Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ Chương 3 TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

Chương 3 TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

10:42 chiều – 05/10/2024

11

Huyền Đồ ở lại Kỳ quốc.

Dưới vẻ ngoài cười cợt, tất cả đều là những toan tính.

Dù tạm thời không đánh bại được ta, nhưng ta cũng không đoán được nhiệm vụ của hắn là gì.

Nếu Huyền Đồ tiến độ nhanh, không ngừng nhận thêm thuộc tính, thì rất khó đối phó.

Ta như gặp đại địch, ngày đêm dõi theo hắn, sợ hắn âm thầm làm loạn.

Đến cả ăn cơm, ta cũng phải ăn chung bát với hắn, sợ hắn lén mang linh đan diệu dược nâng cao tu vi.

Chuyện này đặt vào trước đây, ta cùng lắm chỉ bị gán tiếng xấu là kẻ hung hãn.

Cướp cơm trong bát của người khác.

Nhưng thời thế đã thay đổi, giờ ta với nhan sắc thăng hạng, lại bị đồn thổi.

Trong cung ngầm bàn tán, Báo phi chiến đấu lợi hại, còn hoàng tử Huyền Đồ thì sau trận đánh đầu tiên đã tương tư, không gặp không quen, vừa gặp đã phải lòng.

Hôm nay hai người còn ăn chung một bát cơm, ngày mai không biết có mặc chung một chiếc quần không.

Hoàng đế vừa vui vẻ được hai ngày đã trở nên trầm mặc không thích cười nữa.

Tối đến, hoàng đế mang tâm sự nặng nề đến cung của ta.

Lúc đó, ta và Huyền Đồ đang đánh nhau.

Đánh từ dưới đất lên giường.

Rồi lại từ giường lên mái nhà.

Hoàng đế bĩu môi: “Hai ngươi lén lút không được à, sao phải chơi hoa hòe như vậy?”

12

Hoàng đế ngồi bên hồ cá chép ủ rũ.

Ta là kẻ thẳng tính, không biết cách dỗ dành nam nhân.

Nhưng xung quanh, hoa đang nở rộ.

Ta xoay vòng, tạo nên gió, thổi rơi những cánh hoa.

Hoa rụng như mưa, bay lả tả.

Như mây, như nắng.

Các cung nữ không ngớt lời trầm trồ: “Đẹp quá!”

Hoàng đế nhìn một lúc, rốt cuộc cũng cười.

Dỗ nam nhân, cũng chỉ thế này thôi.

Hoàng đế vỗ vào tảng đá bên cạnh, bảo ta ngồi xuống.

“Trẫm ba tuổi vào học, mười tuổi chấp chính. Cả đời, đều sống trong kẽ hở giữa lớp học và triều đình.

“Mặt trời đẹp thế này, trẫm còn chưa thấy được mấy lần.”

Ta là Trương Báo, xương cứng nhưng tai mềm.
Ta không thể chịu được khi thấy nam nhân đẹp rầu rĩ.

Ta nói: “Ta đưa ngài ra ngoài chơi?”

Mắt hoàng đế sáng lên: “Cung cấm canh chừng trẫm rất nghiêm, liệu có ra được không?”

Ta cười quỷ dị

.
Chuyện này mà cũng là vấn đề sao?

Tối ấy, trong hoàng cung bất ngờ nổi lên một trận yêu phong.

Cát bay đá chạy, khắp nơi đầy cát vàng.

Thái sử giám định dùng dụng cụ để đoán hiện tượng kỳ lạ này, nhưng không thể giữ nổi bàn đo.

Thái sử giám chính run rẩy vào yết kiến hoàng đế.

Nhưng phát hiện hoàng đế đã biến mất!

Hiện tượng kỳ lạ này, chẳng phải rõ như ban ngày sao.

Thái sử giám lập tức đập đất kêu trời: “Yêu phong nổi lên, tà ma sinh ra, thiên tượng biến đổi, đế vận gặp nạn!”

13

Trong cung loạn thành một nồi cháo.

Ngoài cung, hoàng đế đang từng bát từng bát uống cháo trứng muối.

“Thì ra cháo có thể mặn, còn tàu hũ có thể ngọt.

