Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ MỘT TIỂU PHƯỢNG HOÀNG Chương 5 TA LÀ MỘT TIỂU PHƯỢNG HOÀNG

Chương 5 TA LÀ MỘT TIỂU PHƯỢNG HOÀNG

9:05 chiều – 02/12/2024

Ta liếc nhìn hắn, sao đứa trẻ này lại chẳng hiểu gì vậy! Không thể ngủ cùng nhau khi ở hình người, vậy hóa thành phượng hoàng chẳng phải được sao!

Nhìn ta ngạo nghễ kéo đuôi phượng vào phòng hắn, Sách Dương cả người như già đi mấy tuổi…

16

Thời gian thoáng qua đã trăm năm, ta nhờ vào uy danh của mẫu thân mà ở Tiên giới kiêu ngạo, hưởng thụ phúc lộc… À không, là chăm chỉ học tập, cuộc sống cũng qua ngày thanh thản.

Hôm nay, sư phụ gọi ta lại bên cạnh, bảo ta về thăm cha nương một chuyến.

Ta không hiểu, “Sư phụ, người ghét ta luôn gây phiền toái cho người sao?”

Sư phụ khẽ co rúm khóe miệng nhìn ta, “Từ khi đến chỗ ta, con có từng về thăm nhà không?”

Ta suy nghĩ một lát, không…

Ở đây, gây chuyện có sư phụ che chở, lau chùi có đại nhị sư huynh, đồ chơi gửi từ yêu giới có tứ sư huynh, thường ngày lại có Sách Dương chăm sóc, sao ta phải về nhìn đôi phu thê đó âu yếm trước mặt ta?

Huống chi mẫu thân ta chưa chắc muốn ta về, mỗi lần đến thăm ta, nói vài câu rồi vội vàng đi, như sợ ta về làm phiền cuộc sống của hai người họ.

Sư phụ thở dài, “Xích Nhià… Phụ thân con đã nói, vài ngày nữa là đại thọ vạn niên của tổ phụ con, con là đích tôn duy nhất, chẳng lẽ không đi một chuyến để làm sáng tỏ danh phận?”

Ôi trời! Ta quên mất tổ phụ, thật là tội lỗi!

Ta từ biệt sư phụ, vội vã tìm Sách Dương.

“Sách Dương!!” Ta chạy đến sân của hắn, một cước đá cửa, “Sách Dương, ta phải về Phượng tộc mấy ngày, ngươi theo ta về.”

Sách Dương hoảng hốt nhét một thứ gì đó vào túi, rồi đỡ lấy thân thể đang chạy tới của ta, cẩn thận đỡ ta, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi là thiếu nữ, phải đoan trang một chút.”

Ta trợn mắt lườm hắn, “Ngươi giấu cái gì vậy?”

Sách Dương khẽ cứng người, “Không có gì…”

Ta không nói gì thêm, quay người ngồi xuống bàn, uống một ngụm nước, “Sách Dương, ngươi biết vì sao mỗi cuốn tiểu thuyết lại dày cộp như vậy không?”

Hắn không hiểu sao ta đột nhiên chuyển sang chuyện tiểu thuyết, “Vì sao?”

Ta nhấp nháp miệng, “Vì nam nữ chủ nhân có miệng mà chẳng chịu nói, chuyện có thể giải quyết bằng một câu lại cứ phải gây ra hiểu lầm này nọ.”

Ta lại hỏi hắn, “Ngươi biết vì sao cha nương ta lại tốt như vậy, chẳng bao giờ nổi giận không?”

“Hả? Vì mẫu thân ngươi không thể thắng phụ thân ngươi sao?”

Ta đập tay lên bàn, nói linh tinh cái gì thế! “Đó là vì cha nương ta có chuyện gì đều nói rõ ràng ngay, không để lại chút nghi ngờ nào!”

Sách Dương gật đầu, ta nhìn hắn, xem ra đã hiểu rồi, “Vậy ngươi vừa rồi giấu cái gì vậy?”

17

Sách Dương ngẩn ngơ nhìn ta một hồi, rồi từ từ lấy trong túi ra một phong thư, “Cũng chẳng có gì, chỉ là ma giới có chuyện gọi ta về thôi.”

Ta giật lấy phong thư, miệng lẩm bẩm, “Để ngươi về thì về, sao không nói cho ta biết?”

Mới đọc nửa trang, ta tức giận quăng mạnh phong thư, “Ý gì đây? Bảo ngươi về cưới con gái của Chấn Tây Vương???”

Sách Dương gật đầu, “Lần trước ngươi bị bắt cóc, ta mang Đại sư huynh đi cứu ngươi, sau khi Chấn Tây Vương bị mẫu thân ngươi đánh một trận, có lẽ trong lòng không phục, lại không dám tìm mẫu thân ngươi báo thù, nên mới nghĩ đến ta.”

Ta tức giận đi qua đi lại, “Không được!” Dừng lại, “Ta về tìm mẫu thân, bảo bà ấy đi nói chuyện rõ ràng với phụ vương ngươi!”

