Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ THÊ TỬ BỊ PHẾ CỦA THÁI TỬ Chương 2 TA LÀ THÊ TỬ BỊ PHẾ CỦA THÁI TỬ

Chương 2 TA LÀ THÊ TỬ BỊ PHẾ CỦA THÁI TỬ

9:21 chiều – 08/10/2024

4

Nghe thấy rồi, cả hai tai đều nghe thấy! Nhưng hôm nay dù trời có sập, ta cũng không dám nói là mình đã nghe thấy.

Ta nhìn thái tử với ánh mắt ngờ vực và mơ màng, không yên tâm đứng tại chỗ, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.

Thái tử vuốt ve khuôn mặt ta, cười nói: “Cô cũng hy vọng ái phi thật sự không nghe thấy gì, nếu không biết quá nhiều bí mật, cô chỉ còn cách đau lòng giết ái phi thôi.”

Ta thật sự không thể chịu nổi nữa.

Là ta tự muốn biết nhiều bí mật thế này sao? Đường đường là thái tử mà lại đi bắt nạt người câm điếc, đúng là không biết xấu hổ!

Trong lòng, ta đã giết thái tử cả nghìn lần, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi sắc thái.

Thái tử quay lại phòng, cầm lên quyển kinh Phật mà ta vừa mới sao chép.

Trong lòng ta như có thứ gì vừa rơi xuống.

“Người ta nói rằng có thể nhìn thấy tâm trạng của người viết thông qua nét chữ. Nếu ái phi giả điếc, thì lúc hạ bút hẳn là không thể bình tĩnh được.”

Ta mở to mắt, nhìn thái tử cẩn thận xem từng trang một, sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ không rõ là thất vọng hay nhẹ nhõm.

“Tâm trạng của ái phi… thật sự quá bình lặng, ngay cả khi cô ngồi cạnh, nét chữ cũng không khác gì so với mọi ngày.”

Vì cuốn mà ngươi cầm là cuốn ta đã sao chép từ trước, đồ ngốc!

Từ Ngưng nói không sai, thái tử thật sự quá vô dụng, ngay cả việc ta vừa đổi chỗ hai cuốn sách cũng không nhận ra.

Thái tử tin rằng ta thật sự không nghe thấy gì, lần này cuối cùng cũng rời đi.

Ta tiện tay cầm cuốn kinh vừa sao chép, phát hiện ra mình đã viết loạn xạ, sai chữ đầy trang, thậm chí còn chọc thủng một trang.

Câu “Nhược hữu sắc, nhược vô sắc” ta viết thành “Cha háo sắc, con cũng háo sắc.”

Lật qua một trang khác, “Như Lai thuyết đệ nhất Ba La Mật,” ta viết đầy trang “Rất muốn ăn măng cụt.”

Suýt nữa thì chết thật rồi.

Cuốn kinh này nhất định phải đốt bỏ!

5

Sau ba tháng chịu đựng sự hành hạ từ cả thái tử và Từ Ngưng, ta đã tự ép mình học được ngôn ngữ ký hiệu!

Một ngày nọ, Đông Cung xuất hiện một công tử với vẻ ngoài tuấn tú.

Công tử họ Ninh, tên là Tác Quan, là con trai của Trưởng công chúa Ninh Viễn và Hầu gia Vĩnh An, là biểu đệ của thái tử.

Nghe nói gần đây công chúa đang chọn thê tử cho hắn ta, cả phủ đầy những tiểu thư đài các. Hắn ta cảm thấy ồn ào nên trốn đến Đông Cung để thư giãn, và ở ngay sát phòng ta, tại Phất Hoa Hiên.

Lần đầu tiên ta gặp người hàng xóm này, cả hai cùng nhìn nhau, không dám tin rằng trên đời này lại có sự trùng hợp đến thế.

Vì vị thế tử này là một người mù.

Chúng ta đứng cạnh nhau, hoàn chỉnh thành một tổ hợp: kẻ điếc, kẻ câm, kẻ mù.

Khiến người ta không khỏi tự hỏi, đây là sự suy đồi của đạo đức hay là sự xoắn vặn của nhân tính.

Về lý mà nói, hắn ta không thể nhìn thấy ngôn ngữ ký hiệu của ta, ta thì không thể nghe thấy giọng nói của hắn ta. Vậy thì ta đối với hắn ta chẳng khác gì không khí!

Ninh Tác Quan tuy mù nhưng chí không hề gục ngã, từ chối sự giúp đỡ của thị nữ và gậy chống, khăng khăng tự mình làm quen với đường đi.

Chỉ vài bước đến Phất Hoa Hiên, hắn ta đã ngã đến mười bảy lần.

Ngã đến nỗi đầu gối đen sì, hai chân sưng vù.

Ban đầu, ta nghĩ hắn ta cũng đang giả vờ như ta.

Nhưng nhìn cảnh tượng đó, ta không thể không mềm lòng, liền bỏ qua ý nghĩ này, bước tới đỡ hắn ta dậy.

Ninh Tác Quan với đôi mắt tối đen mờ mịt nhìn về phía trước, hàng mi dài khẽ rung động, nhìn khiến lòng người ngứa ngáy.

