Ta đã làm Thái tử phi của hắn mười năm, sau khi hắn lên ngôi lại chỉ phong cho ta làm Quý phi, ta từng là bạch nguyệt quang của hắn, nhưng bây giờ hắn lại có nốt chu sa của mình rồi.
Ta nhớ lúc trước, khi tin sắc phong Hoàng hậu truyền khắp lục cung, Tề Chiêu từng nắm lấy tay ta hỏi: “Vân nhi, nàng sẽ không trách ta, đúng không?”
Tề Chiêu làm ra vẻ mặt thản nhiên, ta nhìn khuôn mặt của hắn, đột nhiên có chút thất thần.
Tay ta bị nắm trong tay hắn, dù lòng bàn tay hắn ấm áp, nhưng đầu ngón tay ta vẫn cảm thấy lạnh.
“Không trách.” Ta nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười nói: “Hoàng thượng muốn làm điều gì, Vân nhi cũng sẽ cùng Hoàng thượng làm điều đó.”
Đó là câu ta nói với hắn vào đêm tân hôn khi ta mười lăm tuổi gả vào Đông cung.
Hôm đó Tề Chiêu nắm lấy tay ta, hào hứng tránh khỏi mọi người, bước đi dưới ánh trăng, dẫn ta đi xem hàng trăm cây mai do hắn trồng cho ta.
Trong vườn mai ở Nam Uyển của Đông cung, Tề Chiêu nói hắn muốn cùng ta sống đến đầu bạc răng long, mang những thứ tốt nhất của thiên hạ dâng đến trước mặt ta, khi đó ta nói: “Ngày sau điện hạ muốn làm điều gì, Vân nhi cũng sẽ cùng điện hạ làm điều đó.”
Lúc đó Tề Chiêu vẫn là Thái tử, từ lúc hắn vén khăn voan đỏ của ta, trong mắt hắn chỉ còn lại một mình ta.
Ta là con gái út của đại tướng quân Trinh Tây, hắn là con trai độc nhất của Hoàng hậu, vì ta mà hắn không nạp thiếp, hứa cùng ta sống đến đầu bạc răng lông, cùng ta kính trọng nhau như khách.
Cuộc sống khiến người khác ghen tị như thế kéo dài không lâu, cho đến năm thứ tư thì đột nhiên tan vỡ.
Năm đó phụ thân và ca ca ta lần lượt chết trận nơi sa trường, ta nghe tin dữ liền từ bậc thềm Đông cung ngã thẳng xuống.
Cú ngã này làm mất đi thai nhi năm tháng trong bụng ta, cũng khiến thái y chẩn đoán ta cả đời không thể mang thai nữa.
Tề Chiêu vì ta mà mời khắp danh y, cũng sợ ta bị những chuyện đau lòng liên tiếp đánh gục, nên ngày ngày ôm ta an ủi một cách run rẩy, nói chỉ cần có hắn ở đây, người khác sẽ không thể bắt nạt ta.
Ta biết ý của Tề Chiêu, cũng biết Hoàng hậu nương nương đã ngấm ngầm có ý định phế bỏ ta.
Một người không có gia tộc hậu thuẫn, sau này cũng không thể mang thai, không thể gánh vác vị trí chính phi của Thái tử, càng không thể gánh vác vị trí Hoàng hậu tương lai.
Phủ tướng quân Trinh Tây từng lừng lẫy kinh đô rất nhanh sẽ suy tàn, Tề Chiêu vì ta mà bôn ba, kiệt sức, cuối cùng bảo toàn được vị trí chính phi của ta.
Vì hoàng gia con cháu, mỹ nhân do Hoàng hậu tự mình chọn lựa cũng như dòng nước chảy vào Đông cung, ta nhìn những gương mặt xinh đẹp ấy, nhận ra mình cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi.
Họ đều là con gái từ các gia đình danh giá, mỗi lần gặp đều cung kính chào ta, sáng tối đều đến thỉnh an, giúp ta tiết kiệm không ít công sức.
Tề Chiêu nói, mỹ nhân dù nhiều, trong lòng hắn vẫn là ta.
Ta cũng hiểu hắn là Thái tử, không thể chỉ chọn một người, ta thật sự không thể yêu cầu quá nhiều.
