Ta là thái tử phi, nhưng thái tử không yêu ta.
Nếu không, làm sao hắn lại đưa biết bao nhiêu nữ nhân vào Đông cung như vậy?
Lúc trước, khi nhà mẹ ta còn quyền thế rạng rỡ, hắn đối xử với ta cũng có vài phần khách sáo.
Nay nhà mẹ ta sa sút, hắn thậm chí chẳng buồn giả vờ tôn trọng ta nữa.
Chỉ là, mỗi khi giữa đêm hắn lại mắc chứng mộng du, thường đứng trước giường ta mà nhẹ nhàng gọi khuê danh của ta.
1
Ta và Thái tử vừa xảy ra một trận cãi vã.
Quả nhiên, tối hôm đó Thái tử lại mộng du đến phòng của ta.
Hắn nhắm mắt, lời lẽ chắc chắn:
“Lục Chiêu, vì sao hôm nay ngươi không ngăn cản ta nạp thiếp?”
“Người nạp thiếp là ngươi, không phải ta nạp, sao ta phải ngăn cản ngươi?”
Ta đảo mắt trợn trắng lên nhìn hắn , dù hắn không nhìn thấy. Sau đó ta nghe tiếng Thái tử khóc lóc, ôm lấy cánh tay của ta, vô cùng tủi thân:
“Ngươi không còn yêu ta nữa, hu hu hu…”
Ta buồn ngủ muốn chết, chỉ muốn mau chóng dỗ hắn ngủ.
“Yêu ngươi, yêu ngươi.”
“Ai yêu ta, hu hu hu…”
“Ta yêu ngươi.”
“Ta là ai, hu hu hu…”
“Ta là Lục Chiêu, Lục Chiêu rất yêu ngươi!”
Hắn ngừng khóc, rồi hắn lau nước mắt, nước mũi, bắt đầu ngồi trên giường của ta mà cởi giày.
“Ngươi định làm gì?!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn không đáp, tiếp tục cởi. Sau khi cởi giày, hắn bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng. Nhìn tình hình sắp chuyển hướng, ta liền đá một cú vào mông hắn.
Đột nhiên, hắn mở to mắt, đứng bật dậy, cầm áo che lại, ra vẻ đoan chính:
“Đây là đâu! Lục Chiêu, ngươi định làm gì bản Thái tử?!”
Ta chẳng buồn đáp lại, nhưng trong tình huống này cũng không thể tiếp tục ngủ.
“Không định làm gì cả.”
Ta tốt bụng nhắc hắn, chỉ tay xuống dưới:
“Thái tử, quần lót của ngươi rơi rồi.”
Hắn hét lên một tiếng, kéo quần lên che lại rồi chạy thục mạng.
Hoàng thượng nghe tin Thái tử ở Đông cung một lần nạp mười phi tần, cảm thấy số lượng này còn nhiều hơn số phi tần của chính mình.
Hoàng thượng có chút khó chịu, nhưng không dám làm lớn chuyện, bởi hoàng hậu quản rất chặt.
Vì vậy, người đành dùng kế sách “cận thủy lâu dài”.
Hoàng thượng ban chỉ lệnh ta và Thái tử đến hành cung tránh nóng, hy vọng ta có thể giành lại trái tim Thái tử, để quản hắn chặt hơn.
Đây quả là câu chuyện buồn cười nhất mà ta nghe trong năm nay.
Con của chính mình là người thế nào, chẳng lẽ hoàng thượng không rõ?
Hành cung quả thực là nơi lý tưởng để tránh nóng, nên nhân lúc trời chiều mát mẻ, ta cũng không nhàn rỗi.
Ta ra ngoài một chuyến, nhưng khi trở về, ta phát hiện hành cung đã thay đổi hoàn toàn.
Xung quanh là cảnh tượng hỗn loạn, cột trụ đầy những vết kiếm, máu tươi văng khắp nơi, xác người nằm la liệt trên mặt đất.
Có cả xác thích khách lẫn thị vệ trong cung.
Trong lòng ta chợt lạnh đi, vội vàng chạy đến phòng Thái tử, nhưng chỉ thấy trên giường có một vết máu tươi mới, không thấy xác chết.
May thay, có vẻ như Thái tử đã chạy kịp.
Sáng hôm sau, Thái tử tự mình trở về Đông cung.
Khi nghe tin, ta vẫn còn đang đi khắp hành cung tìm hắn. Thật đúng là phong cách của hắn, luôn bỏ mặc thê tử phía sau mà chạy thoát thân trước.
Vừa bước chân vào Đông cung, Thái tử liền ném về phía ta một chiếc bình sứ Thanh Hoa lớn, may mà ta kịp né sang một bên, nếu không đã bị đập chết.
Cái con người này, mới sáng sớm đã nổi giận.
Ta nhướng mày, hỏi hắn:
“Sao vậy? Không chịu dưỡng thương mà còn sức mà ném bình sao?”
Một tay của hắn bị quấn bbăng trắng như củ cải, trên mặt còn có một vết cắt.
Thái tử ngạo nghễ ngẩng cao cằm:
“Lại đây! Lục Chiêu, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy một yêu cầu quái dị như vậy. Thế là ta lao đến, túm lấy hắn mà đánh cho một trận.
Giờ thì hay rồi, đầu hắn cũng bị băng kín như đầu heo.
Thái y đứng cạnh đang bôi thuốc cho hắn, còn miệng Thái tử thì không ngừng mắng.
