Hắn mỉm cười nhìn ta, đôi mắt vẫn trong sáng như nước. Ta ngây ngẩn gật đầu, tim đập mạnh.
“Phu nhân muốn, ta sẽ cho.”
Hắn ôm ta lên, bước nhanh về phía tẩm điện.
Giữa ban ngày ban mặt, ta nhìn những tiên nữ tiên quan vội vã lẩn đi, nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, xấu hổ đến mức chôn đầu vào ngực hắn.
“Uyên ương giao cổ vũ, phỉ thúy hợp hoan hồng” là chỉ hai chúng ta hiện tại, triền miên không dứt.
Lần này, hắn tựa như giải tỏa cơn sóng tình mấy vạn năm đã kìm nén. Khi đang cùng hưởng cực lạc, hắn nhẹ nhàng gọi ta:
“Yên Nhi.”
Cái tên này, mạnh mẽ kéo ta từ cơn mưa bão chìm đắm trở lại thực tại.
Yên Nhi, là tên gọi thân mật của Giang Trường Yên.
Ta không phải là Giang Trường Yên, nhưng lại là “Giang Trường Yên” trong miệng hắn.
Bốn ngàn năm trước, hắn trải qua lần lịch kiếp chốn nhân gian, ta đã thay thế dung mạo và thân phận của Giang Trường Yên, quyến rũ hắn đến mức cạn kiệt.
Cuối cùng, vì muốn giúp hắn lịch kiếp thành công, dưới sự chỉ dẫn của Sứ Mệnh, ta đã dụ dỗ người khác ngay trước mặt hắn, khiến hắn chết vì tức giận.
Không ngờ, hắn trở về sau khi lịch kiếp đã bốn nghìn năm rồi nhưng vẫn còn nhớ đến “Giang Trường Yên” nơi nhân gian…
“Nương tử, tập trung đi.”
Giọng hắn mang theo ý cười kéo ta ra khỏi trầm tư. Gương mặt hắn ôn nhu, trong mắt hắn phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ta. Đúng là ta, Đường Thời Nguyệt, chứ không phải Giang Trường Yên.
Ta siết chặt cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
4
Ba ngày sau, ta mang theo chỉ thị, thẳng tiến đến cung chiến thần, một đường đến phòng của đại ca ta, Đường Trầm, như vào nơi không người.
“Đại ca, đoán xem ta mang gì đến cho huynh?”
Ta lôi huynh ấy ra khỏi giường.
Đại ca ngoài sắc mặt có phần tái nhợt thì tinh thần vẫn còn tạm ổn. Xem ra vết thương khi bắt được Hỏa Diễm Kim Liên đã không quá nghiêm trọng.
“Suốt mấy vạn năm qua muội luôn bám lấy Lưu Xuyên, nay đã thành thân rồi, còn mang đồ tốt gì tới cho ta?”
Đại ca dựa vào đầu giường, lười biếng giơ một chân lên.
“Là bị hắn bỏ rơi sao?”
Một câu nói liền khiến ta muốn ra tay đánh người. Miệng lưỡi độc ác, thật là uổng cho một khuôn mặt đẹp.
Ta trợn mắt nhìn đại ca:
“Một câu thôi, huynh có lấy không? Không lấy cũng phải lấy!”
Đại ca không thèm để ý, lơ đãng hỏi:
“Ăn hay dùng?”
Ta nghiến răng:
“Dùng.”
Đại ca lại liếc mắt nhìn ta, tiếp tục hỏi:
“Thanh Long cốt hay Nhuyễn Thú nội đan?”
“Không phải!”
Ta tức giận quăng chỉ thị lên người huynh ấy:
“Chỉ thị bổ nhiệm tân chiến thần.”
“Không hứng thú.”
Đại ca ngáp một cái, rồi chui vào trong chăn:
“Ai muốn làm thì làm đi.”
Ta lại kéo huynh ấy ra:
“Phụ thân đã muốn từ chức, đại ca không làm chiến thần thì ai làm? Không lẽ giao cho kẻ thù của phụ thân sao?”
Đại ca lại kéo chăn trùm lên đầu:
“Cũng không phải không được.”
“Không được.”
Ta dùng sức kéo mạnh, nhẹ nhàng cướp lấy tấm chăn, rồi lại biến ra một mồi lửa đốt sạch.
“Nguyên do.”
