Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA GẢ VÀO PHỦ TƯỚNG QUÂN LÀM TRÀ XANH Chương 1 TA GẢ VÀO PHỦ TƯỚNG QUÂN LÀM TRÀ XANH

Chương 1 TA GẢ VÀO PHỦ TƯỚNG QUÂN LÀM TRÀ XANH

4:10 chiều – 05/08/2024

Ta với thân phận trà xanh, gả vào tướng quân phủ.

Ngày thứ hai sau đêm động phòng, ta muốn nằm nướng, không ngờ suýt bị nha hoàn thân cận vả tỉnh.

 

1

“Nhị thiếu nãi nãi, nên dậy rồi.”

“Nhị thiếu nãi nãi, đã đến giờ Mão rồi, nên đi thỉnh an tướng quân và phu nhân.”

Nhị thiếu nãi nãi là ai, gọi sai người rồi chăng?

Ta bị tiếng này đánh thức, bực bội trở mình.

Vừa định ngủ lại một chút thì cánh tay lộ ra ngoài bị bấm một cái đau điếng.

Ta “á” một tiếng, ngồi bật dậy từ trong chăn.

Sau đó thấy một đám nha hoàn đang nhìn ta không hiểu gì.

Lúc này ta mới nhớ ra hôm qua ta đã gả vào tướng quân phủ.

Phu quân là tiểu tướng quân Phỉ Thì của Phỉ gia.

Dĩ nhiên ta chính là nhị thiếu nãi nãi xui xẻo trong miệng bọn họ!

Thủ phạm bấm tay ta đứng trước giường chắp tay kính cẩn nói: “Nhị thiếu nãi nãi, nên dậy rồi.” 

Sau đó nhìn ta một cái sắc lẹm.

Ta không khỏi rùng mình, lập tức vén chăn xuống giường, “Dậy rồi, dậy rồi.”

Như Khê đỡ ta ngồi trước gương, nói với các nha hoàn khác: “Các ngươi lui ra trước đi, ở đây có ta là đủ rồi.”

Như Khê là nha hoàn theo ta gả vào, tính cách cũng mạnh mẽ, nói năng cũng có trọng lượng.

Các nha hoàn nghe vậy liền nói “Vâng” rồi lần lượt lui ra.

Đợi mọi người đi hết, Như Khê liền dừng tay đang chải đầu cho ta, nghiêng mình vào ghế bên cạnh, vắt chân như phú nhị đại.

“Thế nào, đã mơ thấy chưa?”

“Mơ thấy cái gì chứ?”, ta cầm lược tự chải đầu trước gương, “Phỉ Thì trực tiếp lên giường ngủ, khăn trùm đầu cũng ta tự vén…”

“…Ta đã nói rồi mà, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Ồ, nói đến dầu mỡ lại thèm ăn đồ chiên quá…”

“Ăn cái đầu ngươi!” 

Như Khê tức giận chỉ vào đầu ta, “Lương Nguyên Chí, ngươi tự hỏi lòng xem, có sát thủ nào như ngươi không?”

“Đao không biết, kiếm không biết, đến cả hạ độc cũng run tay, mẹ nó đúng là đồ phế vật.”

Ta lắc đầu chán nản, chỉ muốn lật cái mắt trắng.

Thật ra ta là sát thủ, phụng mệnh của vương phủ, mục tiêu lần này chính là Phỉ Thì.

Trước ta, vương phủ đã phái không ít người đến, nhưng Phỉ Thì võ công cao cường lại rất cảnh giác, không ai thành công.

Trưởng nhóm bị cấp trên mắng đến hết cách, đành nghĩ đến ta – một kẻ đao thương côn bổng… cái gì cũng không thành thạo.

Nhưng ta có một kỹ năng đặc biệt.

Đó là bất kể ta mơ thấy gì, chỉ cần điều đó hợp lý, trong vòng ba ngày sau nhất định sẽ xảy ra.

Ví như hồi nhỏ ta mơ thấy trưởng nhóm bị ong đốt.

Ta hảo tâm nhắc nhở mà ông ấy không nghe.

Kết quả là chiều hôm sau đã đội một đầu toàn cục u đến dạy chúng ta.

Còn có ví dụ như ta mơ thấy con lợn nhà hàng xóm chết, đến ngày thứ ba nó liền không lý do mà tắt thở. 

Nếu không phải vì tìm không thấy chút thương tích nào trên con lợn đó, có lẽ họ hầu như đều nghi ngờ ta.

Vì muốn ăn thịt mà ám sát con lợn đó.

Lần này có lẽ là vì trưởng nhóm thật sự hết cách, đành phải ký thác hy vọng vào thuật pháp.

