yên lặng nhìn ta, đôi mắt dài hẹp của hắn sáng rực hơn cả sao trời trong đêm, trong mắt hắn viết đầy dục vọng.
Thậm chí ngay cả nước lê cũng không kịp uống.
Phí Tế đứng dậy, ôm ta lăn vào trên tháp mỹ nhân trong thư phòng.
Hắn ngấu nghiến cắn lấy đầu lưỡi ta.
Lúc hắn say mê nhất, ta mở miệng nói,
“Yên Yên mấy đêm nay đều ngủ không ngon, trong mơ luôn thấy phụ thân, nghĩ đến việc đến Đại Chiêu Tự làm một buổi lễ, rồi quyên cúng một pho tượng vàng, cũng coi như là làm tròn đạo hiếu của đứa con gái.”
“Xin vương gia ân chuẩn.”
Những việc nhỏ, Phí Tế vẫn luôn rất rộng lượng.
Huống chi hôm nay ta đã chiều hắn, hắn còn chủ động thêm vạn lượng vàng làm tiền hương lửa, còn nói sẽ thắp thêm một ngọn đèn trường minh.
“Ngày mười tám tháng này ta được nghỉ, bản vương sẽ đi cùng ngươi.”
9
Ngày mười tám, thời tiết vô cùng tốt.
Mấy hôm trước mưa liên tục hai ngày, sáng sớm hôm nay trời đã tạnh hẳn, ta ngồi trong xe ngựa.
Tâm trạng không yên.
Phí Tế đột nhiên nổi hứng, kéo lỏng đai lưng của ta, ôm ta vào lòng. Ta viện cớ rằng phải đi cúng bái phụ thân, không thể để quần áo không chỉnh tề, liền né tránh hắn.
Hắn lười biếng cười nhạt, hỏi lại ta.
“Chẳng lẽ muốn bản vương phải chiều theo ý của ngươi sao?”
Phí Tế đã nói là làm, chuyện này cũng vậy, nhưng hôm nay hắn phát điên, đột ngột hỏi ta.
“Ta đã nhìn thấy rồi.”
“Hôm đó, ngươi và Lý Tấn đã nói những gì?”
Hắn nói đến việc hôm ta mang nước lê cho hắn, rời khỏi thư phòng và gặp Lý Tấn đang ở trong phủ, ta chỉ nói vài lời.
Chỉ là mắng Lý Tấn không nên mơ tưởng hão huyền, Phí Tế coi ta như bảo vật trong lòng, ngay cả khi Trình Bình An về làm chính thất thì đã sao, lòng vương gia mãi mãi vẫn thuộc về ta.
Ta hỏi ngược lại Phí Tế: “Hắn có tâm tư gì với Yên Yên, vương gia chẳng lẽ không rõ sao?”
Phí Tế không trả lời, chỉ cúi đầu hôn ta.
“Yên Yên, tốt nhất là ngươi không lừa ta.”
Đoạn đường này rất suôn sẻ, Phí Tế cùng ta làm lễ cho phụ thân, cúng dâng hương, thắp đèn trường minh, nhưng khi xuống núi, chúng ta gặp phải sơn tặc.
Bọn chúng rất đông.
Thị vệ phủ Yến Vương bị đánh tan tác, Phí Tế còn phải bảo vệ ta, khiến hắn trở nên luống cuống.
Khi lưỡi đao chém tới, ta chủ động chắn trước cho Phí Tế.
Lưỡi đao xé rách y phục, chạm đến da thịt, để lộ vết thương sâu đến xương, máu thấm qua vết thương chảy xuống, ướt đẫm áo quần.
Ta đau đến nỗi gần như không thở nổi.
Nhưng dù vậy, sơn tặc vẫn không buông tha, dường như muốn chém ta một nhát chết ngay lập tức.
Vì vậy, ta thuận theo lưỡi đao mà ngã xuống.
Trước mặt Phí Tế, ta rơi xuống vực.
Rơi vào dòng sông.
Dòng nước sông chảy xiết, lưng ta ngấm nước, y phục dính vào vết thương, không chỉ khiến vết thương đau đớn hơn, mà người còn chóng mặt buồn nôn.
“Tạ— Yên—”
Trước khi ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng hét đau đớn của Phí Tế.
Từ độ cao này mà ngã xuống, hắn chắc hẳn nghĩ rằng ta đã chết.
Như vậy, cuối cùng hắn cũng phải buông tha cho ta rồi.
10
Mười ngày sau, ta xuống thuyền tại Giang Đô.
Thật là may mắn, ta trôi nổi trong dòng sông suốt một đêm, vừa lúc gặp Bình Ninh quận chúa cùng với mẹ chồng là Chu lão phu nhân trở về Giang Đô thăm quê. Chu lão phu nhân là người tốt bụng, thấy ta trôi dạt trên sông, liền sai người cứu ta lên.