Nói rồi ta lao ra ngoài, Sách Dương vội vàng kéo ta lại, “Ngươi đừng có nóng vội!” Ta quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có ý gì? Ngươi thích con gái lão già đó rồi à?”

Sách Dương hoảng hốt giải thích, “Không phải…”

Ta bịt tai lại, “Ta không nghe, ta không nghe!”

Sách Dương đỏ mặt, “Ngươi đừng nóng, nghe ta nói xong đã.”

Ta bỏ tay xuống, “Vậy ngươi nói đi!”

Hắn lau mồ hôi, “Ta…”

Ta: “Ta không nghe, ta không nghe!”

Đang lúc ta vui vẻ chơi trò “Ngươi nói đi, ta không nghe”, thì đại sư huynh đã đến, “Xích Nhi, sư phụ bảo ta đến hỏi muội khi nào về, người chuẩn bị lễ vật rồi, bảo muội mang về… Hai người đang làm gì vậy?”

Lúc này ta vẫn đang “không nghe”, ta bịt tai lại, Sách Dương nhìn đại sư huynh một cách bất lực, “Đại sư huynh…”, Sách Dương suýt khóc rồi.

Đại sư huynh xoa trán, “Xích Nhi! Đừng có hay bắt nạt Sách Dương!”

Ta chu mỏ, đâu có bắt nạt hắn, chẳng qua là chơi vui thôi mà…

Thấy ta không gây chuyện nữa, Sách Dương thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi cứ đùa giỡn như vậy, ta chẳng gặp qua con gái ông ta, sao có thể thích được, mà…”

Mà sao? Ta dựng tai lên lắng nghe, nhưng hắn lại không nói tiếp! Thật là làm ta phát điên!

“Ta chỉ muốn về nói rõ với phụ vương, không muốn để  ông ấy can thiệp vào cuộc đời của ta.” Sách Dương vẻ mặt kiên định.

Ta cảm động nhìn hắn, “Sách Dương, ngươi đọc loại tiểu thuyết gì vậy? Câu chuyện về người khuyết tật nhưng kiên cường à?”

18

Cuối cùng, Sách Dương trở về ma giới, còn ta về Phượng tộc.

Cũng không phải ta không muốn đi cùng Sách Dương đến ma giới, mà là Sách Dương đảm bảo có thể thuyết phục phụ vương hắn, hơn nữa tổ phụ ta sắp tổ chức đại thọ, không thể chậm trễ.

Khi ta gặp phụ thân, ông rưng rưng nước mắt, “Con gái của ta, Xích Nhi à, khổ cực rồi đúng không? Con gái tội nghiệp của ta…”

Ta vội vàng đưa tay bịt tai, rồi lao đến, “Phụ thân ơi! Con nhớ người chết đi được! Phụ thân thân yêu của con…”

Mẫu thân ta đứng xa xa, nhìn cảnh cha con ta tình thâm, khuôn mặt bà đen lại.

Tối đến, ta mới nhớ ra hỏi mẫu thân về Chấn Tây Vương, “Mẫu thân, sao Chấn Tây Vương lại sợ người như vậy?”

Mẫu thân ta vừa lột đậu phộng vừa chẳng thèm nhìn ta, “Chấn Tây Vương nào?”

Ta kéo kéo khóe miệng, “Là tên lần trước bắt cóc con đó, sau người đuổi theo đánh một trận.”

Mẫu thân ta nhìn ta một cách nghi ngờ, “Không phải vì con bị bắt cóc, ta đánh ông ta một trận, ông ta mới sợ ta sao?”

Ta cũng ngớ người, “Trước đây người không quen ông ta sao? Sao vừa nghe thấy tên người đã sợ đến mức thả con ra ngay lập tức?”

Phụ thân ta tiến lại gần, “Ta và mẫu thân con khi còn du ngoạn ở ma giới, ông ta đâu có là Chấn Tây Vương.” Nói rồi phụ thân nhìn mẫu thân và nhướng mày, “Đại phúc! Cái tên có sừng trên đầu, nàng cứ nói đó là sừng rồng, bảo người ta mài đi rồi ngâm rượu, mà kiếm lại không sắc bén, mài mãi không xong.”

Ta đứng bên cạnh nghe mà rùng mình, thật là tàn bạo…

Mẫu thân ta nghĩ một lát, “Là cái người mà ta nghĩ mãi không mài được, rồi bảo ngâm trong nước đó?”

Phụ thân ta gật đầu.

Trời ơi, mẫu thân à! Người không chỉ mài sừng người ta, mà còn ngâm người ta vào nước!

“À… là ông ta sao! Có chuyện gì không? Ông ta lại tìm con gây chuyện à?” Mẫu thân ta có chút phấn khích, lâu rồi không vận động cơ thể.

Ta lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ông ta thích nam nhân của con, muốn cướp đi làm thê tử…”

Phụ thân ta phun trà ra ngoài, run rẩy nhìn ta, “Con… Con nói gì vậy? Con vừa nói cái gì?”