“Báo Báo, ngoài cung thật thú vị.”

Hoàng đế vui sướng như một đứa trẻ.

Ta dẫn hắn đi khắp các ngõ phố để thưởng thức mỹ thực, đến nỗi bụng hắn căng tròn như một quả bóng.

“Báo Báo, trẫm ăn không nổi nữa, nhưng lại muốn ăn thêm.”

Chuyện này mà cũng khó sao?

Ta dù đã đi chơi cả buổi, mới chỉ ăn vừa đủ no một nửa.

Ta mua thêm gà hầm đỏ, chim sẻ nhồi, chân dê hầm măng, và thận nướng.

Còn ăn thêm vải ngâm đường, mứt anh đào, ô mai và củ sen ngọt.

Hắn chỉ nếm một miếng, phần còn lại ta ăn hết.

Ta nói: “Mấy thứ khác ngài ăn sao cũng được, nhưng thận nướng thì phải ăn hết.”

Làm thuốc bổ.

Nhất định có hiệu quả.

Hoàng đế tửu lượng kém, chỉ uống chút rượu trúc diệp mà đầu đã tựa vào vai ta.

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng, rồi nhìn thanh tiến độ trên đầu hắn còn rất ít.

Đã muộn rồi, đến lúc làm việc chính.

Ta hạ thấp người, chân đứng vững, gọi hoàng đế: “Lên đi, ta cõng ngài về.”

Hoàng đế cũng chẳng khách sáo, nhảy phóc lên lưng ta như thể chần chừ thêm một giây cũng là thiếu tôn trọng sức mạnh của ta.

Ta cõng hắn, bước chân nhanh nhẹn, đi như bay.
Hoàng đế ở bên tai ta chân thành tán thưởng:

“Có nàng, thật tốt!”

Ta mỉm cười.

Dỗ nam nhân, cũng chỉ thế này thôi.

14

Dưới ánh trăng trên cành, ta cõng hoàng đế băng qua cánh đồng cỏ xanh.

Gió đêm mát mẻ, chim oanh hót líu lo.

Không khí vô cùng tốt.

Tuyệt hơn nữa là trên đồng cỏ có vài cái lều, không biết là binh lính nào từng cắm trại ở đây.

Ta thu dọn một cái lều, quăng hoàng đế vào trong.

Rồi chính ta cũng nhảy vào.

Không biết có phải do nụ cười của ta quá tà ác hay không, mà hoàng đế bị dọa sợ.

“Nàng… nàng muốn làm gì?”

“Ngủ thôi.”

“Chỗ đó, chỗ đó vẫn còn một cái lều nguyên vẹn mà!”

Hoàng đế chỉ ra ngoài.

Ta hậm hực trèo ra, dọn dẹp cái lều hắn chỉ.
Cái lều trong tay ta lập tức hóa thành bột.

“Bây giờ chỉ còn cái lều này thôi!”

Ta lại nhảy vào lều của hắn.

Hoàng đế nhìn ta bằng ánh mắt hoảng sợ, trông yếu đuối và bất lực vô cùng.

Ta bắt đầu bực bội: “Tại sao ngài không chịu ngủ chung với ta, chẳng lẽ không thích ta?”

Hoàng đế trông thật oan ức: “Thích chứ, nhưng thích nàng thì nhất định phải ngủ chung với nàng sao?”

Không thể nào, ngài chơi tình yêu thuần khiết à!

Trùm cuối của trò chơi này, quả nhiên tên nào cũng khó chơi hơn tên trước.

Ta khổ công bao lâu nay, giờ lại nói với ta là sai hướng rồi.

Ta không cam lòng.

Đầu hàng là không bao giờ!

Ta quyết định sẽ cưỡng ép.

Ánh mắt ta lóe lên sự hung dữ, bắt đầu xé rách y phục của hắn.

Hoàng đế với làn da trắng nõn bật khóc: “Nhẹ thôi, trẫm đau.”

Xé xong lớp áo ngoài, ta tiếp tục xé đến lớp áo trong của hắn.

Hoàng đế rên rỉ:
“Báo Báo, đau, trẫm đau ở mông.”

Ta mặc kệ, tiếp tục lột.

