6
Ta không phải là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chỉ là người con gái có chút tư sắc.
Đêm đó, nhiều cô nương vây quanh ta trò chuyện.
Hoa khôi của lầu, Xuân Uyển, liếc nhìn ta một cái rồi lại khoác tay khách làng chơi rời đi.
Nhị cô nương dựa vào lan can lầu:
“Đừng để ý đến nàng ta, Xuân Uyển là tiểu thư quan gia sa sút, mấy năm nay không ai coi trọng, nhìn bộ dạng của nàng ta, thật tưởng mình hầu hạ quý nhân rồi thì trở thành quý nhân sao?”
“Tiểu nha đầu, may mà ngươi xuất thân không cao, vào lầu này rồi thì nhất định phải nhìn rõ thân phận của mình, đừng coi trọng bản thân quá, cũng đừng coi thường bất kỳ khách nhân nào.”
Nói xong, nàng uốn éo rời đi.
Ta đối diện gương đồng tập mỉm cười, mở miệng, nhe răng, mím môi, cố gắng làm ra vẻ tươi cười lấy lòng người, nhưng mãi vẫn thất bại, cuối cùng đành cúi đầu.
Tiểu thư chưa từng dạy ta cách lấy lòng người khác.
Tiểu thư chỉ nói: “A Lan, vui thì cười, không vui thì khóc, đừng học những quy tắc nghiêm ngặt, ở trong phủ, có ta che chở cho ngươi.”
Nàng còn nói: “A Lan, lúc nhặt ngươi về, khắp người ngươi đầy thương tích, nha đầu này hẳn là đã chịu nhiều khổ sở rồi phải không?”
Khi đó ta lắc đầu, không muốn nói nhiều, tiểu thư cũng không hỏi thêm.
Chỉ là lúc nào có gì ngon, có gì vui, nàng đều nhường cho ta.
Ta luyện cười, rồi không nhịn được bật khóc nức nở.
Ta nhớ tiểu thư.
Trước kia khi ta khóc, tiểu thư sẽ để ta vùi đầu vào lòng nàng. Công tử đứng bên cạnh nhìn chúng ta cười, một tay cầm bút, vẽ tranh chân dung cho chúng ta.
Giờ thì không còn nữa, họ đều không ở bên cạnh ta.
Tiếng nói chuyện dưới lầu ngày càng lớn, ta thấy vạt áo nơi góc cầu thang, còn có thanh kiếm chuyên dụng của Hằng Vương.
Ta không kìm được nữa, khóc òa lên thật to.
Tiếng khóc vang dội khắp phòng.
Ta dựa vai vào bàn trang điểm, khóc nức nở khiến lớp trang điểm nhòe nhoẹt, biến khuôn mặt vốn chẳng có mấy phần nhan sắc thành một khuôn mặt lem luốc.
Người ngoài cửa bị ta thu hút, dừng lại nhìn.
Tiêu Hằng hai mươi tuổi, mặc y phục lụa đen, bên hông đeo kiếm, chân mày lạnh lùng dưới một nốt ruồi đỏ, giống hệt chàng thiếu tướng quân năm xưa ở làng, chỉ là khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, trưởng thành hơn.
Ta nhìn hắn, khóc càng lớn.
Trần mụnghe thấy tiếng khóc của ta, chạy tới xin lỗi Tiêu Hằng, đưa tay ra giả vờ đánh ta:
“Đồ nha đầu chết tiệt! Phá hỏng việc làm ăn của bà phải không?”
Ta sợ hãi, lao vào lòng Tiêu Hằng, níu lấy vạt áo hắn: “Ca, muội sợ.”
Ta không quan tâm, nước mắt nước mũi đều chùi lên người hắn.
Sau lưng Tiêu Hằng còn có mười mấy công tử nhà quan không học hành, thấy cảnh đó liền trêu đùa: “Tưởng Hằng Vương không gần nữ sắc, hóa ra lại tự mình ăn trước.”
“Cho chúng ta xem nào, mỹ nhân nào có thể lọt vào mắt Vương gia?”
Một đám người xúm lại trêu chọc.
Ta vùi đầu vào lòng hắn, run rẩy sợ hãi.