Hắn ta dịu dàng nhưng kiên quyết từ chối ta: “Không cần, xin hãy để tại hạ tự đi.”

Ta là người điếc, ta không nghe thấy.

Ta nắm lấy tay hắn ta, đi nhanh như gió, lôi hắn ta vào Phất Hoa Hiên, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu biểu thị “Không cần cảm ơn.”

Không biết có phải ta hoa mắt hay không, ta thấy khóe miệng hắn ta giật nhẹ, nụ cười trên mặt cũng không còn dịu dàng như trước.

Ninh Tác Quan do dự hỏi: “Vị cô nương này là ai?”

“…”

Ta chống nạnh đứng trước mặt hắn ta, không nói một lời.

Cứ như vậy mà im lặng, cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng.

Ninh Tác Quan hỏi: “Ta điếc rồi sao?”

Ta suýt nữa thì cấu vào đùi mình đến mức chảy máu mới nhịn được cười.

Không nhận được hồi đáp, Ninh Tác Quan cúi đầu, thất vọng nói: “Nếu cô nương không muốn nói chuyện với tại hạ, thì thôi vậy, tại hạ là Ninh Tác Quan, mong rằng sau này còn có dịp gặp lại.”

Ta nhìn bóng dáng hắn ta lảo đảo khuất dần, rơi vào trầm tư.

Ninh Tác Quan này, rốt cuộc hắn ta có đang giả vờ hay không?

Dựa vào kinh nghiệm nghe ngóng bí mật suốt mấy tháng nay, ta cảm giác như hắn ta có một bí mật to lớn giấu trong người.

Chương 6

Để chứng minh xem hắn ta có thật sự giả mù hay không, ta đặc biệt bắt một con chuột lông trắng lớn, rình ở con đường mà Ninh Tác Quan thường đi qua.

Từ Huyền Đức Môn đến Bắc Uyển có một con đường nhỏ băng qua Trừng Hồ, là nơi Ninh Tác Quan đã quen thuộc.

Ta nấp sau bức tường ngăn, chờ hắn ta đi ngang qua, rồi dồn hết sức ném mạnh con chuột, sau đó không rời mắt khỏi Ninh Tác Quan.

Con chuột kêu lên một tiếng “chít” thảm thiết khi đang bay giữa không trung, và đáp chính xác vào lòng Ninh Tác Quan.

Nếu Ninh Tác Quan giả mù, một người bình thường sẽ phản ứng tự nhiên mà tránh né khi thấy thứ gì đó bay về phía mình.

Nhưng Ninh Tác Quan không hề né tránh.

Khuôn mặt hắn ta vẫn điềm tĩnh như đã trải qua nhiều sóng gió, đứng im một chỗ, bàn tay dài của hắn ta nhẹ nhàng vuốt qua cổ áo và bình thản phủi bụi trên áo.

Con chuột bị hắn ta phủi rơi xuống đất, đang định chạy thì bị hắn ta đạp nhẹ lên đuôi.

Ta chứng kiến cảnh hắn ta nhướng mày, nở nụ cười thú vị rồi cúi xuống nhấc đuôi con chuột lên, khiến ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn ta vứt con chuột một cách hờ hững, nhưng lần này lại ném thẳng về phía chỗ ta đang trốn.

“Chít!”

Con chuột lại kêu lên một tiếng bất lực, nhưng ta không mù, ngay khi hắn ta vừa nâng tay lên, ta đã lùi bước và lùi quá đà, ngã nhào xuống Trừng Hồ.

Lùi lại! Ngươi lùi quá xa rồi!

Ta ra sức vẫy vùng trong nước, nhưng không thể ngăn mình chìm dần xuống. Đến khi một âm thanh khác vang lên trong nước, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay ta và kéo ta vào lòng.

“Biểu tẩu, tẩy không sao chứ…”

Ninh Tác Quan chưa nói hết câu thì im bặt, vì vừa nắm lấy ta, hắn ta đã phát hiện nước hồ chỉ ngập đến ngang hông ta.

Ta từ trên nhìn xuống Ninh Tác Quan, đối diện với đôi mắt hiếm khi lộ ra cảm xúc của hắn ta, ta nở một nụ cười chế nhạo.

Từ lúc ta rơi xuống nước đến khi hắn ta cứu ta chỉ vỏn vẹn ba nhịp thở, ngay cả thái tử cũng không thể phản ứng nhanh như thế để nhảy xuống cứu ta.

Ninh Tác Quan nghĩ mình là ai, Hoa Mãn Lâu chăng?

Người trước mặt đột nhiên thở dốc, đường viền hàm cứng lại, hắn ta nâng mi mắt, buông tay ta ra và vội vàng tránh đi, không nói một lời.

Khoan đã, vừa rồi hắn ta nhìn gì vậy?

Ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cúi đầu nhìn xuống, ta phát hiện y phục bị thấm nước bám chặt vào cơ thể, phô bày hết các đường cong.

Ta vội vàng leo lên khỏi hồ, cảm thấy Ninh Tác Quan giả mù thật sự là có lý.

Đôi mắt hắn ta chắc chắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ mà hắn ta không nên thấy, cũng giống như ta đã nghe quá nhiều điều mà ta không nên nghe.