Hơi thở hoàng đế càng lúc càng gấp:

“Hình như trẫm chảy máu rồi.”

Ta suýt bật cười.

“Sao, ngài muốn nói mình đến tháng à, hôm nay không tiện sao?”

“Không, trẫm… hình như sắp chết rồi…”

Giọng hắn yếu dần, cuối cùng gục xuống người ta.

Lúc này ta mới nhận ra có gì đó không ổn.

Ta đưa tay sờ lên mông hắn.

Trên mông hắn có một cây phi tiêu tẩm độc cắm vào.

Máu đen đã thấm ra cả lớp áo trắng của hắn.

15

Sự biến cố đột ngột khiến ta lúng túng.

Máu đen đặc từ mũi và miệng hoàng đế tràn ra, lau thế nào cũng không hết.

Chất độc quá mạnh.

Hắn không còn nhiều thời gian.

Ánh mắt hoàng đế đầy lệ, lưu luyến nhìn ta.
Hắn run rẩy đưa tay ra, muốn lau đi nước mắt của ta.

“Báo Báo, đừng khóc.

Nàng yêu thương trẫm trong một ngày, còn hơn cả hai mươi năm trẫm đã sống.”

Bàn tay ấy chưa kịp chạm đến mặt ta, đã vô lực rơi xuống.

Ta không biết nên dùng lời độc ác thế nào để nguyền rủa cái hệ thống ngu ngốc này.

Bảo nó có lòng tốt ư? Nó cho ta một nam chủ không thể chinh phục.

Bảo nó ác độc ư? Nam chủ này lại còn là một kẻ chiến sĩ thuần khiết.

Bên ngoài, tiếng gió ngày càng thê lương.

Trong tai ta nghe rõ ràng tiếng người âm thầm lén lút tiếp cận từ bốn phương.

Nhưng ta chỉ ngồi đó, ôm lấy hoàng đế.

Bàn tay của hắn vẫn còn ấm, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lạnh dần.

Một ngọn thương bạc xé rách màn lều.

Khuôn mặt yêu dị của Huyền Đồ hiện lên dưới ánh trăng.

“Hắc hắc… mong đợi lâu rồi.” Hắn vô cùng phấn khích.

Ta nhìn Huyền Đồ một cái.

Bằng ánh mắt nhìn một kẻ đã chết.

“Ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng có thể đấu với ta?”

Huyền Đồ cười gian xảo:
“Một mình ta tất nhiên không được. Nhưng…Những kẻ có chiến lực như ta, thực ra có cả một đội.”

Bốn sát thủ với diện mạo khác biệt từ trong rừng bước ra, vây kín ta.

Kẻ cầm đao, kẻ cầm búa, kẻ vác côn, còn một tên tay không nhưng đầy bí ẩn.

Tốt lắm, không phải sẽ giã ta thành thịt nát sao.

Người ta nói rằng khi quá vô vọng, sẽ cười một cách kỳ lạ.

Ta khẽ cười.

Hệ thống này thật cố gắng để giết ta.

Nếu là một tháng trước, ta chẳng thèm đánh.

Ta sẽ đưa cổ ra trước mặt họ: “Đại ca, cắt chuẩn chút, ta sợ đau.”

Chết rồi, quay lại thế giới ban đầu, tiếp tục xông vào rừng mãng xà của ta.

Nhưng bây giờ thì khác, ta nhìn hoàng đế đang trong vòng tay ta.

16

Kẻ cầm búa là người đầu tiên ra tay.

Hắn vung cây búa khổng lồ, dồn hết sức đánh tới ta.

Cùng lúc đó, tên sát thủ thần bí tay không cũng khẽ động tay áo.

Một sợi dây bạc nhỏ bằng ngón tay út bay ra từ ống tay áo hắn, như một con rắn độc lạnh lẽo, lao tới ta từ hướng khác.

Một thật một ảo, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

Ta cúi đầu, cố gắng bảo vệ hoàng đế trong lòng.
Mặc cho sợi dây bạc xuyên qua vai trái của ta.
Cây búa khổng lồ cũng đập mạnh vào vai phải của ta.

Ta nuốt xuống vị máu tanh trong cổ họng, ánh mắt dần trở nên đỏ rực.