Ta vẫn là vợ của Tề Chiêu, hắn vẫn như trước cùng ta chơi cờ, vẽ lông mày cho ta, ta cũng gắng gượng chăm sóc cho Đông cung.
Trên con đường hướng đến ngôi cửu ngũ chí tôn, ta đã không thể giúp gì cho hắn nữa, việc ta có thể làm chỉ là trân trọng tình cảm giữa ta và Tề Chiêu, làm một Thái tử phi không ai có thể bắt lỗi.
Hoa mai ở Nam Uyển nở rồi tàn, tàn rồi nở, năm này qua năm khác.
Mỹ nhân trong Đông cung như hoa nở mùa xuân, có người nở một thời gian rồi tàn, cũng có người kết quả, đứng vững trong Đông cung.
Sau khi có con, Tề Chiêu càng thêm chững chạc hắn trên triều đình bàn luận chính sự, tranh giành với Nhị Hoàng tử Tề Diệp.
Công việc của Tề Chiêu càng ngày càng bận rộn, nhiều lần hắn trực tiếp ngủ lại ở thư phòng.
Sau đó Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử nhận lệnh chủ chính, năm đó Tề Chiêu chỉ còn cách ngôi vua nửa bước, cũng là năm đó, hắn gặp Mạnh Đan Khanh.
Cháu gái nhỏ của thái phó, cha vừa được điều đến kinh thành làm Thượng thư, nàng ta cũng trong ngày đầu đến kinh thành, gặp Tề Chiêu ở phủ thái phó.
Mạnh Đan Khanh như một giọt chu sa, đột nhiên nhỏ vào mực đen trắng, làm sáng lên đôi mắt ngày càng u ám vì quyền lực và mưu mô của Tề Chiêu.
Ta nghe Tề Chiêu vô số lần nhắc đến Mạnh Đan Khanh trước mặt ta, người nhỏ hơn anh ta tám tuổi, nhỏ hơn ta sáu tuổi, nói nàng ta tươi tắn thế nào, khác biệt với những cô gái quý tộc kinh thành ra sao.
Khi nói về điều này, ánh mắt Tề Chiêu sáng ngời, không giống người sắp ba mươi, mà giống một chàng trai trẻ non nớt mới yêu.
Chỉ khi nhắc đến Mạnh Đan Khanh, hắn mới như vậy.
Mạnh Đan Khanh thích mặc đồ đỏ, như hoa đào rực rỡ giữa tháng ba.
Mạnh Đan Khanh biết cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa không kém gì nam nhi.
Mạnh Đan Khanh còn thông thạo bắn cung, bách bộ xuyên tâm không thành vấn đề, giống như nữ tướng quân không thua kém nam nhi trong sách truyện.
Những điều này ta không biết, cũng như những mỹ nhân trong Đông cung đều không biết.
Dù phụ thân và ca ca ta đều là tướng quân chiến đấu sa trường, nhưng ta từ nhỏ được nuông chiều lớn lên trong khuê phòng, không lâu sau khi trưởng thành đã gả cho Tề Chiêu.
Cuộc đời ta dường như đều thuận lợi, trước có phụ thân và ca ca che chở, sau có là Tề Chiêu yêu thương, ta như viên ngọc được đặt trong hộp, luôn được bảo quản tốt.
Nhưng Mạnh Đan Khanh thì khác.
Dù ta chưa từng gặp nàng ta, nhưng từ lời Tề Chiêu, ta biết nàng ta không phải liễu yếu kinh thành, mà là đóa hoa rực rỡ mọc giữa nơi hoang dã, nhìn một lần là không thể quên.
Trái tim Tề Chiêu trong chốc lát đã bị Mạnh Đan Khanh chiếm đầy.
huynh ấy dẫn Mạnh Đan Khanh đi cưỡi ngựa, tự tay vẽ tranh cho nàng ta, tặng nàng ta những bảo vật hiếm có trên đời, thậm chí sau khi lên ngôi, chọn nàng ta làm Hoàng hậu.
Nhà họ Mạnh có nền tảng sâu dày, đã xuất hiện nhiều nho gia nổi tiếng, trong lòng những người đọc sách khắp thiên hạ rất có tiếng nói, không đe dọa quyền lực, lại có thể chế ngự các gia tộc khác.
Một gia tộc như vậy xuất hiện một Hoàng hậu, là chuyện thường tình.