“Lục Chiêu, ngươi đúng là nữ nhân tàn nhẫn! Ngươi dám thật sự đánh ta!”
Ta thờ ơ, đứng một bên lạnh lùng nhìn hắn, không thèm nói gì.
“Hừ! Ta nói cho ngươi biết, ta đã tìm được chân mệnh thiên nữ của ta rồi!” Hắn nói.
Ta vẫn im lặng không nói gì.
“Ngươi thân là Thái tử phi, phải giúp bản Thái tử giải quyết phiền muộn, nhất định phải tìm ra chân mệnh thiên nữ của ta.”
Nghe đến đây, ta nghĩ việc này cũng dễ thôi, chẳng phải chỉ là tìm một người sao?
Ai ngờ, Thái tử lại không nhớ rõ mặt mũi nàng ra sao, không biết tên, không tả được đặc điểm, chỉ biết đó là một nữ nhân. Việc này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Sắc mặt ta trở nên khó coi, nghi ngờ rằng Thái tử chỉ đang đùa cợt với ta.
Ngay lập tức, hắn hạ thấp mắt, đầy vẻ hối lỗi, nói với ta:
“Lúc đó trời quá tối, ta chạy thở không ra hơi, chỉ nghe được giọng nói của nàng rất dịu dàng.”
Ta đang uống trà suýt nữa thì phun ra:
“Lỡ như đó là một nam nhân có giọng nói dịu dàng thì sao?”
Sắc mặt Thái tử trở nên nghiêm trọng, dường như đang cố gắng nhớ lại, rồi chợt tỉnh ngộ:
“Ngươi nói cũng có lý, người cứu ta đúng là có… ngực phẳng!”
Sau đó, hắn lại nghĩ ngợi kỹ hơn và phủ nhận suy nghĩ đó.
Hắn nói, trời đã phái người đến cứu hắn trong lúc nguy hiểm, nhất định phải là một mỹ nhân chứ không thể là một nam nhân vạm vỡ có giọng nói dịu dàng!
Được rồi, Thái tử đã ra lệnh, ta nào dám không tuân.
“Yên tâm, cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ tìm ra cô nương có giọng nói dịu dàng ấy cho ngươi!”
Vừa nghe ta nói xong, sắc mặt Thái tử càng trở nên u ám.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ ta nói sai điều gì sao?
Vì vậy, ta uống cạn chén trà rồi nhanh chóng đặt xuống, sau đó rời khỏi tẩm cung của hắn.
2
Ban đầu, ta định dán hoàng bảng, để cô nương có giọng nói dịu dàng ấy tự đến nhận danh hiệu “Ân nhân cứu mạng của Thái tử điện hạ”.
Nhưng không ngờ, ta đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của các cô nương trong kinh thành.
Một đám đông các cô gái chen chúc đến kín cả sân viện của ta, ai nấy đều khẳng định mình chính là người đã cứu Thái tử ở hành cung.
Ta chẳng còn cách nào khác, đành phải sử dụng phương pháp loại trừ.
Trước tiên, ta loại bỏ những cô nương có giọng nói thô kệch, sau đó loại tiếp những người có vóc dáng quá to lớn. Cuối cùng, chỉ còn lại khoảng mười cô nương có giọng nói dịu dàng và dung mạo cũng tàm tạm.
Việc này chẳng khác gì một cuộc tuyển chọn lớn.
Sau đó, ta gọi vài thị nữ biết chữ đến, bảo họ ghi chép lại câu chuyện của những cô nương còn lại về cách họ đã cứu Thái tử như thế nào, chuẩn bị để Thái tử tự mình phán xét.
Như vậy coi như xong việc.
Hôm nay trời nắng gắt, khiến ta vô cùng bực bội, chỉ muốn nhanh chóng về tắm nước mát và nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ vừa rẽ vào góc thì gặp ngay Hoàng hậu nương nương đến Đông cung thăm đại hoàng tử.
Ta đành phải nhẫn nại, ngoan ngoãn hành lễ thỉnh an.
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ vội vã của ta liền trợn mắt tức giận, lời trách mắng liền tuôn ra:
“Ngươi nhìn ngươi xem còn ra dáng Thái tử phi nữa không! Thái tử bị thương, ngươi không chăm sóc hắn cho tốt, lại còn đi đâu chơi bời!”
Ta oan uổng.
Người thấy ta chơi bời ở đâu chứ? Ta rõ ràng đang gánh vác công việc nặng nhọc cho con trai người, giúp hắn tìm chân mệnh thiên nữ mà.
Ta chẳng buồn tranh cãi, đứng dưới nắng gắt nghe Hoàng hậu mắng suốt một canh giờ.
Có lẽ vì trời quá nóng, mắng mãi miệng bà cũng khô khốc, cuối cùng kết thúc bằng một câu:
“Hừ! Ngươi tự lo liệu cho mình đi!”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu tiễn Hoàng hậu rời đi.
Từ sau khi phụ thân ta gặp nạn, thái độ của Hoàng hậu đối với ta thay đổi rất nhiều. Chỉ cần ta làm điều gì không vừa ý, bà liền bắt lỗi không buông.
Nếu ta nhẫn nhịn chịu đựng, bà có lẽ sẽ chán mà thôi. Nhưng nếu ta cãi lại vài câu, chắc hẳn hôm nay sẽ không tránh khỏi một trận quỳ phạt và chép sách.
Rõ ràng ban đầu là bà cầu xin ta gả cho Thái tử kia mà.