Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NỮ TỬ MÀ Chương 11 TA LÀ NỮ TỬ MÀ

Chương 11 TA LÀ NỮ TỬ MÀ

8:46 chiều – 10/10/2024

40.

Lại thêm một Tết Nguyên Tiêu, Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng vẽ hình mây trắng.

Ta đem nó cùng với các đèn lồng hình bán nguyệt, xúc xắc cất vào trong phòng, còn đặc biệt sắm một cái tủ để đặt.

Mỗi tối trước khi đi ngủ đều lấy ra ngắm nghía trái phải.

41.

Khi xuân đến, hoa nở khắp nơi, thì trong nhà ta đột nhiên có bà mối đến dạm hỏi.

Lúc ấy cũng là khi đứa con đầu lòng của Triệu Ngọc chào đời.

Khi Diệp Lan và Dương Văn Húc cũng lần lượt thành thân.

Cuối cùng cũng có người đến trước mặt cha mẹ ta bàn chuyện hôn nhân.

Bà mối mặt tròn, trắng trẻo, nhìn thôi đã thấy phúc hậu vui vẻ.

Khổng ma ma hồ hởi đón người vào nhà, rót trà mời nước, dọn điểm tâm, phụ thân và mẫu thân ta ngồi ở vị trí chủ tọa, ta ngồi ghế dưới, còn bà mối ngồi đối diện.

Vừa gặp ta, bà mối liền không ngớt lời khen ngợi: “Chu Hiệu úy quả nhiên như lời đồn, phong thái đĩnh đạc, dung mạo tuấn tú, mày thanh mắt sáng, nhìn là biết rồng giữa vạn người, tương lai tiền đồ vô lượng!”

Miệng lưỡi của bà mối quả là lợi hại, hoàn toàn không đề cập đến chuyện ta ở kinh thành không học hành, chỉ biết ăn chơi phóng túng, chỉ thiếu mỗi việc ức hiếp người khác.

Bà lại quay sang khen ngợi cha mẹ ta và Khổng ma ma một hồi, rồi mới vào vấn đề chính.

“Vị tân Phủ doãn của kinh thành là người chính trực, cương nghị, trọng tình trọng nghĩa, trưởng ái nữ của nhà họ cũng không làm hổ danh của Lâm đại nhân, thà từ hôn để chịu tang mẹ ba năm, nên mới bị trì hoãn. Năm nay cô nương đã mười tám tuổi, rất thích hợp với Chu Hiệu úy! Lâm tiểu thư này, thông minh hiểu lễ, hiền thục dịu dàng, giỏi nữ công, ai ai cũng khen ngợi…”

Khổng ma ma đang cười tươi bỗng nhiên sa sầm mặt.

Cha mẹ ta cũng sững người.

Lời khen ngợi dào dạt của bà mối bị cắt ngang bởi tiếng khóc nức nở của Khổng ma ma.

“Trời ơi! Phải làm sao đây, ta thật có lỗi với lời căn dặn của Tiên hoàng hậu, ngày ấy để mất công chúa, khiến công chúa phải lưu lạc bên ngoài mười năm, để tiểu thư chịu khổ chịu cực…”

Cha mẹ ta vội vàng đến đỡ bà lên và an ủi, ta cũng chạy lại giúp bà trấn tĩnh.

Bà mối ngồi giữa sảnh, lúng túng không biết phải làm gì, ấp úng nói: “Lâm tiểu thư xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù là…”

“Bà đi đi! Mau đi đi!” Khổng ma ma vừa khóc vừa quát, lại nắm lấy tay ta, nhìn mẫu thân ta: “Công chúa, lão nô có tội, lão nô xin tự nguyện đến trông coi Hoàng lăng…”

Mẫu thân ta bị tiếng khóc của bà làm cho bối rối, vội vã vào cung, rồi nhận được một thánh chỉ phong ta làm Cân Quốc Quận chúa.

Không ngờ rằng, ngay khi mẫu thân ta vừa về đến nhà, Diệp Khuynh liền đến ngay sau đó.

Từ lúc bước vào cửa, hắn không nhìn ta lấy một cái, quỳ thẳng xuống trước mặt cha mẹ ta.

Hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng loạn, dập đầu ba cái vang dội: “An Huệ công chúa, thần Diệp Khuynh, ngưỡng mộ Cân Quốc Quận chúa đã lâu, nguyện được một lòng một dạ, đầu bạc không chia lìa, cầu công chúa tác thành.”

Ta: “…”

Tên Diệp Khuynh này điên rồi sao?

Từ lúc ta về kinh thành, hắn luôn đối đầu với ta, sau này mới dạy ta học chữ, không phải là bằng hữu sao?

Sao hôm nay lại nói muốn cưới ta?

Mẫu thân ta nhìn ta, phụ thân cũng nhìn ta.

Ta: “… Diệp đại nhân, đây có phải là kế mới để hành hạ ta không?”

Mẫu thân ta khẽ “hừ” một tiếng, không hài lòng vỗ mạnh vào lưng ta.

“Được rồi, được rồi, ngươi là người đầu tiên đến cầu hôn, vậy gả cho ngươi đi.”

