Ta mơ màng trở về nhà, không nhận ra bầu không khí có chút khác lạ so với bình thường.
“Quận chúa, vương gia gọi người đến chính sảnh.”
Ta gật đầu, theo phản xạ đi đến chính sảnh.
“Con gái! Con gái! Đây đúng là con gái của chúng ta rồi!”
Ta ngẩn người, nhìn thấy một đôi phu thê trung niên với vẻ ngoài tàn tạ bước vào chính sảnh, đầy xúc động tiến về phía ta.
“Con gái, cuối cùng cha cũng tìm được con rồi, mau theo cha về nhà.”
Nam nhân trung niên nắm lấy tay ta, xúc động đến mức lời nói cũng trở nên lắp bắp.
“Con gái, mẹ đã sai rồi, mẹ không nên để mặc tổ mẫu con bán con đi như thế, con hãy tha thứ cho mẹ nhé.”
Gương mặt nữ nhân trung niên mang vẻ tiều tụy và yếu đuối quen thuộc, khiến ta có chút bối rối.
“Phu nhân nhận nhầm người rồi, nàng là muội muội của bản vương, Minh An quận chúa.”
Ta bị ca ca kéo ra phía sau hắn, gương mặt hắn không còn vẻ ôn hòa như mọi khi, lời nói ra cũng lạnh lẽo. Ca ca nắm tay ta, dẫn ta ngồi xuống ghế trên.
“Nó chính là con gái của chúng ta!”
Nữ nhân trung niên nhìn chằm chằm vào ta nói. Lòng ta run lên, nắm chặt tay ca ca.
“Nếu hai vị vẫn muốn tiếp tục tìm ái nữ của mình, bản vương có thể trợ giúp một vạn lượng bạc.”
Một câu nói nhẹ nhàng của ca ca khiến cả hai người trong sảnh lập tức im bặt.
Cuối cùng họ nhận bạc từ ca ca và rời đi.
Ta ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào những chồi non vừa nhú trên cây.
“Chiêu Chiêu không vui sao?”
Ca ca tiễn họ xong, trở lại, đứng lặng lẽ bên cạnh ta.
“Ca ca…”
“Ừ.”
“Muội khó chịu.”
Hắn thở dài, như bao lần trước đây, kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, chờ đợi ta bình tĩnh lại.
“Muội… muội cũng không biết tại sao mình lại khó chịu, chỉ là… trong lòng thấy không thoải mái.”
Ta thút thít trong lòng hắn.
“Ca ca hiểu.”
Hắn dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên lông mi ta.
“Ca ca ở đây với muội.”
Ta khóc rất lâu, ướt cả vạt áo trước ngực của ca ca, nhưng vẫn không muốn rời khỏi hắn. Hắn nhẹ nhàng chọc vào mũi ta, gọi ta là “Tiểu quỷ khóc nhè.”
Ta ôm chặt lấy eo hắn, cười nói chỉ muốn làm quỷ khóc nhè của ca ca.
“Huynh của muội không lập thê, muội cũng không xuất giá, hai người định thi gan với nhau sao?”
Ngô Hành Chỉ nhìn ta và ca ca, một người đang mài mực, người kia rửa bút, trên mặt đầy vẻ bất lực.
“Huynh đã thành thân rồi mà không ở nhà với thế tử phi, suốt ngày chạy đến chỗ ta là ý gì?”
Ca ca liếc hắn một cái, treo chiếc bút đã rửa sạch lên.
“Ngươi nghĩ ta muốn sao?”
Ngô Hành Chỉ ngồi phịch xuống ghế.
“Lão thái thái nhà ta cứ ép ta phải quan tâm đến hai người các ngươi nhiều hơn.”
Lão phu nhân Hầu phủ Lâm An nổi tiếng là người nhiệt tình, ca ca đã hai mươi mốt tuổi mà chưa lấy vợ, ta thì đã mười sáu mà chưa định hôn, bà lão đi đứng không vững nhưng cũng nhất quyết muốn tìm cho ta và ca ca một mối hôn sự tốt.
Mỗi khi ta đến Hầu phủ Lâm An, lão phu nhân liền kéo ta lại, run rẩy nói.
“Tiểu tâm can của ta, con đã có ai trong lòng chưa?”
Ta sợ nếu nói có, bà sẽ hỏi tới hỏi lui, mà nếu nói không, bà lại gọi một đống nam nhân đến trước mặt ta để ta chọn. Mà mỗi lần như thế đều là Ngô Hành Vi cứu ta khỏi tình huống đó.
“Chiêu Chiêu muội muội thật sự không có ai trong lòng sao?”
Ngô Hành Chỉ trêu chọc hỏi ta một câu. Tay ta run lên, suýt chút nữa làm rơi mất thỏi mực trong tay.
“Ta…”
“Chiêu Chiêu muội muội sao lại đỏ mặt vậy?”
