Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA GẢ CHO VƯƠNG GIA YẾU ĐUỐI Chương 1: Ta gả cho Vương Gia yếu đuối

Chương 1: Ta gả cho Vương Gia yếu đuối

8:39 chiều – 27/08/2024

Khi thánh chỉ vừa được ban ra, người người trong kinh đều nói rằng cặp đôi như chúng ta chắc chắn sẽ đi đến kết cục bi thảm, không thể tránh khỏi việc ghét bỏ lẫn nhau, bởi vì không ai có thể an ủi ai.

Ban đầu Dung Quân Khanh cũng nghĩ như vậy. Mặc dù bề ngoài đối với thê tử là bằng mặt không bằng lòng, nhưng hắn luôn biết kiềm chế, không để người ngoài chế giễu.

Sau này, ngay cả khi yêu tẩu tẩu của mình, Thái tử phi nương nương, Dung Quân Khanh vẫn đối xử tốt với vương phi.

Đừng hỏi tại sao ta biết.

Bởi vì ta đã xuyên vào cuốn truyện này mà.

Ta, một độc giả bình thường, đã xuyên vào cuốn truyện này, trở thành thê tử của nam phụ Dung Quân Khanh, nữ nhi  của Đại Lý tự khanh, Tần Sở Sở.

Ta cũng coi như là một nhân vật nền, nhưng tác giả lại viết rất nhiều cảnh.

Khi mới xuyên vào, ta đang được trang điểm trước gương.

Năm sáu bảy tám tiếng sau, ta và Dung Quân Khanh cùng được đưa vào động phòng.

Lúc đó, ta đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, nhưng rốt cuộc khi đối diện với một khuôn mặt ấy, ta đã rất cố gắng để không bị mê hoặc.

Sau một hồi loay hoay, trong phòng chỉ còn lại ta và Dung Quân Khanh.

Chúng ta im lặng hồi lâu, rồi lại nhìn nhau ngượng ngùng.

Nếu ta có tội, pháp luật hãy trừng trị ta đi! Chứ sao lại để ta đối mặt với một nam nhân tuyệt sắc khuynh thành nhưng lại không thể thực hiện nghĩa vụ phu thê với chàng vậy..

Có lẽ ánh nến lung linh của đêm tân hôn đã làm dịu đi sự tha thiết trong mắt ta, Dung Quân Khanh không hề bị ta dọa sợ, chàng nửa nằm tựa vào đầu giường, giọng nói lúc mạnh mẽ lúc yếu ớt khi nói chuyện với ta: “Nếu vương phi mệt rồi, thì hãy…”

Lời còn chưa dứt, Dung Quân Khanh đã ho liên tục mấy tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Ta theo bản năng lùi về phía cuối giường.

Dung Quân Khanh ngẩn người.

Ta cũng ngẩn người.

A… hình như ta nên tiến lên vỗ vỗ lưng chàng mới phải. Khi ta nhận ra điều này, trong mắt Dung Quân Khanh đã hiện lên vẻ “biết ngay mà”.

Hình như ta đã vô tình thể hiện quá rõ hình tượng cô vợ yếu đuối rồi.

“Phu quân,” ta dùng giọng nói mềm mại nhất có thể gọi chàng, “Cổ họng có đau không?”

Dung Quân Khanh đột nhiên cười, liếc nhìn ta vài lần, sau đó từ từ đưa tay ra.

Ta nắm lấy.

Chỉ là nắm lấy.

Ánh mắt Dung Quân Khanh có chút khó diễn tả: “Phụ ta.”

Ta: “Sao không nói sớm. Chúng ta chưa hiểu nhau tới mức nhìn mắt cũng biết ý gì đâu nhé.”

Dung Quân Khanh hỏi ta: “Nàng không mệt sao?”

“Không mệt.”

“Tốt.”

Tốt? Tốt cái gì mà tốt.

Dung Quân Khanh từ từ ngồi thẳng dậy, thong thả cởi đai lưng, vừa cởi vừa nói: “Vương phi không cởi sao?”

Ta cứng đờ. Nhưng ta không biết cởi. Hôm nay ta mới đến, đã có một đám người hầu hạ thay y phục cưới, ta chưa từng tự cởi quần áo.

Ta không chỉ thể hiện quá rõ hình tượng cô vợ yếu đuối mà còn dẫm lên nó mấy phát.

“Nàng thật sự… không biết? Ở nhà được nuông chiều như vậy sao?” Giọng nói lộ ra vẻ khó tin.

Dung Quân Khanh hơi nhíu mày nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chàng, thậm chí còn khiến ta muốn lấy kéo cắt bỏ bộ y phục vướng víu này.