Hắn không cho ta đi học, không cho ta ra ngoài, bắt buộc ta phải ngủ trong phòng ba ngày.

Cả thế giới ngoài ta béo lên ba cân ra thì không có gì thay đổi.

Phỉ Thì lên triều thì vẫn lên triều, uống rượu thì vẫn uống rượu, hoàn toàn vô tư.

Trưởng nhóm chửi mắng ầm ĩ, ta co ro trong góc, vô cùng tủi thân.

Ta thậm chí chưa từng gặp mặt Phỉ Thì, làm sao có thể mơ thấy hắn.

Sau đó không biết kẻ thiếu đức nào nói rằng, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, ở gần nhau nhiều thì tự nhiên sẽ mơ thấy.

Thế là vương phủ lập tức tạo cho ta một thân phận giả, rồi xin chỉ dụ của hoàng thượng, giống như thúc ép vịt lên sân khấu, gả ta vào tướng quân phủ.

Đêm động phòng, cũng chính là đêm qua, ta đội khăn trùm đầu, bụng đói, mãi mới chờ được Phỉ Thì chậm rãi đến.

Tên nam nhân khốn kiếp vừa vào đã cởi giày lên giường, “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Ta cố nén lửa giận trong lòng, để giọng mình nghe vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn: “Phu quân, còn chưa vén khăn trùm đầu.”

Đây là Như Khê dạy ta, nói ngọt ngào mềm mại mới có thể quyến rũ nam nhân.

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Ta tưởng hắn không nghe rõ, lại nâng giọng nói thêm lần nữa.

Trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh. 

Phỉ Thì trở mình, rõ ràng coi lời ta như gió thoảng bên tai.

Hừ, ta nóng rồi đấy.

Ta kéo phăng khăn trùm đầu xuống, vừa định hỏi hắn có ý gì, thì thấy Phỉ Thì đang nghiêng người nhìn ta với vẻ thư thái.

Nghe đồn tiểu tướng quân Phỉ dũng cảm thiện chiến, trí tuệ, quả cảm không kém gì lão tướng quân Phỉ có nhiều chiến công hiển hách.

(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Ta cứ tưởng rằng một vị tướng như thế phải là người cơ bắp cuồn cuộn, mặt đầy râu rậm. 

Không ngờ hắn lại đẹp trai đến vậy, sống mũi cao, môi mỏng, dáng người thanh tú, hoàn toàn là một công tử tuấn tú.

Phỉ Thì nhếch môi: “Nghe nói ngươi đã yêu thầm ta từ lâu?”

Đây là lời vương phủ bịa ra để ta có thể gả vào, chuẩn bị sẵn cho hoàng thượng và tướng quân phủ.

Ta không thể để lộ sơ hở, giả bộ ngượng ngùng: “Đúng vậy.”

“Không lấy ai ngoài ta?”

Ta đỏ mặt gật đầu.

“Hừ.” 

Phỉ Thì cười không rõ ý tứ, sau đó nhắm mắt ngủ.

Hừ cái con khỉ.

Khoảnh khắc đó ta thật muốn kéo hắn dậy, hét vào tai hắn rằng chúng ta chưa uống rượu giao bôi, ngươi đúng là kẻ vô tình vô nghĩa vô lý.

Nhưng ta nhát gan, tự nhiên không dám.

Ta lại gần Phỉ Thì, lợi dụng ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn khi ngủ.

Ta vừa thầm niệm “vào mộng, vào mộng”, vừa nghĩ làm thế nào trong mộng có thể đâm hắn ngửa mặt lên trời.

Cuối cùng niệm đi niệm lại đến mức ta ngủ quên, suýt chút nữa gục mặt xuống ngực hắn.

Phỉ Thì mắt cũng không mở: “Ta biết ngươi yêu ta, nhưng không cần cả đêm cứ nhìn chằm chằm thế chứ.”

“Ta… không có.” 

Mặt ta đỏ bừng, lưỡi líu lại, mở cái chăn khác chui vào.

“Sau đó?”

“Sau đó,” ta ấp úng, “sau đó một đêm không mơ gì, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.”

Như Khê với vẻ mặt ta biết ngay mà, lại chọc vào đầu ta đầy tức giận: “Đồ vô dụng. Sau lần này, Phỉ Thì ba tháng sẽ không vào phòng ngươi đâu, đợi bị trưởng nhóm mắng chết đi.”

“Sao có thể…”

Ta định nói rằng chúng ta mới thành hôn, Phỉ Thì sẽ không tuyệt tình như vậy chứ.

Nhưng nhìn mặt Như Khê như muốn bóp chết ta nếu ta dám phản bác, ta liền im lặng nuốt lời vào bụng.