Khóc một lúc rồi mệt, người mềm nhũn ngất đi, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm của hắn.
Tiêu Hằng thuận tay ôm lấy eo ta, ngăn ta ngã xuống, khuôn mặt lem luốc của ta lộ ra trước mắt mọi người.
Nhiều người lập tức mất hứng.
Trần mụ đứng một bên xin lỗi: “Vương gia, đây là nha đầu mới đến đây, chắc là nhớ nhà, khóc lóc dữ dội, không hiểu chuyện, ngài đừng trách, ta sẽ sắp xếp Xuân cô nương đến hầu ngài nhé?”
Ta lẩm bẩm trong giấc mơ, nói nhỏ bên tai hắn: “Ca, hôm nay thái giám không mang đồ ăn đến, Uyển Âm đói quá, ca đưa Uyển Âm về nhà được không?”
Bụng ta cực kì phối hợp mà réo lên một tiếng.
Xung quanh không ai dám thở mạnh.
Tiêu Hằng bất ngờ sững lại.
Hắn đưa tay lau đi màu son không phù hợp với tuổi của ta đang nhem nhuốc bên mép: “Không cần.”
Như vậy, tức là để ta ở lại.
Nghĩ đến việc hắn đứng sau lưng công chúa, ta gắng nhịn sự ghê tởm trong lòng, lại cọ sát vào lòng hắn.
Mọi người đồng lòng lặng lẽ rút lui.
Đêm đó, ta ôm cánh tay của hắn ngủ cả đêm, khi tỉnh dậy, đã ở trong phủ của Hằng Vương.
7
Vì cùng mẹ sinh ra, phủ Hằng Vương sát ngay bên cạnh phủ công chúa.
Ngày thứ hai ta vào phủ, công chúa đã đến tìm, nàng cười tươi nắm lấy tay ta: “Đây là cô nương nhà ai? Lại lọt vào mắt hoàng huynh của ta, thật xinh đẹp.”
Ta lặng lẽ né tránh: “Dân nữ là A Lan của Duyệt Xuân Lâu.”
Công chúa cười khẩy, ngay sau đó bóp cổ ta:
“Một kỹ nữ, lại dám mơ tưởng đến chuyện leo lên giường hoàng huynh ta, không biết sống chết là gì!”
Ngón tay nàng ta sắc nhọn, bấu chặt vào da thịt ta.
Một lát sau, như chạm vào thứ bẩn thỉu, nàng ghê tởm lấy khăn lau ngón tay: “Chắc hoàng huynh nghĩ rằng, hoa mẫu đơn ở hậu viện của bổn cung không đẹp, nên tìm vài thứ phân bón tốt tặng bổn cung.”
“Kéo đi, bảo người làm vườn giã nát, giã thành bùn, như vậy mới không phụ lòng hoàng huynh.”
Đầy tớ vội vàng tuân lệnh, lôi ta ra ngoài.
Chỉ vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải một người quen.
Chính là công tử .
Ngài ấy liếc mắt xem qua màn kịch này, nói: “Uyển Âm, đây là đang làm gì?”
Sắc mặt công chúa thay đổi, thấy rõ người đến là ai liền tát một cái vào mặt công tử:
“Ai cho phép ngươi gọi tên bổn cung? Ngươi chỉ giống hắn mà thôi, không phải là chính hắn.”
“Xem ra thời gian này quá dung túng ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình, chỉ là một thương nhân hạ đẳng, cũng dám chỉ trỏ bổn cung!
Công tử không nói gì thêm, nâng vạt áo, cùng ta quỳ xuống:
“Thảo dân vượt quá giới hạn, xin công chúa trách phạt.”
Công chúa lại không vui: “Hắn sẽ không giống ngươi, hắn là người nam nhân bất khuất kiên cường, chưa từng quỳ trước ai ngoài phụ hoàng, ngươi thậm chí làm thế thân cũng không làm nổi, đồ vô dụng, đều là đồ vô dụng!”
Nàng ta trút giận, rút roi da ra, quất từng nhát lên người công tử, trên người công tử nhanh chóng đầy vết máu.
Chẳng bao lâu, công chúa hoang mang sợ sệt ôm lấy công tử.
