Ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư.
Người trong phủ nói rằng ta sẽ bị đưa lên giường của công tử, trở thành công cụ để tiểu thư giữ sủng ái.
Nhưng sau khi tiểu thư mang thai, không những không làm như vậy, mà còn đối xử với ta dịu dàng hơn, một bên lo liệu chuyện xuất phủ của ta, một bên bận rộn chuẩn bị hôn sự cho ta.
Nàng nói ta là muội muội của nàng, vốn dĩ nên được đối đãi như vậy.
Nhưng khi chưa kịp nhìn thấy ta thành thân, nàng còn đang sống sờ sờ đã bị công chúa thiêu chết.
Sau đó ta không ồn ào, không náo loạn, lấy thân phận kỹ nữ tiếp cận Hằng Vương, từng chút một thay thế công chúa, lột da rút xương nàng ta, trả thù cho tiểu thư đáng thương của ta.
1
Ta tên là Lưu Lan, là nha hoàn hồi môn của tiểu thư.
Năm ta tròn mười lăm tuổi, nàng và công tử chọn cho ta một mối nhân duyên, còn bảo ta mua trang sức mà mình yêu thích, sắm sửa của hồi môn cho ta.
Ta cười hì hì chọn một cây trâm.
Trên trâm có khắc hình hoa lan, tiểu thư thích, ta cũng thích.
Khi xuất giá, tiểu thư sẽ đích thân cài lên cho ta, nghĩ đến là vui rồi.
Ta vui vẻ tung tăng trở về phủ, từ xa thấy phủ xảy ra đại hỏa hoạn. Ngoài phủ đặt mấy chục thi thể, có lão gia, có phu nhân, còn có các tỷ muội cùng ta làm việc hàng ngày.
Công tử quỳ nửa gối ở đó, toàn thân nhếch nhác, hai tay ôm lấy tiểu thư, nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên má tiểu thư, không ngừng gọi tên nàng.
Người xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Có người cứu hỏa, cũng có người thương cảm công tử, tuổi còn trẻ mà đã góa vợ.
Người thật là đông, ai cũng chỉ trỏ, xì xào không ngớt.
Công tử như nhận ra điều gì, vội vàng kéo áo ngoài của mình, bao bọc lấy cơ thể cháy đen của tiểu thư, nằm trên đất khóc lặng.
Ta mất hồn, đứng yên tại chỗ, đợi đến khi trời tối, người đều đi hết, mới giật mình tỉnh ngộ bước tới.
Công tử vẫn giữ nguyên tư thế đó, gù lưng ôm lấy tiểu thư.
Ngài ấy da trắng, lông mày thanh tú dưới ánh trăng càng thêm đẹp, dưới mắt bị lửa thiêu cháy thành vết thương, nước mắt lẫn máu chảy xuống má, tăng thêm vài phần mỹ cảm yêu dị.
Tiểu thư nói, công tử không chỉ học thức uyên bác, mà còn đẹp trai, là một trong những mỹ nam tử hàng đầu kinh thành.
Nếu không phải vì mối tình thanh mai trúc mã đã định sẵn lâu dài, nàng không chắc mình có tìm được một phu quân vừa ý như vậy hay không. Nàng nói gả cho công tử, là phúc khí của nàng.
Nhưng trong lòng ta, tiểu thư mới là mỹ nhân hoàn mỹ duy nhất trên đời, công tử cưới được tiểu thư, mới là phúc khí tu luyện tám đời của ngài ấy.
Tiểu thư so với các tiểu thư nhà khác còn dịu dàng hơn, cũng hay cười hơn.
Nàng dạy ta nhận mặt chữ, những chữ ấy rất khó hiểu, ta nghe mà buồn ngủ. Tiểu thư rất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại bên tai ta, dạy ta viết từng chữ.
Hoa rơi trước hiên, nàng cười mày mắt cong cong, còn dạy ta viết tên mình.
Giờ đây một trận đại hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả quá khứ mà ta cho là tươi đẹp nhất.
2
Đây là lần thứ hai ta trải nghiệm sự mất mát kinh khủng như vậy. Người cứng nhắc không thể động đậy, tưởng chừng đây chỉ là ác mộng.
Ta vô thức quỳ xuống, đặt cây trâm vào lòng bàn tay tiểu thư:
“Tiểu thư… Người nói, sẽ đưa ta xuất giá.”
Lúc này ta mới nhận ra, chỗ ta chạm vào chỉ là một khúc xương cháy đen.
