Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

6:20 chiều – 14/12/2024

Ta là một nha đầu nhóm lửa, chỉ vì thân thể thanh bạch mà được đưa đến giải độc cho đại công tử phủ tể tướng, người tựa thần tiên hạ phàm.

Sau một đêm, công tử không chê ta quê mùa vụng dại, lưu ta tại bên người hầu hạ.

Ta tự biết mình thân phận thấp kém, chàng là mây trời, mà ta là bùn đất, nhưng khoảng cách chẳng thể ngăn lòng sinh tâm ái mộ ta dành cho chàng.

Dốc lòng chăm sóc chàng, đối đãi hết mực chân tình.

Cho đến một ngày, ta vô tình nghe được thị vệ hỏi chàng rằng sau khi hồi kinh và kết thân với công chúa Liên Hoa, thì sẽ xử trí ta thế nào.

Chàng chỉ cười nhạt nói:

“Chỉ là một nha đầu quê mùa ngu ngốc, Hoa Nhi tất sẽ chẳng để tâm.”

Ngày hồi kinh, ta gói ghém hành lý, một mình rời đi.

Chàng thúc ngựa đuổi theo, lạnh giọng nói :

“Theo ta trở về, nếu không ngươi đừng mong có ngày quay lại tìm bản công tử.”

Ta mỉm cười lắc đầu:

“Công tử yên tâm, cả đời này, ta sẽ không tìm đến ngài.”

1


Xuân Nguyệt Lâu bỗng xuất hiện nhiều thị vệ, đến tìm một cô nương còn trong trắng.

Bà chủ lâu cười khổ nói:

“Các vị gia gia, thành Liêu Đông này nữ tử chẳng thiếu, nhưng nhà chúng ta là nơi buôn bán, nào còn ai thân trong sạch?”

Đám thị vệ dáng vẻ gấp gáp, còn đang do dự, thì ta ôm một bó củi ngang qua.

Một người chỉ vào ta, hỏi:

“Nàng kia thì sao?”

Bà chủ giật mình, khóe miệng hơi run, nói:

“Nàng ấy đích thực là một nha đầu thanh bạch, nhưng chỉ là kẻ nhóm lửa trong bếp, e rằng các vị gia chẳng để mắt tới.”

“Chính là nàng, công tử thân trúng độc, không thể chậm trễ.”

Lời vừa dứt, mấy người không nói thêm câu nào, lập tức áp giải ta lên xe ngựa.

Trên đường xe ngựa gấp gáp chạy như gió cuốn không ngừng .

Nhìn sắc mặt âm trầm của họ, cùng với ánh đao sáng loáng bên hông, ta kinh sợ chẳng dám hé môi.

Xe ngựa dừng trước một phủ đệ lớn.

Người đứng đầu liếc ta một cái, cau mày nói :

“Sao lại tìm đến một nha đầu thế này? Quả thực uất ức cho công tử.”

“Thời gian cấp bách, chỉ có nàng ta.”

Người dẫn đầu tỏ vẻ chán ghét, nhưng vẫn dẫn ta vào trong phòng.
Phòng tối om.

Ở nơi góc phòng, bên giường, một nam tử đang ngồi.

Chỉ một ánh mắt thoáng qua, ta liền sững người.

Từ khi sinh ra đến nay, chưa từng thấy ai đẹp đến thế.

Lông mày dài tựa họa, làn da trắng ngọc ngà, tóc đen mượt như gấm buông xõa.

Môi hồng, đuôi mắt thoáng sắc đỏ, tựa như phủ lên chút son phấn.

Khoác áo trắng dài chạm đất, tựa đóa tuyết liên tĩnh lặng, cao quý mọc trên đỉnh tuyết sơn.

Nhưng thân người chàng run rẩy, lồng ngực phập phồng, tựa như đang gắng gượng nén đau.

“Công tử, người đã được đưa tới.”

