Cho đến năm ta bị Lý Cự đưa đến Tây Bắc, bị chàng nhận ra.
Nhưng lúc đó ta đã sa cơ lỡ vận, trở thành thông phòng của Lý Cự, không nhận ra chàng.
Ba năm trước, sau khi ta tỉnh lại, trong tiếng kêu mừng rỡ của tỳ nữ bà vú, người đầu tiên xông vào chính là chàng.
Sau đó, chàng lấy ra đôi khuyên tai và trang sức ta để lại năm xưa, ta mới nhớ ra chàng là ai.
Chàng nói, những thứ đó chàng đã đem đi cầm đồ, sau đó mất nhiều công sức mới chuộc lại được.
Khi đó ta vừa tỉnh lại, thân thể yếu ớt, không thể dậy được, chàng liền ngồi bên giường ta, nói: “Không biết hiện tại, tại hạ có thể trả lại ân tình ngày đó của tiểu thư không?”
Lúc đó chàng đã khác xưa rất nhiều.
Trong ngôi miếu hoang, chàng phải chịu đói khát, thường không cười, lòng tự tôn của thiếu niên khiến chàng không muốn để lộ chút nào sự hèn mọn.
Nhưng sau này, khi ta gặp lại chàng, chàng luôn giữ nụ cười trên môi, không ai dám xem thường chàng.
Khi chúng ta thành thân, chàng đã vào nội các, trở thành vị thứ phụ trẻ tuổi nhất, ở kinh thành có nhiều gia đình muốn kết giao với chàng, nhưng chàng lại chọn cưới ta, một nữ nhân không tên tuổi.
Mọi người đều tò mò về thân phận của ta, nhưng chàng giấu ta rất kỹ, chưa bao giờ ép ta phải ra ngoài tiếp khách, những ai đến cầu kiến đều bị chàng khéo léo từ chối.
Cho đến mấy ngày trước, ta xuất hiện ở tiệc thưởng hoa của phủ Trấn Bắc Vương.
12
Kể từ khi ta xuất hiện ở tiệc thưởng hoa của phủ Trấn Bắc Vương, những thiệp mời dự tiệc gửi đến nhiều như tuyết rơi.
Có những thiệp có thể từ chối thì ta từ chối, còn những thiệp không thể từ chối, ta đành phải đi.
Ngày hôm nay ta dự tiệc cưới của cháu trai cựu Thủ Phụ, khi ra về lại bị người chặn đường.
Là Lý Cự.
Hắn kéo ta đi về phía giả sơn.
“Trần phu nhân thật có bản lĩnh, thật khiến bản thế tử nhìn với con mắt khác!” Đi đến giả sơn, hắn đẩy ta vào tảng đá, đôi mắt phượng lạnh lẽo.
Ta giận dữ nói: “Thành bại là chuyện thường, Thế tử thua rồi chẳng lẽ chỉ biết lấy nữ nhân ra trút giận sao?!”
“Thua? Thua?!” Hắn cười thấp giọng, tiếng cười càng lúc càng trầm, rồi đột nhiên vùi đầu vào cổ ta, cười một lúc lâu mới nói: “Không bàn đến chuyện của Diên nhi, còn ngươi? Ngươi vốn là của ta, là của ta!”
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi về lại bên ta được không, chúng ta lại như xưa, được không?”
Ta nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Thế tử gia, ngài có phải hồ đồ rồi không, thiếp là phu nhân của Thủ Phụ, là chính thất của Trần đại nhân, không phải là người ngài có thể tùy tiện kéo vào!”
Hắn lại cười, dáng vẻ điên cuồng, sau đó nói: “Chính thất, ngươi muốn vị trí chính thất, gia cho ngươi, nguoie muốn gì gia cũng cho ngươi, chỉ cần ngươi trở lại bên ta!”
Ta nhìn Ôn Uyển từ sau giả sơn xuất hiện, đôi mắt như tẩm độc nhìn ta, toàn thân run rẩy không nói nên lời, khẽ cười nói: “Nhưng ngài đã có thế tử phi rồi mà.”