Ta sợ nàng đau, đành nằm rạp xuống đất, dùng mặt cọ vào lòng bàn tay nàng: “Tiểu thư, người thích nhất là véo mặt ta, trước kia ta luôn né tránh, giờ ta nghe lời người, người véo đi.”
“Tiểu thư, sao người không véo nữa, người nói đi, nói gì đi…”
Tiểu thư đã chết, mang theo đứa con chưa chào đời, một xác hai mạng.
Công chúa điện hạ đi ngang qua nhổ một ngụm nước bọt:
“Bổn cung không có được hạnh phúc, nàng ta chẳng qua chỉ là kẻ dung chi tục phấn, dựa vào đâu mà nhận được cái niềm vui sướng này?”
Nghe thấy lời này, người ta cứng đờ, vô thức muốn phản bác.
Công tử một tay kéo ta lại, ngài ấy ngẩng đầu nhìn công chúa.
Ngài ấy vốn dĩ đã đẹp, lúc này hai mắt đỏ ngầu, nước mắt hòa vào máu chảy xuống.
Lệ rơi tựa như ngọc vỡ, mang theo nét đẹp tựa như tiên tử sa trần.
Công chúa nhìn đến ngây người, cố gắng quay đầu đi:
“Bổn cung vừa giải trừ hôn ước với phò mã, thế mà phu nhân của ngươi bụng mang dạ chửa, tay còn cầm hôn thư canh thiếp khoe khoang khắp nơi, thật là vô lễ.”
“Nàng ta cố ý làm bổn cung mất mặt nên mới nhân lúc hôn ước của bổn cung bị giải trừ lại xuất hiện khoe khoang, không tru di cả nhà ngươi, đã là bổn cung nhân từ.”
Hôn thư canh thiếp…
Nghĩ đến tiểu thư vì hôn sự của ta mà ra ngoài lo liệu chạy đôn chạy đáo mới dẫn đến họa sát thân vô cớ. Ta chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang chảy ngược, run rẩy không ngừng.
Công tử nhẹ cười một tiếng:
“Như vậy, đúng là phu nhân của thần sai, cảm tạ công chúa khoan dung cho chúng ta.”
Khóe mắt ngài ấy hơi đỏ, cúi mình hành lễ với công chúa, công chúa lại ngượng ngùng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu nói:
“Nói cho cùng chỉ là lỗi của tiện nhân đó, bổn cung thấy các ngươi đáng thương nên phát tâm từ bi, thu nhận các ngươi vào phủ công chúa.”
Động tác của công tử khựng lại, ngài cười nhẹ hai tiếng, rồi cúi đầu: “Thảo dân, đa tạ công chúa điện hạ!”
“Phu nhân dù là tội thân, nhưng cũng là phu thê một thời gian, xin công chúa cho phép tại hạ thu liệm thi thể phu nhân.”
Công chúa liếc mắt nhìn thi thể tiểu thư: “Chỉ là một tiện nhân, ném vào núi cho sói ăn không phải tốt hơn sao? Chết thì chết rồi, có gì mà bận tâm?”
“Hay là ngươi dám cãi lời bổn cung?”
Công tử cũng không giận.
Nhưng ta hiểu, chúng ta phải có một người ở lại, ở lại để thu liệm thi thể tiểu thư.
Công chúa rõ ràng nhắm vào công tử, ngài ấy không có lựa chọn.
Chỉ còn ta, cũng chỉ có thể là ta ở lại lo cho tiểu thư sự liệu cuối cùng.
Ta vội quỳ xuống đất dập đầu:
“Công chúa, dân nữ chỉ là một thảo dân, sao dám mơ ước vào phủ công chúa? Chi bằng người thưởng cho dân nữ một thỏi bạc, để dân nữ về quê dưỡng lão.”
Công chúa không thích ta, đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại: “Ngươi là thứ gì, cũng dám đòi ân thưởng của bổn cung? Cho phép ngươi vào phủ đã là đại ân, đã không biết điều như vậy thì người đâu, kéo xuống, đánh cho ta.”
Vài gia nhân bước tới, kéo ta qua một bên, đá vào hông ta.
Ta nhịn đau, nhưng mắt vẫn không rời công chúa.
Khuôn mặt kiêu ngạo này, khuôn mặt không có chút tôn trọng nào đối với sinh mệnh của người khác, giống y như trong ký ức của ta, ta cắn môi, khắc sâu hình ảnh nàng ta vào lòng.
3
Trong lòng ta giấu một bí mật, công chúa hiện giờ không phải là công chúa thật.
