Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ Chương 1 TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

Chương 1 TA LÀ PHI TẦN ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

10:05 chiều – 05/10/2024

Dựa vào thân hình cơ bắp cuồn cuộn, ta trở thành phi tần độc nhất vô nhị trong hậu cung.

Các phi tần khác thì ngày lẻ trúng gió cảm lạnh, ngày chẵn ngất xỉu kèm ho ra máu.

Còn ta, ngày lẻ xé thịt nguyên con dê, ngày chẵn ăn đầu bò chấm dầu. Sử quan viết tiểu truyện cho các phi tần trong hậu cung.

Tiểu truyện của ta như thế này:

Núi đá làm bao cát, liễu dương là hành xanh. Đầu báo, mắt sáng mặc áo hồng phấn, mở mắt là hành động ngay!】

Sử quan viết truyện cho ta, nước mắt già nua rơi lã chã:

“Cả đời ta, học vấn uyên thâm, bút mực thành sách. Chính sử có viết, dã sử có viết, nhưng đây là lần đầu tiên viết về… phân chó.”

1

Ta mang theo thân hình cơ bắp cuồn cuộn bước vào trò chơi chiến lược hậu cung.

Thực ra, đây chỉ là một tai nạn.

Khi ấy, ta đã trải qua vô số lần thất bại trong việc vượt ải, đang lúc cùng đường.

“Nhan sắc, trí tuệ, tài hoa, tất cả đều điểm không! Chỉ có sinh mệnh và võ lực là điểm đầy!”

“Ta không tin không vượt qua được rừng rắn hung dữ này!”

Một chuỗi thao tác mạnh mẽ như hổ, tạo nhân vật, mở phó bản, tất cả hoàn thành trong một hơi.
Nhưng ta đã chọn nhầm bản đồ.

Hệ thống vang lên tiếng than thở của ta:  “Sao lại là hậu cung, trả lại đi!”

Nhưng cung đã giương, không thể quay đầu.

Cứ như thế, ta với thân hình đầy cơ bắp và cái tên “Trương Báo”, mang theo nhiệm vụ “công lược hoàng đế”, khí thế bừng bừng tiến vào bản đồ hậu cung.

Xông vào con đường không phải của mình, ta cũng cảm thấy rất tuyệt vọng.

Thậm chí còn nghĩ đến chuyện nhanh chóng tìm đường chết, để mở lại ván khác.
Nhưng với thuộc tính sinh mệnh và võ lực đều đầy điểm này, việc chết nhanh thật không dễ.

Thân thể này như bức tường đồng vách sắt, dao chém không thủng, búa đập không vỡ.

Ta thử dìm mình chết trong hồ sen, nhưng kết quả là uống cạn nửa hồ, rồi bước chân trần trở về.
Ta chửi rủa hệ thống suốt ba ngày để biểu thị sự phản kháng.

Hệ thống lạnh lùng trả lời:  【Không có cách nào, ta chỉ có thể để một nhân vật có võ lực thân hậu hơn giống ký chủ, để hắn cố gắng chém ký chủ chết.】

Ta hỏi: “Thế hắn bao lâu mới đến?”

Hệ thống đáp: 【Ba mươi ngày làm việc.】

Không thể dựa vào được, hoàn toàn không thể dựa vào.

Đã không chết được, vậy thì đành cắn răng tiến lên thôi!
Bị đẩy vào hậu cung là số đen của ta, nhưng ta đẩy vào hậu cung, cũng là số đen của hậu cung!

2
Người đen đủi nhất là hoàng đế.

Thái hậu yêu cầu hoàng đế chia đều ân sủng.

Mỗi lần hoàng đế đến cung của ta, nhìn thấy dáng vẻ đại bàng của ta, sắc mặt như bị táo bón suốt năm ngày, cực kỳ khó chịu.

“Trẫm thường nghĩ, ngày xưa vì sao lại hồ đồ để ngươi ở lại hậu cung.”

“Bây giờ mỗi lần thấy ngươi, trẫm đều cảm giác như đang tự đập đá vào chân mình.”

Ta lặng lẽ nhìn vào thanh tiến độ trên đầu hắn: 【Độ hảo cảm: 0/10000】, cảm thấy cần phải làm gì đó.

Vì vậy, ta khiêm tốn học hỏi các phi tần khác, tìm cách bồi đắp tình cảm với hoàng đế.

Ta giơ nắm tay to như bao cát lên, hét lên “Bệ hạ thương thương ta”, rồi nhẹ nhàng đấm vào ngực hoàng đế.
Không may đấm gãy hai cái xương sườn của hoàng đế.
Cuối cùng, ta cũng làm hoàng đế cảm động.