“Đã nói rõ thực hư chưa? Chớ ép buộc nàng.”

Giọng chàng khàn khàn, run rẩy theo từng lời.

Thị vệ dẫn đầu giải thích đôi câu, ta mới hiểu rõ.

Người trên giường là đại công tử phủ tể tướng, tên gọi Bùi Thanh Hằng, từ kinh thành đến điều tra án, đêm nay lại bị ám toán, trúng phải kịch độc tình dược.

Nếu trong vòng một canh giờ không giải độc, e rằng tính mạng khó bảo toàn.

Ta ở Xuân Nguyệt Lâu đã hai năm làm nha đầu nhóm lửa, tai nghe mắt thấy cũng hiểu được chút chuyện nam nữ, biết rõ cách giải loại tình độc này.

Công tử trước mắt tựa minh nguyệt trên cao, sao có thể để mắt đến kẻ thấp hèn như ta, giữa cát bụi nhân gian.

“Nghe rõ chưa? Ngươi có bằng lòng không?”

Thấy ta ngây người, thị vệ đầu lĩnh thúc giục, giọng thêm phần gấp gáp.

Ta do dự giây lát, rồi nhỏ giọng hỏi:

“Ta muốn hai mươi lượng bạc, được không?”

Mẹ ta bệnh ngày một nặng, đã ho ra máu, đại phu bảo cần dùng nhân sâm để bổ dưỡng.
Nhưng nhân sâm giá hai mươi lượng một gốc, cả đời nhóm lửa ở Xuân Nguyệt Lâu, ta cũng chẳng kiếm được ngần ấy bạc.

Thị vệ đầu lĩnh hừ lạnh, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.
“Quả nhiên là nha đầu quê mùa. Ngươi nếu cứu được công tử, đừng nói hai mươi lượng, hai trăm lượng cũng chẳng tiếc.”

Nghe vậy, ta lập tức gật đầu, nói:
“Được, ta bằng lòng.”

2
Thị vệ đầu lĩnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và chàng.
Chàng cúi mắt, tựa vào đầu giường, mái tóc bên thái dương khẽ rung theo từng nhịp thở.

Độc trên người chàng, quá một canh giờ thì chẳng thể cứu vãn.
Vì hai mươi lượng bạc, ta cắn răng, học theo các cô nương ở Xuân Nguyệt Lâu, tiến đến tháo dải lưng trên áo chàng.

Thân nhiệt chàng nóng bừng, khi ta vừa chạm đến, chàng vô thức lùi lại.
Ta vội nở một nụ cười lấy lòng, nói:
“Công tử chớ lo, ta sẽ hầu hạ tốt, giúp công tử giải độc.”

Nghe ta nói, chàng lần đầu ngẩng đầu nhìn ta.
Đôi mắt đỏ ửng vì trúng độc, nhưng đẹp đẽ đến kinh tâm động phách.

Ta tiếp tục thử cởi áo chàng.
Lần này, chàng không lùi nữa.
Từng tấc da thịt trắng ngần, săn chắc dần hiện ra.

Khi ta tháo xuống lớp áo cuối cùng, chàng bỗng dưng vòng tay ôm lấy eo ta, kéo vào giường, ép xuống dưới thân.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta, có chút ngứa ngáy.
“Ngươi tên là gì?
Nếu đau, cứ nói với ta.”

Chàng chỉ nói với ta hai câu như thế.
Trong bóng tối, có khi chàng mất đi lý trí, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng khi thấy ta rơi lệ, động tác của chàng lại chậm lại, dịu dàng hơn.

Tình độc quả thực lợi hại, hết đợt này lại tới đợt khác, kéo dài suốt cả một đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, chàng mới dừng lại, ôm lấy ta vào lòng.

Trong giây lát, ta mệt mỏi thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi mở mắt, chàng đã ngồi bên cửa sổ.

