Ta làm ngoại thất cho Yến Vương ba năm, nay hắn sắp thành thân rồi.
Nghe nói vị Yến Vương phi tương lai là một nữ tử xuất thân từ tướng môn hổ tướng, trong mắt không chớ được một hạt cát, tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của ta.
Ta không khóc, không náo loạn, cũng không tính toán muốn trở thành trắc phi.
Ta thu dọn hai bộ y phục.
Rồi lên một chiếc xe ngựa hướng về Lư Dương.
1
Đến Thương Châu, xe lừa bỗng dưng đi chậm lại.
Trên phố có rất nhiều binh lính.
Họ nói rằng phủ Yến Vương bị trộm, phụng mệnh Yến Vương truy tìm kẻ trộm, nghe vậy tất cả mọi người đều phải thực thi kiểm tra.
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” vị tướng nói
Phủ Yến Vương canh gác nghiêm ngặt, làm gì có tên trộm nào dám xông vào?
Ta trong lòng nghi hoặc.
Vẫn giống như mọi người, ta cũng đưa tay vải cho họ, khẽ nói: “Lưu Thập Bát, người kinh thành, sau khi góa phu nương nhờ huynh trưởng.”
Họ kiểm tra tay vai, cẩn thận quan sát ta, rồi nhìn nhau một cái, rồi liên trả lại tay vải cho ta.
“Người kế tiếp.”
Trái tim ta vừa bị treo lơ lửng lập tức nhẹ nhõm.
Có lẽ thực sự có kẻ không biết điều, đã trộm đồ của người ấy, hắn quý giá như vậy, không đến mức vì ta mà làm lớn chuyện.
Thế là, ta lại lấy ra ba đồng tiền.
Ăn một bát đậu hoa nóng hổi, chờ đến Lư Dương là ổn, nghe nói ở đó có thư viện tốt nhất.
Nữ tiên sinh dạy không phân biệt đẳng cấp.
Chỉ cần trả học phí, là có thể như nam nhân học đọc sách, biết chữ.
Ta nghĩ đến đó, bèn cười ra tiếng.
Ông lão đánh xe nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn ta, “Trời sắp tối rồi, cô nương nghỉ ngơi sớm đi, con đường này còn dài.”
Ta cảm ơn ông lão, dựa vào đống rơm.
Mười ngày trước, ta nghỉ ngơi trên đống gấm lụa, xài không hết vàng bạc ngọc ngà, nhưng trong lòng lại không yên.
Trằn trọc không thể ngủ.
Yến Vương Phí Tế sắp thành thân.
Nay hắn hai mươi ba, đã qua lễ định hôn ba năm mà chưa thành thân, đến mức trong cung Thái phi vì hắn mà rơi lệ mấy lần.
Tháng ba phía tây bắc đại thắng một trận.
Trình tiểu thư, Trình Bình An đã nhập ngũ bảy năm, được phong thưởng khải hoàn.
Ngày nàng ấy trở về kinh, Phí Tế uống rượu suốt đêm trong sân, nửa đêm đánh thức ta.
Hắn điên cuồng cưỡi trên người ta.
Sau cùng, hắn nằm phục không nhúc nhích, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được nơi cổ có một dòng ướt át.
Hôm sau, Phí Tế vào cung.
Ngày thứ hai về phủ, hắn đứng trước mặt ta, ánh mắt thâm sâu nói với ta:
“Tạ Yên, ta sắp thành thân rồi.”
“Với Bình An.”
Khi ấy, ta đang múc nước lê, “Vậy tốt lắm, vương gia và Trình tướng quân thanh mai trúc mã, tài mạo song toàn, nhất định sẽ thành đôi uyên ương đẹp.”
Phí Tế tiến lên một bước, nắm lấy cằm ta.
“Ta sắp cưới nàng, ngươi không giận sao?”
“Ngươi thân phận thấp hèn, lại là con gái tội thần, không thể lên mặt, ngay cả trắc phi cũng không làm được, về sau nhiều nhất chỉ có thể làm một tiểu thiếp hèn mọn.”
“Không giận.” Ta cười với hắn, “Những lời vương gia nói đều là sự thật, Yên Yên tự hiểu.”
“Tạ Yên!” ai đó tức giận hét lên tên ta, như tiếng sấm đập vào tai.
Ta lập tức tỉnh ngủ, mở mắt ra.
Nam tử trẻ tuổi mặc áo bào tím, mặt đầy giận dữ nhìn ta, vốn dĩ hắn nên ở kinh thành trong nhung lụa ấm áp.
Nhưng nay lại bụi bặm đứng trước mặt ta.
“Ai cho ngươi gan dạ mà trốn đi!”
2
Rời khỏi Phí Tế, chẳng cần gan dạ gì.
Chỉ cần cơ hội.
Dù sao trong suốt ba năm qua, ta luôn muốn trốn đi.
Ta cũng là con gái nhà gia giáo, phụ thân học Nho, dạy ta nữ tử cũng cần tự trọng tự ái.
Làm ngoại thất của người ta, có gì là nữ tử tốt? Chỉ là món đồ chơi cho người ta, nuôi ở bên ngoài như kẻ hèn mọn, theo Phí Tế ba năm, ta nghe nhiều lời lẽ cay độc, cái gì là hồ ly tinh không biết xấu hổ cũng chỉ là nhẹ.