Nhưng như vậy trông có vẻ đáng sợ.

Đúng lúc ta định từ bỏ, Dung Quân Khanh đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy đai lưng của ta.

Ta: “Ôi trời.”

Nhưng ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Chàng có thể không? Thân thể chàng hôm nay trông… Ta không cố ý nghi ngờ chàng, chỉ là…”

“Ta muốn.” Giọng Dung Quân Khanh trở nên khàn khàn.

Ta: “Ôi trời.”

Thấy ta mất tập trung, chàng dường như nghĩ rằng ta đang xấu hổ, nhắc lại: “Chỉ tối nay thôi, ta muốn.”

Nghe vậy, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn Dung Quân Khanh, mới phát hiện khuôn mặt vốn tái nhợt của chàng lúc này ửng đỏ. Anh chàng này, thẳng thắn vậy sao? Không cho cơ hội quyến rũ à?

Dung Quân Khanh lảng tránh ánh mắt, nói: “Tên hỗn đản Ngự Hầu đã bỏ thuốc vào rượu của ta, ngày mai ta sẽ sai người đánh gãy chân hắn. Nhưng bây giờ, vương phi phải giúp ta trước.”

Oa, tình tiết lớn vậy sao?

Nhưng ta không thích mọi thứ đến quá dễ dàng.

Tạm biệt.

Ta định bỏ chạy, nhưng bị Dung Quân Khanh nắm chặt mắt cá chân, chàng đã bắt đầu thở hổn hển, như sắp chết: “Vương phi, ta khó chịu quá.”

Dù sao ta cũng là một người rất tốt bụng.

Ngoài trời mưa rơi tầm tã, mãi đến gần sáng, tiếng mưa mới ngừng.

Ta và Dung Quân Khanh cũng mới nghỉ ngơi.

Thứ đó thật lợi hại.

Có thể khiến một người bệnh tật điên cuồng đến vậy.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao nhân vật của Dung Quân Khanh là lạnh lùng vô tình, cưới ai cũng được, không có tình cảm.

Nhưng ta cũng không thiệt. Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra, theo cốt truyện gốc, ta sẽ được cung phụng đầy đủ. Chưa đủ sao?! Đủ lắm rồi!!

Nhưng người bệnh tật vẫn mãi là người bệnh tật, cuộc vui nửa đêm của Dung Quân Khanh cuối cùng cũng để lại dấu vết trên khuôn mặt chàng.

Khi chúng ta vào cung yết kiến, mẫu hậu của chàng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Dung Quân Khanh, đau lòng không thôi.

Còn phụ hoàng của chàng thì liên tục mỉm cười đầy ẩn ý với hoàng hậu.

Vị hoàng đế uy nghiêm trong sách cũng có lúc không đứng đắn như vậy.

Nếu ta không phải là người trong cuộc, có lẽ ta cũng sẽ lén cười.

Nhưng bây giờ không thể cười nổi, ai cũng nhìn ta như thể ta đã cưỡng ép Dung Quân Khanh, còn vắt kiệt sức chàng.

Sau đó, ta giả vờ bước đi không vững, vấp ngã trước mặt họ.

Có lẽ có thể gỡ gạc được một chút.

“Điện hạ,” ta khích Dung Quân Khanh, “Chàng đi đánh gãy chân Ngự Hầu đi?”

Nhưng chàng nói đột nhiên không muốn nữa.

“Ngự Hầu có biết làm vậy sẽ hại chết chàng không?” Ta lặng lẽ hỏi Dung Quân Khanh.

Sắc mặt Dung Quân Khanh càng thêm tái nhợt, chàng nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, nói: “Có nhất thiết phải vậy không?”

Ừm… hình như là không cần thiết.

Mặc dù câu hỏi trước đó có chút khiêu khích lòng tự trọng của Dung Quân Khanh, nhưng tâm trạng chàng hôm nay nhìn chung là tốt, sau khi trở về vương phủ còn có hứng thú thưởng chim.

Dung Quân Khanh thích chơi chim, mối nhân duyên giữa chàng và Tần Sở Sở (nguyên chủ) cũng liên quan đến chim.

Một ngày nọ, các quý tộc tụ tập trong cung, vì Dung Quân Khanh nhìn chằm chằm vào vị trí của nguyên chủ gần nửa canh giờ, dấu hiệu này bị hoàng đế và hoàng hậu nhìn thấy, cộng thêm việc tiểu thư nhà họ Tần quả thật có một dung mạo xinh đẹp, hai vị chủ nhân liền nghĩ rằng con trai mình thích nàng, bèn ban hôn.