Mẫu thân ta không kiên nhẫn đẩy phụ thân ra một bên, “Con nói nam nhân của con bị người ta cướp mất rồi! Nghe rõ chưa?” Nói xong, bà quay lại nói với ta, “Con làm sao vậy? Sao có thể để người ta cướp nam nhân của mình? Mau đi cướp lại đi!”

Ta cúi đầu, “Mẫu thân, con không thể đấu lại họ…” Lúc này ta thật sự cảm thấy có chút khó chịu, sức mạnh mới là tất cả! Nhìn mẫu thân ta, rồi lại nhìn phụ thân ta…

Ta sao có thể khó chịu được chứ! Ta có cha có mẹ mà!

“Mẫu thân~” Ta cười khúc khích tiến lại gần, bóc một hạt đậu phộng đưa cho bà, “Mẫu thân yêu quý của con, nam nhân của con bị người ta cướp đi rồi, người giúp con với…”

Mẫu thân ta rùng mình, “Làm người cho đàng hoàng chút!”

Phụ thân ta ở bên cạnh thì lẩm bẩm, “Con còn nhỏ, thế giới rộng lớn thế, con chưa thấy hết đâu, sao có thể quyết định sớm như vậy?”

Ta suy nghĩ một chút thấy phụ thân nói cũng có lý, “Mẫu thân à~ Mẫu thân yêu quý của con, bảo vệ của con trên con đường tương lai bị người ta cướp đi rồi, mẫu thân phải làm chủ cho con chứ…”

Phụ thân ta hoàn toàn bị khuất phục!

Mẫu thân ta lau miệng, “Chờ tổ phụ con mừng thọ xong, chúng ta sẽ đi du lịch ở ma giới.”

Ôi, xong rồi! Xử lý xong!

Sau khi về phòng, ta liên lạc với Sách Dương, bảo hắn rằng cha nương ta sẽ đến ma giới một thời gian nữa.

Một lúc lâu sau hắn mới trả lời, nói là được, đến lúc đó hắn sẽ dẫn chúng ta đi tham quan ma giới.

Ta cười thầm, hắn từ nhỏ đã bị đưa đi, chắc chắn không biết ma giới có gì thú vị!

19

Lễ mừng thọ tổ phụ, mời rất nhiều người, mặc dù phụ thân ta không còn là thiếu tộc trưởng, nhưng uy tín vẫn còn. Mấy ngày nay ta theo phụ thân bận rộn, mệt gần chết…

Mẫu thân ta nói cái này gọi là cái giá của trưởng thành.

Trong thời gian này ta cũng liên lạc với Sách Dương, hắn trả lời ngày càng muộn, ta hơi lo lắng hắn có chuyện gì, hỏi hắn thì hắn không trả lời, chỉ nói là không có gì.

Cuối cùng xong xuôi lễ thọ của tổ phụ, lại trùng hợp với đại lễ nhậm chức tộc trưởng mới!

Không phải mẫu thân, bà đã bị loại khỏi đội ngũ dự bị từ lâu.

Không thể không ở lại vài ngày, dù sao ta là phượng hoàng duy nhất của phượng tộc, phải dành chút thể diện cho tộc trưởng mới.

Khi mọi chuyện xong xuôi, ta đi liên lạc với Sách Dương, nhưng mãi vẫn không thể liên lạc được với hắn.

Ta vừa gấp vừa tức, tên này!

Mau chóng thúc giục cha nương ta lên đường đi ma giới, phụ thân ta suốt dọc đường than vãn, nói cải bắp nhà mình bị người khác ăn mất.

Phụ thân là hồ ly mà người không thích cải bắp, nhà ta có bao giờ trồng cải bắp đâu.

Khi đến ma giới, ma chủ tiếp đón chúng ta, lễ nghi hoành tráng, ồ, thật là hoành tráng…

Chúng ta cũng không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, nói là đến để gặp Sách Dương.

Ma chủ cười tươi rói, “Sách Dương à! Nó sáng nay đã dẫn vị hôn thê đi dạo hồ rồi!”

Vị hôn thê?

Ta tức giận đến nỗi muốn bùng nổ!

Sách Dương! Ngươi bảo đảm sẽ thuyết phục phụ vương ngươi, mà ngươi lại thuyết phục như vậy sao?

Ta đang chuẩn bị nổi giận thì bỗng từ phía sau có người bước tới, chính là Chấn Tây Vương!

“Hê hê… Lâu rồi không gặp, Ngàn Thế!” Chấn Tây Vương chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái, mà luôn chú ý đến mẫu thân ta.

Phụ thân ta nhíu mày, “Đại Phúc, lâu không gặp!”

Mẫu thân ta cười chào hỏi.

Chấn Tây Vương nghe thấy cách xưng hô của mẫu thân ta, sắc mặt có một chút thay đổi rồi lập tức khôi phục bình thường, quả là bậc thầy đổi sắc mặt!