Theo nghĩa đen.
Hắn ôm ngực, rít lên đau đớn: “Đau, đau, trẫm đau”

Ta vui vẻ xoay vòng tròn.
Các cung nữ và thái giám bị gió lốc hất văng xa mười mét.

3
Hoàng đế nằm giường dưỡng bệnh.

Các phi tần tranh nhau thể hiện tài nấu nướng, mang canh đến cho hắn.
Ta cũng không chịu thua.
Lên núi bắt rắn, xuống hồ mò ba ba, lật đá lớn, bắt bọ cạp độc, nấu cho hắn một nồi canh đại bổ. Hoàng đế nhìn ba bát canh to trước mặt, vẻ mặt đầy khó xử.
Nhưng khi thấy ánh mắt khẩn thiết của ta, hắn run rẩy tay, từng bát từng bát uống cạn.
Ta xoa cái bụng tròn vo của hoàng đế, cảm thấy rất hài lòng.
“Thái hậu không phải luôn chê các phi tần nấu nướng không tốt sao? Giờ bụng ngài đã giành lại thể diện cho các phi tần rồi đấy.”
Hoàng đế ôm bụng, cười mà trông còn khó coi hơn khóc.
4
Hoàng đế thích chơi trốn tìm với ta.
Mỗi lần không tìm thấy hắn, ta chỉ cần nhẹ nhàng dỡ cửa từng cung, nhấc từng viên ngói trên nóc nhà một cách dịu dàng.
Rồi dùng giọng đáng yêu nói: “Ta tìm thấy ngài rồi!”
Mỗi lần hắn đều kích động hét lên thất thanh.
Nhờ tài năng vượt trội, ta trở thành phi tần không thể tách rời hoàng đế.
Hoàng đế tặng ta một đôi găng tay bông, bọc đôi nắm đấm thép của ta lại như Doraemon.

Mỗi ngày mang đôi găng dày cộp ấy, thật ra khá nóng.
Nhưng đó là do chính tay hoàng đế đeo cho ta.

Còn cột nơ bướm tinh xảo nữa.

Từ khi bọc đôi nắm đấm thép của ta lại, rõ ràng hoàng đế cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Hắn phê duyệt tấu chương, để ta ngồi bên cạnh.

Ta đặt hai bàn tay tròn trịa lên đầu gối, nhìn đi nhìn lại.

Chiếc nơ bướm màu hồng phấn, kết hợp với cơ bắp màu đồng của ta, thật hợp. 5
Dần dần, hoàng đế đã hiểu rõ tính cách của ta.

Hắn không còn sợ ta nữa.

Và cũng học được cách tận dụng mọi thứ.

Khi có thích khách ám sát, hắn chỉ cần hét lớn:  “Báo phi ở đâu!”

Lập tức ta sẽ phá cửa mà vào, hoặc xuyên tường, hoặc từ trên trời đáp xuống.

Rồi trước mặt hoàng đế, ta sẽ tao nhã và khiêm tốn mà vặn đầu thích khách.

Hoàng đế khen ta làm việc còn đẹp hơn cả ám vệ.

Bởi vì khi vặn đầu thích khách, ta còn khéo léo điều khiển hướng máu phun ra.

Không làm bẩn tấu chương vừa phê duyệt của hắn.

Có lúc việc quá nhiều, hắn không muốn làm, cũng sẽ sai ta phun máu lên những tấu chương chưa phê.
Hắn đã giải tán phần lớn ám vệ, tiết kiệm được một khoản lớn ngân lượng, để mua thịt lợn quay cho ta ăn.
Dưới hiên hành lang, ta ngồi bệt xuống đất gặm thịt lợn quay.
Hắn vén áo ngồi bên cạnh, vừa nghe tiếng mưa vừa đọc sách.
“Ngươi có biết không? Đã lâu lắm rồi trẫm mới có thể thả lỏng như thế này.”

Ta nhấc mặt khỏi cái đùi lợn: “Ta đã mang đến cho ngài sự thay đổi lớn đến vậy sao?”

Hoàng đế nhìn đống xương cao như núi dưới chân ta, thần sắc mờ mịt.

“Rất lớn. Trước đây trẫm sở hữu cả gia nghiệp lớn thế này mà không biết phải tiêu xài ra sao, giờ thì, trẫm đã biết cách để tiêu xài.”

Chúng ta cứ thế ngồi song song.

Một người đọc ba quyển sách, một người gặm hết con lợn.