“Gia có thể lập nàng ta, cũng có thể phế nàng ta, nếu ngươi trở lại, vị trí thế tử phi sẽ là của ngươi.”
Sắc mặt Ôn Uyển lập tức tái nhợt, không chút máu, lớp son phấn cũng không che nổi.
Ngỡ rằng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của nàng ta, ta sẽ rất hài lòng, ít nhất cũng phải thấy vui vì đã trả được một mối hận, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn không tên.
“Nàng ấy là chủ mẫu tương lai của ngươi, giờ ngươi nên thuận theo nàng ấy, sau này cũng bớt khổ.”
“Đây là điều ngươi đáng phải chịu.”
“Ngọc nhi đến chỗ Vương công tử, có còn nghĩ đến ta không?”
Những lời vô tình mà quen thuộc đó đột nhiên ùa về, liên tục vang lên trong đầu ta, thách thức thần kinh ta.
Những nam nhân vô tình, ngay cả cách vô tình cũng giống nhau, giống đến mức làm người ta đau lòng.
Không xa đó, từ hành lang, Trần Thận đã dẫn theo thị vệ tìm đến, gương mặt nho nhã thường ngày giờ đã đầy giận dữ.
Nhìn thấy nam nhân thực sự đến vì ta, cảm giác có gì đó trong lòng hoàn toàn được buông xuống, ta nói: “Lý Cự, chúng ta đã không còn khả năng từ lâu rồi.”
Trên xe ngựa về phủ, Trần Thận cười lạnh nói: “Ta chỉ mới đi tìm thầy nói chuyện, hắn đã tìm được cơ hội, xem ra từ nay phải phái thị vệ theo nàng, đám tỳ nữ bà vú kia thật không được việc.”
“Sao lại không được việc.” Ta cười an ủi chàng. “Vừa rồi chẳng phải Trân Châu nhanh mắt nhanh chân đi báo tin cho chàng sao.”
Chàng hừ một tiếng: “Nàng ta đúng là thông minh.”
Ta thấy chàng vẫn chưa hết giận, kéo tay chàng, nói: “Đừng giận nữa, nói chàng một tin tốt.”
truyện đăng tại web truyennhabo.net và page Bơ không cần đường
Chàng liếc nhìn ta, cười lạnh nói: “Nếu không phải tin tốt thật, ta sẽ không tha cho nàng.”
Ta mỉm cười, đặt tay chàng lên bụng mình, nói: “Chàng sắp làm cha thật rồi.”
Tay chàng trên bụng ta khựng lại, chỉ thấy gương mặt chàng từ lạnh lẽo trở nên vui mừng và không tin nổi: “Thật sao?”
“Không biết điều này có tính là thật không… á!”
Ta còn chưa nói xong, đã bị chàng ôm chặt vào lòng. Chàng cười toe toét, như một đứa trẻ, uy nghiêm của thủ phụ tan biến hoàn toàn.
“Tin tốt, thật sự là tin tốt!” Nói xong chàng cười to.
Tiếng cười trầm thấp, vang ra ngoài xe ngựa.
Vì trước đây ta đã uống rất nhiều thuốc tránh thai, chàng mời đại phu của Thái y viện đến bắt mạch cho ta, nói rằng ta không phải không thể mang thai, nhưng rất khó.
Khi đó nghe vậy, lòng ta lạnh lẽo.
Dù sao, ta biết rõ nhất mình đã uống bao nhiêu thuốc tránh thai.
Những năm gần đây, ta dù luôn uống thuốc điều dưỡng cơ thể, nhưng cũng chỉ là hơn không mà thôi.
Không ngờ, lần trước đại phu trong phủ đến bắt mạch, nói một đống lời chúc mừng, ta mới hiểu ra mình đã mang thai!
Ta giấu tin này, định để cho chàng một niềm vui bất ngờ, không ngờ lại gặp phải tình cảnh hôm nay.