Thế tử của An Viễn hầu phủ, Lý Tấn, cũng là bạn chí cốt của Phí Tế, còn từng xin Phí Tế cho ta hầu hạ hắn ta, một tháng không được, một đêm cũng được.
Lúc ấy, ta tựa vào bên người Phí Tế, rót rượu cho hắn, sợ đến mức tay cũng run.
Rượu liền đổ ra bàn.
Phí Tế nhìn thấy, cười lớn, hắn ôm ta vào lòng, chỉ vào ta hỏi Lý Tấn: “Muốn ngủ với nàng?”
Lý Tấn lè lưỡi ra, giống như một con chó không ngừng gật đầu, “A Tế, ngươi chơi lâu như vậy rồi, cũng để ta nếm thử chút mới lạ.”
Ta thân thể run không ngừng.
Hận không thể hắt chén rượu vào Lý Tấn, rồi lấy trâm chọc hắn ta đến đầu rơi máu chảy, nhưng vẫn nhịn được.
Phí Tế cười đến mức không ngồi dậy được.
Hắn cắn tai ta, “Hầu hạ bản vương cho tốt, sẽ không để người khác ngủ với ngươi. Nếu không thì, hử?”
Phí Tế kéo dài giọng.
Ta thậm chí còn có thể nhìn thấy, rất nhiều nam nhân vây quanh ta, giơ tay động chạm ta.
“Yên Yên hiểu rồi.”
Hôm đó Phí Tế không đồng ý Lý Tấn, nhưng cũng không từ chối, vì thế sau đó rất lâu ta luôn sợ hãi.
Ban đêm khi ngủ, dưới gối luôn đặt một con dao găm.
Ta luôn hiểu rõ, ta trong lòng Phí Tế ——Chỉ là món đồ chơi.
Nay, Phí Tế từ kinh đô đến Thương Châu, lấy cớ bắt trộm mà làm lớn chuyện tìm ta, có cần thiết không?
“Vương gia, Yên Yên gan luôn nhỏ.” Ta nghiêng đầu nhìn Phí Tế, “Ngài thì sao, nghìn dặm xa xôi đến đây. Chẳng lẽ là vẫn chưa chơi đủ?”
Phí Tế rút dao găm, lưỡi dao nâng cằm ta lên.
Phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
“Yên Yên thân mềm yếu, đừng nói bản vương chưa chơi đủ, công tử ở kinh thành vẫn còn xếp hàng chờ đấy.”
“Không có sự cho phép của bản vương, muốn đi?”
“Nằm mơ!”
3
Ta bị Phí Tế đưa về lại kinh thành.
Như là trừng phạt, hắn bắt ta hầu hạ hắn trên ngựa, thô bạo mà hành hạ ta.
Gió thu thổi qua mặt, không xa sau lưng, có cấm vệ phủ Yến Vương theo sát.
Phí Tế cười cợt: “Yên Yên, ngươi nhỏ tiếng chút, bọn họ đều nghe thấy đấy.”
“Đừng tưởng bản vương không biết mưu tính nhỏ nhen của ngươi, giả lộ dẫn đi đến nơi không ai biết ngươi, rồi tìm một nam nhân gả đi, nhưng ngươi xứng sao?”
“Ngươi là nữ nhân đã bị bản vương ngủ qua, trước khi bản vương chán, ngươi chỉ có thể thuộc về ta.”
Thân thể ta đau đớn, lòng cũng vậy.
Ta không nói gì, quay đầu cắn chặt vào cằm Phí Tế, cắn đến khi trong miệng dậy lên mùi tanh của sắt.
Cũng không buông ra.
Phí Tế càng nóng hơn, hắn siết chặt eo ta, thúc ngựa chạy như điên về phía trước.
Trong tiếng gió rít.
Ta nghe thấy tiếng nhỏ của mình, “Phí Tế, ta sẽ giết ngươi.”
Phí Tế cười âm trầm.
Mang theo cả thân thể ta cũng run lên, giọng nói hắn đầy khoái cảm, không chút kiêng nể.
“Ta chờ.”
Ngồi xe ngựa mất ba ngày mới từ kinh đô đến Thương Châu, nhưng Phí Tế thúc ngựa nhanh chóng quay lại chỉ trong nửa ngày.
Đến phủ Yến Vương, vừa đúng lúc dùng điểm tâm sáng, Phí Tế bảo thị nữ hầu hạ ta rửa mặt, hôm nay tiểu phòng bếp hầm yến sào, muốn ta cùng hắn dùng bữa.
Tiểu Châu đáp lời.
Khi thấy dấu vết mờ ám trên người ta, nàng hít một hơi sâu rồi hỏi:
“Vương gia rõ ràng là không thể rời xa cô nương, vì sao cô nương lại nghĩ không thông, rời khỏi phủ Yến Vương, làm gì có được cuộc sống giàu sang như thế này?”
Trong nước phản chiếu thân hình gầy yếu của ta.
“Ta không phải nghĩ không thông.”
Trước đây, Phí Tế chưa có thê tử, không danh không phận mà đi theo bên cạnh hắn, cũng đành chịu.
Nhưng hắn sắp có thê tử rồi, ta không muốn bỏ qua tôn nghiêm của mình, làm một tiểu thiếp hèn mọn, cũng không muốn con của ta, nếu có, phải vì ta mà bị huynh đệ ghẻ lạnh, bị người ngoài cười chê.
“Ta chỉ muốn giữ lại một chút tự trọng.”