2.
Thiếu nữ tên là Giang Như.
Sau đó, ta lại thấy nàng trên phố, nàng đang chơi đá cầu cùng mấy cô gái nhà bên.
Không cẩn thận, cây trâm cài trên đầu nàng rơi xuống.
Ta nhặt lên.
Cây trâm này ít nhất cũng bán được mười đồng, đủ để ta ăn hai ngày.
Ta giấu cây trâm vào ngực áo, nhưng nó giống như một cục sắt nóng, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên.
Ta nhớ tới dáng vẻ Giang Như khi cài cây trâm này.
Thôi vậy.
Vẫn nên trả lại cho nàng.
Dù sao, chẳng ai đeo trâm lại đẹp bằng nàng.
Ta chọn một ngày trời nắng đẹp, trèo lên tường nhà nàng.
Giang tú tài đang dạy lũ trẻ hàng xóm học chữ.
Ta định ném cây trâm vào trong, giả vờ như Giang Như tự làm rơi.
Nhưng vừa ló đầu ra thì bị phát hiện.
Đó là một tên nhóc tinh quái nhất trong vùng, hắn cầm một cục đá ném về phía ta, chế giễu: “Úc Tử Kỳ! Ngươi trộm đồ đến cả nhà thầy Giang sao!”
Ta bắt được cục đá, ném ngược lại, trúng ngay trán hắn.
“Câm miệng, đồ béo chết tiệt!”
“Ngươi dám đánh ta! Một tên trộm như ngươi lấy quyền gì mà đánh ta! Còn đánh vào đầu ta, mẹ ta nói rồi, ta là người sẽ lên kinh thi Trạng nguyên đấy!”
Ta bật cười khẩy: “Chỉ bằng ngươi? Một bài học sách học hai tháng còn không thuộc, ta học một ngày là xong.”
…
Tên nhóc định phản bác, nhưng Giang tú tài đã kịp chạy tới can ngăn.
Giang tú tài nổi tiếng là người ôn hòa trong vùng.
Ta không muốn cãi vã với ông, định nhảy xuống tường rời đi, nhưng ông lại gọi ta:
“Ngươi nói ngươi học một ngày là thuộc sách học? Vậy đọc thử ta nghe xem.”
Tên nhóc bị ta đánh hét lớn: “Úc Tử Kỳ nói khoác!”
“Ta không có!”
Ta trừng mắt đáp trả.
Ánh mắt Giang tú tài nhìn ta đầy sáng tỏ, khiến ta không tiện bỏ đi, đành đọc thuộc một lượt.
Tiện thể nói thêm vài ý kiến của mình.
Giang tú tài nghe xong liên tục gật đầu, hồi lâu ngẩng lên nhìn ta:
“Ngươi sau này, có muốn đến chỗ ta học không?”
Học?
Trong ấn tượng của ta, học là thứ vô dụng nhất.
Ta chẳng cần…
Ta định từ chối.
Khóe mắt liếc thấy thiếu nữ ngồi hàng đầu, nàng hôm nay mặc một chiếc áo trắng như tuyết, tò mò nhìn ta.
Như bị quỷ thần dẫn lối.
Ta gật đầu.
3.
Về sau, Giang tú tài trở thành lão sư của ta.
Ta học trong trường tư thục của ông năm năm.
Từ một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường trở thành người dọn dẹp trong nhà ông.
Tú tài đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng dạy học lại rất nghiêm khắc.
Cứ mỗi nửa tháng, chúng ta phải thi một lần, ai làm bài kém nhất sẽ bị cấm ra ngoài năm ngày.
Và Giang Như hầu như lần nào cũng đứng cuối.
Lần này thi xong, nàng vui vẻ chạy đến cửa sổ phòng ta, hai tay chống lên bậu cửa, cười tươi nhìn ta:
“Ha ha ha ha, Úc Tử Kỳ, lần này ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta vừa lén nhìn bài cha ta chấm xong! Ngươi làm sai đề rồi, điểm còn thấp hơn cả ta!”
Ta không nói gì.
Giang Như làm mặt quỷ, ngửa đầu cười lớn rồi bỏ đi.
Ta có chút bất đắc dĩ.
Nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán.
Tú tài đã phát hiện ra điều gì đó, ông gọi ta vào thư phòng hỏi:
“Ngươi cố ý làm bài như vậy?”
Ta biết mình không giấu được, liền thành thật thừa nhận: “Phải.”
“Tại sao?”
Ta im lặng, không trả lời.
Tú tài lại mỉm cười: “Có phải vì mấy ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, Giang Như đã nói mãi muốn đi xem đèn hoa, ngươi sợ nàng làm bài kém nhất sẽ không được ra ngoài đúng không?”
Bị ông nói trúng, ta hơi xấu hổ, liền tránh ánh mắt của thầy.
Tú tài cầm bài làm của ta, ngẫm nghĩ một hồi.
Lâu sau, ông thở dài:
“Tử Kỳ, với tài năng của ngươi, nên vào triều đình để giúp dân giúp nước.”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Như đang lén lút trốn sau tường, định nghe trộm chúng ta nói chuyện.
Ta không khỏi mỉm cười:
“Ta chỉ là một kẻ phàm tục, không thích làm những chuyện ưu quốc ưu dân, chỉ cầu no đủ, có tiền để tiêu.”
Còn nữa…
Lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng là đủ.
Nhưng thầy không như vậy, ông ôm trong lòng chí lớn vì dân vì nước.
“Thầy, đến mùa xuân thầy sẽ lên kinh ứng thí sao?”
Tú tài gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó gia đình này phải nhờ ngươi giúp đỡ rồi.”
Trong giọng nói của ông có chút hân hoan.
Ta biết ông đã chuẩn bị rất lâu cho kỳ thi này.
Ta cũng tin với tài năng của ông, nhất định sẽ đạt được kết quả xuất sắc.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng “ối da”.
Hóa ra Giang Như trèo cây, bị quả hồng trên cây rơi trúng đầu.
Ta và thầy nhìn nhau, cả hai không nhịn được mà bật cười.
Khi đó trời nắng ấm rực rỡ.
Nhưng thời gian chẳng chờ ai, tất cả đều thoáng qua như mây khói.
End