Đầu đội ngọc quan, y phục chỉnh tề.
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên gương mặt của chàng, tựa như thần tiên hạ thế, không nhiễm chút khói bụi nhân gian.

Ta ngây ngốc nhìn chàng, cảm thấy mọi chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng.
Thấy ta tỉnh, ánh mắt chàng khẽ dao động, giọng nói thanh lãnh vang lên.

“Cứ nghỉ thêm một lát, ta sẽ sai người đưa ngươi về.”
Nói rồi, chàng đứng dậy, bước ra ngoài.
Ta đưa tay về phía bóng lưng ấy, nhưng ngay cả một vạt áo cũng chẳng thể chạm tới.
Minh nguyệt trên trời, quả nhiên không phải kẻ như ta, một nha đầu nhóm lửa tầm thường có thể với tới được.

3

Ta chẳng nằm lâu, liền chống người ngồi dậy chỉnh trang y phục.
Thị vệ đầu lĩnh hôm qua đứng chờ ngoài cửa, vẫn là dáng vẻ khinh miệt, đưa cho ta một túi bạc.
Nhận lấy túi bạc nặng trĩu, ta suy nghĩ rồi nói:
“Xin hãy nấu cho công tử một bát canh ngũ quả, thêm chút xuyên khung và hoàng kỳ, rất bổ khí huyết.”

Ánh mắt đầu lĩnh thoáng động, kéo ta đi về phía hậu viện:
“Bếp ở đây, ngươi tự nấu đi.”

Ta ở Xuân Nguyệt Lâu quen nấu canh ngũ quả nhất . Mỗi sáng đều dâng một bát cho khách nhân ở lại qua đêm, ai cũng uống một hơi cạn sạch, khen toàn thân sảng khoái.

Hôm nay, nấu cho Bùi Thanh Hằng, ta càng dụng tâm hơn.
Tự tay canh bếp, đợi đến khi thuốc nhừ nhuyễn mới nhấc nồi lên.
Trên đường sợ nguội mất, ta ôm chặt hũ canh vào lòng, chạy một mạch đến thư phòng.

Ta cẩn thận đặt bát canh lên bàn, lại lo sợ chàng không hài lòng, bèn lui về sau hai bước, nói:
“Đây là canh ngũ quả, công tử nên uống lúc còn nóng.”

Chàng chớp hàng mi dài, nhìn về phía thị vệ đầu lĩnh đứng sau ta, hỏi:
“Trường Huyền, chuyện này là thế nào?”
“Thưa công tử, lúc trước chúng ta đến Liêu Đông, người nói nơi này lạnh khắc nghiệt, không mang theo thị nữ. Thuộc hạ đều là kẻ thô kệch, chi bằng giữ lại nha đầu này, hầu hạ công tử việc ăn uống, sinh hoạt.”

Thị vệ Trường Huyền lại có ý giữ ta lại.
Không hiểu sao, lòng ta bỗng đập thình thịch, đến cả thở cũng chẳng dám, chỉ sợ Bùi Thanh Hằng sẽ từ chối.

Nhưng chàng không nói gì, chỉ tùy ý phất tay.
Ta mơ hồ đi theo Trường Huyền ra ngoài, không nhịn được mà hỏi:
“Ý công tử là giữ ta lại sao?”

Trường Huyền nhướng mày, đáp:
“Công tử không từ chối, tức là đồng ý rồi. Ngươi ở Xuân Nguyệt Lâu một tháng được bao nhiêu công? Ta trả gấp mười lần.”

Ta vội lắc đầu:
“Ngài đưa bạc ban sáng đã quá nhiều, ta không cần thêm nữa.”

Số bạc ấy không chỉ đủ cho mẹ ta dưỡng bệnh, còn dư sức mua một căn viện mới, thêm nhiều vật dụng khác.
Mà ta lại còn có thể tiếp tục nhìn thấy ánh trăng vốn xa xôi ấy, lòng đã mãn nguyện.