Trong mắt công tử lóe lên sự ghê tởm, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Ta chỉ là nhất thời không kìm chế được, xin lỗi, xin lỗi, đừng trách ta có được không, đừng trách ta… Uyển Âm rất ngoan, đừng bỏ Uyển Âm, hu hu hu.”
Ánh mắt nàng ta liếc thấy ta, công chúa lại điên lên: “Sao nàng ta còn ở đây! Chẳng phải ta nói kéo đi làm phân bón hay sao? Bây giờ bổn cung nói gì cũng không có tác dụng sao?”
Đầy tớ sợ hãi, vội kéo ta đi, ta liếc nhìn công tử, hai chúng ta trao đổi ánh mắt.
Trước khi ra khỏi cửa, ta nghe công chúa luôn miệng thúc giục gọi: “Thái y, mau đi mời thái y, thân xác này giống chàng ấy nhất, đẹp cũng giống như chàng ấy, sao có thể để hắn bị thương được? Bổn cung không cho phép hắn bị thương!”
Ngoài nhà nắng cao chói chang, ta hiểu công tử đang kéo dài thời gian cho ta, ta nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau, khuấy đảo phủ vương đầy rẫy bùn nhơ này.
8
Con đường kéo ta đến nhà kính, trùng với lối đi của Tiêu Hằng khi hạ triều.
Đi qua hồ sen, ta thấy một bóng người bước ra từ cổng vòm, ta giật mình thoát khỏi tay bọn đầy tớ, giả vờ bị trẹo chân, ngã xuống nước.
Uyển Âm từng nói, khi còn nhỏ, có một lần nàng cố tình ngã xuống hồ sen.
Lúc đó nếu không phải Tiêu Hằng cứu nàng thì nàng đã chết rồi.
Lệnh của công chúa là kéo ta đi làm phân bón, chết đuối ngay lập tức cũng không tính là hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ là sống không bằng chết.
Vài tỳ nữ hoảng sợ, hô hoán gọi người đến cứu.
Tiếng kêu cứu thành công thu hút Tiêu Hằng.
Thấy bóng dáng trong áo quần nhạt màu dưới nước, lại thấy tỳ nữ của công chúa đang kêu cứu, hắn không kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống hồ cứu người.
Nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Ta cố gắng nổi lên, nhưng vẫn bị sặc nước.
Mơ mơ màng màng, có một người vẫy tay với ta.
Nhìn rõ khuôn mặt đó, ta đẩy hắn ra.
Tiêu Hằng một thoáng ngạc nhiên, thấy là ta, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn dùng sức, kéo ta lên.
Ta lại đẩy hắn ra: “Hoàng huynh, đừng lo cho muội.
Không có muội làm gánh nặng, huynh mới có thể sống tốt.
Không có muội, huynh không cần chia đồ ăn cho muội, huynh sẽ không phải đói.”
Tiêu Hằng biến sắc, kéo ta lên, vỗ lưng cho ta.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Ta chỉ nắm chặt ngón út của hắn, khi tỉnh táo, vội vàng kéo xa ra.
“Đa tạ vương gia đã cứu mạng!”
Uyển Âm thật đã từng nói với ta, nàng thích nắm ngón út của Tiêu Hằng để làm nũng.
Nhưng những ngày tháng trong lãnh cung quá khó khăn, để dành một miếng ăn cho Tiêu Hằng, nàng chọn cách nhảy vào hồ sen.
Công chúa giả khi đó chỉ nói một câu mình bị nạn nên mất trí nhớ, rồi lấp liếm năm năm khó khăn của Uyển Âm và Tiêu Hằng.
Nay cảnh cũ tái hiện, dù ta không có tín vật, nhưng với những ký ức đó, với những năm tháng cùng trải qua, ta không sợ Tiêu Hằng không sinh nghi.
Tỳ nữ quỳ ở đó, ấp úng:
“Vương gia, công chúa lệnh chúng nô tỳ đưa cô nương này đến nhà kính.”
Đưa đến nhà kính, làm phân bón.
Tiêu Hằng dung túng công chúa, nhiều việc hắn mở một mắt, nhắm một mắt, không có nghĩa là hắn không hiểu.
Hắn cởi áo khoác ngoài phủ lên người ta, hạ giọng: “Việc này không được nhắc lại.”