Ta: “…”

Diệp Khuynh cúi đầu sát đất: “Đa tạ công chúa, tiểu tử lập tức trở về phủ chuẩn bị sính lễ. Hôm nay đến vội vã, nhưng tam thư lục lễ chắc chắn sẽ không thiếu.”

Hắn đi rồi.

Vội vội vàng vàng, thậm chí còn lảo đảo.

Từ lúc vào cửa cho đến khi đi, hắn không nhìn ta lấy một lần.

Ta rất mơ hồ.

Ta chưa từng thấy Diệp Khuynh trong bộ dạng gấp gáp và hoảng hốt như vậy.

Phụ thân ta lắc đầu thở dài: “Ôi, cây cải trắng nhà mình bị heo ủi mất rồi mà còn không hay biết.”

Ta: “…”

42.

Ta hỏi mẫu thân, vì sao lại dễ dàng đồng ý gả ta cho Diệp Khuynh, chẳng phải trước đây còn cùng ta mắng hắn lớn từng ấy người mà lại cứ nhằm vào ta sao?

Mẫu thân liếc nhìn ta: “Con cả ngày chạy đến phủ Diệp, không về nhà chẳng phải vì thích hắn sao?”

“Hắn mời con đi chơi, con cười toe toét chạy theo, chẳng phải vì thích hắn sao?”

“Những thứ hắn tặng, con coi như báu vật, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải vì thích hắn?”

“Đèn lồng hắn tặng đều cất kỹ lưỡng, không có việc gì lại lấy ra ngắm, vừa ngắm vừa cười ngớ ngẩn, chẳng phải vì thích hắn?”

“……”

Ta gãi gãi sau gáy.

Thì ra, ta thích Diệp Khuynh nên mới hay chạy đến chỗ hắn?

43.

Trước cửa nhà ta, tụ tập từng nhóm người.

Vì Chu Hiệu úy ở phủ công chúa hóa ra lại là nữ nhân, mọi người đều đến xem cho thỏa trí tò mò.

Trong đó còn có cả Dương Văn Húc, Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc, và Diệp Lan.

Ta vén váy lụa cồng kềnh bước xuống xe ngựa, bọn họ nhìn ta chằm chằm như thấy người ngoài hành tinh vậy.

“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy nữ nhân à?”

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Triệu Ngọc “ngươi” mãi mà không nói thêm được câu nào.

Ta đảo trắng mắt: “Phải phải, ta là nữ nhân, từ nhỏ đến lớn đều là nữ nhân, được chưa?”

“Vậy, vậy, vậy…”

Lý Tĩnh Tùng cũng lắp bắp.

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Sao hả? Nữ nhân thì không thể đánh trận sao? Nữ nhân thì không thể bàn chuyện nữ nhân sao? Nữ nhân thì không thể đi dạo thanh lâu kỹ viện sao?”

“Cữu cữu còn cho phép ta tiếp tục giữ chức ở Ngự Lâm quân, để ta làm gương cho nữ tử thiên hạ đấy.”

Bọn họ im lặng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc đến khó tin mà nhìn ta.

Thật là phiền phức!

Hoàng đế cữu cữu cũng kỳ quặc, lại bắt ta mặc nữ trang vào cung để ngài và hoàng hậu xem.

Cứ như một con khỉ bị người ta nhìn ngắm vậy.

Tức chết đi được!

Bỗng một chiếc áo choàng trùm qua đầu ta, ngay sau đó ta bị ai đó ôm ngang hông lướt nhanh qua cửa lớn.

Chớp mắt một cái, trước mặt ta là Diệp Khuynh, vẻ mặt không thể hiện rõ là vui hay giận.

Đôi mắt sâu thẳm.

“Ta còn chưa được xem mà?”

“Xem gì?”

“Nữ trang.”

“……”

44.

Nhà họ Diệp đã chọn ngày hoàng đạo gần nhất.

Tam thư lục lễ đầy đủ không thiếu, sính lễ chất đầy cả sân.

Thảm đỏ trải dài từ phủ công chúa đến tận phủ Diệp.

Tiệc mừng được mở trước ba ngày.

Thái tử cưỡi ngựa hộ tống, hoàng thượng đích thân làm chủ hôn.

Vinh dự như thế, trước và sau hơn hai mươi năm.

Chỉ có mình ta.

Nhưng, ta rất bối rối.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Quận chúa, nữ nhi, cầu hôn, thành hôn.

Chưa kịp phản ứng, ta đã thành thân với Diệp Khuynh rồi.

Khắp nơi là một màu đỏ rực, náo nhiệt và tưng bừng.

Trái tim ta đập loạn.

Thật kỳ lạ, ta và Diệp Khuynh bái đường thành thân, mà ta lại cảm thấy vui mừng.

Chiếc khăn trùm đầu từ từ được vén lên, đôi mắt Diệp Khuynh đỏ hoe, ánh mắt cháy bỏng và nóng rực.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách: “Ta từng nghĩ mình phải vượt qua muôn vàn khó khăn, gian nguy, từng bước chặt bỏ chông gai mới có thể có được nàng. Không ngờ, lại có một con đường tắt. Thật tốt, Chu Tuyết Sinh, ta cưới được nàng rồi.”