Đại ca mặt mày co quắp:
“Nếu không thuyết phục được ta, dù muội có đốt sạch cũng vô ích.”
Ta lập một trận pháp ngăn nghe trộm, quyết định áp dụng biện pháp mạnh. Ánh mắt ta kiên định nhìn huynh ấy:
“Đại ca, huynh còn nhớ lần lịch kiếp mà Lưu Xuyên xuống trần không?”
“Nhớ rõ, muội còn theo cùng nữa.”
Đại ca vung tay hóa ra một tấm chăn mây mới, phủ lên người:
“Muội đã làm gì với Lưu Xuyên?”
“Chẳng làm gì đâu…”
Ta xoa xoa tay, ánh mắt luống cuống đảo qua lại:
“Ta không phải đã tiễn đi Hoàng hậu tương lai của hắn, Giang Trường Yên, để ta thấy thế tiến cung sao? Vào cung rồi, vì muon độc chiếm ân sủng, ta đã tìm cách đưa hết các phi tần có lòng tranh sủng vào tay nam nhân khác, còn cố tình để hắn phát hiện…”
Đại ca nắm chặt chăn, lặng lẽ lùi vào trong giường:
“Còn gì nữa không?”
“Để giúp hắn lịch kiếp thành công, cuối cùng dưới sự ép buộc của Sứ Mệnh, ta đã đeo lên chiếc mũ xanh cho hắn ngay trước mặt hắn…”
Ta ngượng ngùng che mặt.
“Rồi sao nữa?”
Giọng đại ca có chút run rẩy. Ta ngẩng đầu nhìn trần nhà:
“Hắn tức giận, liền một đời hương khói.”
“Ta trước đây luôn nghĩ Lưu Xuyên không xứng với ngươi, thật là hiểu lầm hắn rồi.”
Đại ca khinh bỉ rồi lại sợ hãi nói:
“Bị muội lưu tâm, cũng tội nghiệp cho hắn.”
“Đại ca là huynh ta hay hắn là huynh ta!”
Ta nổi giận:
“Huynh nghĩ ta muốn làm như vậy sao? Hơn nữa ta với Lưu Xuyên, chẳng qua cũng chỉ là một đôi ngang tài ngang sức mà thôi!”
Đại ca liếc mắt nhìn ta, lựa chọn im lặng không tranh cãi tiếp nữa.
Làm cho Lưu Xuyên “nổi tiếng khắp thiên giới” là do sự kiểm soát bệnh hoạn của hắn.
Điều nổi tiếng nhất có hai chuyện.
Thứ nhất, khi còn nhỏ, hắn nuôi một con chồn tím, ăn ngủ cùng nó, yêu không rời tay. Sau đó, khi một tiên nữ ôm con chồn bị hắn nhìn thấy, hắn đã tự tay ném con chồn đó vào địa ngục chín tầng.
Thứ hai, lúc hắn trở về sau khi lịch kiếp, nhận lại vị trí Thái tử, ngay trước mặt các tiên thần, hắn vạch trần bằng chứng về việc Thái tử phi Bạch Yên đã thề ước với người khác, cho rằng nàng ta không trung thành, từ chối cưới mối hôn sự này, khiến nàng ta tức giận mà tự sát tại đài xử thần.
Thật ra, ta còn phải cảm ơn sự việc thứ hai, vì từ đó, các nữ thần tiên vốn thèm muốn vẻ đẹp của Lưu Xuyên đã thôi không dòm ngó nữa, cuối cùng giúp ta chiếm được lợi lớn.
Đại ca liếc nhìn ta:
“Những năm qua muội luôn giữ khoảng cách với mọi nam nhân, khiến bản thân trở nên không còn dung mạo, vì Lưu Xuyên mà làm vậy, có đáng không?”
“Đây là con đường ta tự chọn, còn có gì phải hối hận?”
Nói đến đây, ta nở một nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào đại ca:
“Đại ca, lần này đi, ta cần huynh pgiúp ta tìm hiểu tung tích của Giang Trường Yên.”
“Giang Trường Yên, còn chưa chết sao?”
Đại ca giật mình, mắt liếc lên.
“Ừ.”
Ta gãi gãi đầu:
“Trước khi vào cung, ta đã trồng một mầm hương Thiên Lý trong cơ thể nàng ta, mùi hương ấy đến nay vẫn chưa tán đi, mà nguồn gốc mùi hương lại nằm ở Ma giới…”
“Tại sao đột nhiên lại muốn tìm nàng ấy?”