Năm xưa triều đình động loạn, công chúa thật mới năm tuổi lạc đến nhà ta, sống cùng ta ba năm. Khi đó nàng nói với ta, nàng tên là Uyển Âm.
Người nhà ta đều gọi nàng như vậy.
Nàng còn nói nàng là công chúa của triều đình.
Cha mẹ ta chỉ nghĩ nàng còn nhỏ tuổi nên nói khoác, không để tâm.
Ta và Uyển Âm cùng ăn cùng ở, nói với nhau nhiều chuyện bí mật, nàng kể chuyện trong cung cho ta nghe, ta kể chuyện đồng ruộng cho nàng nghe.
Nàng còn nói với ta, nàng có một hoàng huynh hơn nàng mười tuổi, tên là Tiêu Hằng.
Ta chọc trán nàng, nói nàng nói dối.
Ba năm sau, triều đình cử người tới tìm quý nhân bị thất lạc.
Quan huyện lệnh vì muốn cầu vinh, cướp tín vật của Uyển Âm, đốt nhà ta, thiêu chết cha mẹ ta, rồi đưa con gái mình ra giả làm công chúa.
Nhưng hắn không ngờ, ta và Uyển Âm không chết.
Cha mẹ trước khi chết đã bảo vệ hai chúng ta.
Chỉ là Uyển Âm bị ngạt khói làm hỏng giọng, nhìn thấy công chúa giả đang nằm trong lòng Tiêu Hằng, nàng không cam lòng, lao ra kêu ú ớ, vừa khóc vừa ra hiệu cho huynh trưởng của mình.
Nhưng huyện lệnh đã mua chuộc người trong thôn.
Chúng cùng nhau vu cáo, nói Uyển Âm là con gái nhà nông, muốn giả mạo công chúa.
Uyển Âm hiền lành, giúp nhà ta gánh nước, xuống ruộng làm việc, khuôn mặt từ vẻ trắng trẻo đáng yêu ban đầu dần trở nên đen đúa thô ráp.
Tiêu Hằng đã ba năm không gặp Uyển Âm, nay nàng đã thay đổi rất nhiều, nên hắn không nhận ra nàng ấy.
Để an ủi công chúa giả, hắn tự tay bẻ gãy cổ Uyển Âm.
Huyện lệnh nghĩ con gái mình đã được làm công chúa, thì nhà hắn sẽ có thể một bước lên trời.
Nhưng không đợi được phú quý đến, mà lại nhận lấy một lưỡi dao tử thần đến đoạt mạng của gia tộc.
Mà lưỡi đó đến từ chính con gái mình gửi đến.
Công chúa giả kia để giấu diếm thân phận thực sự của mình bèn quyết định diệt cỏ tận gốc. Nàng ta kể lể nỗi oan ức, nói rằng trong lúc mình ở thôn Lưu gia bị đối xử tàn tệ, còn mắc một trận bệnh nặng.
Sau khi tỉnh dậy, trí nhớ hoàn toàn biến mất.
Tiêu Hằng dường như mắt bị mù vậy, hắn bỏ qua đôi tay mềm mại trắng nõn không dính chút cực khổ nào và khuôn mặt trắng trẻo của công chúa giả. Để trả thù cho muội muội, hắn giết cả nhà huyện lệnh, rồi tàn sát cả thôn.
Nhưng ta may mắn không chết, ta bị binh lính đuổi đến con sông, một nhát dao chém vào vai ta, lúc rơi xuống sông, máu tươi nhuộm đỏ dòng sông, binh lính tưởng ta chết rồi, liền quay về báo cáo.
Ta theo dòng nước trôi đi, đúng lúc gặp được tiểu thư đang di cư lên phía Bắc.
Nàng nhặt ta về, bỏ ra số tiền lớn chữa trị cho ta, nuôi dưỡng ta bên cạnh.
Dạy ta học chữ, dạy ta đạo lý, chu toàn mọi bề.
Những năm tháng không có cha mẹ bên cạnh, ta đã có tiểu thư.
Ta không dám lớn tiếng đòi trả thù, sợ gây phiền phức cho tiểu thư.
Nhưng giờ đây, ngọn lửa giả mạo kia cuối cùng đã đốt lan đến tiểu thư.
Ta cắn môi, cắn đến nát cả môi, chỉ hận bản thân vô dụng, không thể làm gì cho tiểu thư.
Càng hận mình không bảo vệ được tiểu thư.
Mở mắt ra, tất cả sự bất mãn trong lòng đều biến thành hư vô. Ta như con chó bò dưới đất, hèn mọn chỉ để cầu xin sống sót.