Hắn tiến gần lại, ánh mắt giống hệt như Ngô Hành Vi lúc trước.
“Ngô Hành Chỉ, đủ rồi đấy.”
Ánh mắt của ca ca trở nên u ám, Ngô Hành Chỉ lẩm bẩm rồi ngồi thẳng lại.
Sau khi Ngô Hành Chỉ rời đi, ta rõ ràng cảm nhận được ca ca có điều gì đó không ổn. Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt.
Dạo gần đây, ca ca còn thường xuyên nhìn ta chằm chằm, ánh mắt của hắn khiến ta nóng bừng cả người, khiến ta vô thức tránh ánh mắt của hắn, nhưng dường như điều đó lại làm hắn không vui hơn.
“A Vi, ngươi nói ca ca của ta bị làm sao vậy?”
Ta chỉ có thể hỏi Ngô Hành Vi.
Ngô Hành Vi sắp thành hôn, dạo này bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài.
“Huynh của ngươi chắc đang lo rằng ngươi không gả được ra ngoài đấy.”
Nàng có chút không chắc chắn.
“Hoặc có lẽ huynh ấy sợ ngươi xuất giá rồi sẽ bị ức hiếp chăng?”
“Nhưng ca ca chưa bao giờ nhắc đến chuyện ta xuất giá cả…”
Hơn nữa, ta cũng không muốn rời xa ca ca…
Ca ca sẽ có một người trong lòng sao? Nếu ca ca có một người trong lòng…
Tim ta đột nhiên đau nhói, cảm giác chua xót và ngột ngạt lập tức trào lên.
“Minh An quận chúa! Quận chúa! Xin người ra đây nhìn tôi một chút!”
Xe ngựa đột ngột dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ta bị lực va chạm mạnh suýt nữa ngã trong xe.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta định vén rèm lên, nhưng không ngờ có một người bò lên xe ngựa.
“Quận chúa! Quận chúa! Ta là Tần Thăng, quận chúa!”
Khi ra ngoài, ta luôn mang theo ít người, chỉ có xa phu và A Tri tỷ tỷ đi cùng.
Không ngờ người này lại dám bò thẳng vào trong xe.
“Ta không biết ngươi.”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh.
“Quận chúa, mấy ngày trước ở yến hội xuân, người còn nhìn ta một cái, sao lại có thể nói không biết ta!”
“Quận chúa, ta yêu người, người gả cho ta được không? Ta nguyện ý, ta nguyện ý giao cả mạng sống của mình cho người.”
Hắn dùng cả tay chân bò tới gần ta, bộ dạng như một con thú hoang đã phát cuồng. Ta hoảng sợ đến cứng đờ cả người, không gian trong xe quá chật hẹp, không có chỗ nào để ta trốn.
“Cút đi!”
Hắn kéo cổ áo ta, ta lập tức dựng hết tóc gáy.
Bên ngoài đường phố huyên náo, ta nghe tiếng xa phu bên ngoài gào lên, còn A Tri tỷ tỷ ở phía sau giữ chặt lấy chân tên nam nhân kia, không để hắn tiến lại gần ta.
Hắn không thể tiến lên, nhưng tay hắn đột ngột chuyển hướng, nắm chặt lấy vai ta, ta sắp bị hắn kéo vào lòng.
Đột nhiên, cửa sổ xe bị một thanh kiếm đâm thủng, có người dùng chân đá bay hắn ra, rồi kéo ta vào lòng.
Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã rời đi. Trong phòng im ắng, ta đứng dậy ra ngoài, thấy ca ca đang lau một thanh kiếm sáng lấp lánh.
“Ca ca.”
Ta đứng ở cửa gọi hắn, tay hắn khựng lại khi đang lau kiếm, rồi nở nụ cười quen thuộc với ta.
“Chiêu Chiêu tỉnh rồi.”
Hắn lau sạch tay, kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.
“Muội bị dọa sợ rồi phải không?”
Mắt ta đỏ hoe, giọng nói có chút run rẩy.
“Người đó… hắn kéo áo của ta.”
Hắn ôm chặt ta, lực mạnh như muốn ép ta vào xương cốt của hắn.
“Lỗi của ca ca, ca ca luôn bảo vệ không tốt cho muội.”
Ta lắc đầu, hít hít mũi rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chiêu Chiêu không sao, có người đá hắn bay đi rồi, ta đã nhìn thấy.”
Ánh mắt của ca ca thoáng chút u ám, môi hắn khẽ nở nụ cười, nhưng không nói gì.
“Người đó đâu rồi? Ca ca có thể mời người đó đến không? Muội muốn cảm ơn hắn. Ca ca?”
Ánh mắt ca ca dừng lại trên khuôn mặt ta, một lúc lâu sau hắn mới nói.
“Được.
Đúng là nên cảm ơn hắn.”