Ngày trước, khi phụ thân còn sống, ta đã gặp họ.
Nhưng họ không còn nhớ ta.
Ta đã bịa một thân phận cho mình: “Phu quân là một cử nhân, mắc bệnh phong hàn không thể qua khỏi, cuối cùng bệnh chết, ta là quả phụ, sống không còn chút hy vọng, muốn cùng đi theo chồng nơi chín suối.”
Chu lão phu nhân đã mất phu quân từ khi còn trẻ, một mình nuôi lớn hai con trai và một con gái.
Bà nghe vậy mềm lòng, giữ ta lại trên thuyền.
Và mang ta đến Giang Đô.
Lần trước rời khỏi phủ Yến Vương, ta chuẩn bị sẵn bạc và lộ dẫn, nhưng lần này trên người không có gì.
Ta chỉ đang đánh cược.
Đánh cược rằng Lý Tấn thèm khát thân thể ta, chắc chắn sẽ truyền những lời khiêu khích của ta đến tai Trình Bình An. Đối với hắn ta, nếu có thể gây chia rẽ ta và Phí Tế, thì hắn ta sẽ làm tất cả.
Ta cũng đánh cược vào Trình Bình An.
Cược rằng nàng ấy là người cứng rắn, ra trận chinh chiến, quyết đoán, sẽ nhanh chóng trừ khử ta.
Cuối cùng, ta đã thắng cược.
Trời gần tối, ta chậm rãi bước đi trên con phố Giang Đô, tiếng rao bán không ngừng, thỉnh thoảng có trẻ con chơi đùa, từ xa vọng lại tiếng la mắng của các nương thân.
Ở khu phố sầm uất này, ta đã thuê một căn nhà nhỏ.
Vì lưng ta vẫn còn vết thương.
Ta sợ Phí Tế dựa vào đó mà lần ra dấu vết, ban ngày ta không mấy khi ra ngoài, chỉ có ban đêm mới ra ngoài hít thở không khí. Mở cổng sân, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ như những bà lão ngồi trước nhà.
Sau bữa cơm tối, lũ trẻ trong nhà chạy ra ngoài chơi đùa, gọi bạn bè đến nô đùa. Một tiểu cô nương đưa cho ta một sợi dây đỏ, hỏi ta: “Tỷ tỷ, chúng ta chơi dây đi!”
Nó còn nhỏ, chưa biết cảnh giác người lạ.
Ta đưa tay vuốt đầu tiểu cô nương, tay còn lại không nhịn được mà chạm lên bụng —
Có lẽ nơi đây đã có đứa con của ta.
Nửa tháng nay, Giang Đô yên bình.
Không có binh lính nào kiểm tra lộ dẫn, cũng không có hộ vệ nào đến gõ cửa từng nhà.
Cũng không có tin tức gì từ kinh thành.
Ta nghĩ rằng Phí Tế đã buông tha cho ta.
Vì vậy, ta chọn một ngày đẹp trời đi gặp đại phu. Mấy ngày gần đây ta không còn nôn nữa, ta gần như nghĩ mình đã phán đoán sai. Nhưng đại phu bắt mạch một lúc, quả quyết nói:
“Đây là hỉ mạch.”
Tim ta trùng xuống, hóa ra thật sự là nghiệt chủng.
Ta đã bị chém một nhát, lại từ vách núi cao như thế rơi xuống, trôi dạt trên sông suốt một đêm.
Nó vẫn còn ở đây.
Nhưng đứa trẻ này đến không phải trong hoàn cảnh tốt đẹp, ta chỉ là món đồ chơi của Phí Tế, ba năm qua ở bên hắn, hắn lăng nhục ta, lừa dối ta, khiến ta chịu đủ mọi khổ sở.
Huống chi, đây lại là một nghiệt chủng?
Ta cúi đầu đặt tay lên bụng, “Làm phiền ngài kê cho một thang thuốc phá thai.”
Hôm ấy, ta dựng một chiếc lò nhỏ trong sân.
Giống như khi ta nấu nước lê, từng loại thuốc được ta bỏ vào nồi, nhẹ nhàng quạt lửa.
Cho đến khi nồi thuốc bắt đầu sôi ùng ục.
Mùi đắng ngắt bốc lên.
Ta bưng bát thuốc vào trong phòng, rồi đun thêm một nồi nước nóng, vắt một chiếc khăn sạch để sẵn bên cạnh.
Đêm nay trăng lạnh, chiếu sáng một kẻ cô đơn.
Bát thuốc trong tay, ta đưa lên môi uống một hơi cạn.
Bên ngoài, tiếng gió gào thét, tiếng vó ngựa dồn dập vô cùng chói tai, có người thậm chí không chờ mở cửa mà dùng sức đá vào cửa.
“Tạ Yên!”