Đại ca có vẻ suy nghĩ.
“Lưu Xuyên trong lòng… vẫn nhớ Giang Trường Yên.”
Ta khổ sở cười:
“Hành tung của ta đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không tiện hành động, chỉ có thể phiền đại ca thôi.”
“Lưu Xuyên không quên Giang Trường Yên, muội có chắc chắn không?”
Khi nói câu này, đại ca lại có chút tức giận.
Ta gật đầu:
“Chính tai nghe được.”
“Vậy là, ngoài việc ta đi đánh trận, còn phải giúp muội tìm người?”
Khi nói câu này, giọng điệu của đại ca đã thay đổi.
“Ta ở nhân gian, dùng chính là gương mặt của Giang Trường Yên…”
Nghĩ đến chuyện này, lòng ta vô cùng sụp đổ:
“Giang Trường Yên ở Ma giới chẳng có gì quan trọng, nhưng nếu nàng ta trở thành nhân vật quan trọng, để Lưu Xuyên phát hiện ra nàng ta thì những việc ta đã làm trước kia sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.”
Ta nhào tới gần đại ca, không để ý gì đến sự phản kháng của huynh ấy mà nắm chặt tay huynh ấy, ánh mắt đầy ôn nhu, khẩn thiết nói:
“Đại ca, binh quyền và mạng sống của muội, huynh phải lấy cả, hoặc là buông bỏ cả.”
“Buông bỏ cả!”
Đại ca rùng mình, lấy hai tay ấn lên vai ta, xoay người ta sang một hướng khác, thở dài nói:
“Được rồi, ta đi tìm phụ thân.”
Ta quay đầu lại nhìn đại ca:
“Còn nữa, nếu sau này huynh thành thân, ta sẽ làm lại những chuyện đã làm với Lưu Xuyên ở nhân gian, tất cả sẽ được làm hết với huynh.”
Đại ca trừng mắt nhìn ta, mí mắt không ngừng giật giật. Ta bình tĩnh không sợ hãi, đối diện với huynh ấy. Sau một lúc trừng mắt qua lại, đại ca tức giận nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Ta… đều… phải… được, đúng không?”
5
Ngày Lưu Xuyên xuất chinh, ta không đi tiễn hắn.
Cuộc chiến giữa Thiên giới và Ma giới đã kéo dài mười vạn năm, mỗi bên đều có lý do riêng, vốn không có đúng sai.
Phụ thân cũng đã nói, nếu trăm vạn thiên binh mà suốt năm không chiến, thì chẳng khác gì võ công trở nên lụt bại. Nếu một ngày Ma tộc phát động chiến tranh, mười vạn năm nền tảng của Thiên giới sẽ sụp đổ trong chớp mắt, thi thoảng có một trận chiến cũng là điều tốt.
Vì vậy, ta đã quyết định không ra chiến trường, liền thả lỏng hoàn toàn, chẳng quan tâm đến việc chiến thắng hay thua cuộc, cũng không bận tâm đến sinh tử.
Có đại ca ở đây, ta biết huynh ấy sẽ bảo vệ Lưu Xuyên thay ta.
Chỉ là đại ca mãi không có tin tức gì về Giang Trường Yên, khiến lòng ta bất an.
Hai tháng sau, thân tín của đại ca đem tin tức về cái chết của huynh ấy và Ma giới Thánh nữ, đưa tới trước mặt ta.
Một tờ chiến báo, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh mà ta giả vờ duy trì.
Đây là huynh trưởng của ta, ta chính tay đưa huynh ấy đến tiền tuyến đối mặt kẻ địch. Bây giờ huynh ấy mất tích, ta ăn không ngon ngủ không yên.
Hơn nữa, chiến thần mất tích, nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng quân, không có lợi cho cuộc chiến.
Cả gia tộc họ Đường, người hiểu rõ chiêu thức và chiến lược tác chiến của đại ca nhất không ai khác ngoài ta, chiến giáp của ta cũng giống hệt huynh ấy, chỉ có một điểm yếu là chiều cao.
Hơn nữa, trong cơ thể đại ca có mầm hương Thiên Lý ta cấy vào. Vì muốn tìm được đại ca và Giang Trường Yên, ta quyết định tự mình lên tiền tuyến.