16
Tháng Giêng, Kinh Tước sinh con trai, vừa ra đời đã bị Lý Mặc Bạch bồng đưa cho Đặng Như Thịnh.
Hiện tại, bề ngoài cả gia đình hắn ta đều dựa vào Đặng Như Thịnh, mất quan chức và bổng lộc, hắn ta chỉ có thể làm công dài hạn ở cửa tiệm của Đặng Như Thịnh.
Kinh Tước vừa qua tháng cữ đã phải giặt quần áo kiếm tiền nuôi gia đình, mười ngón lạnh mà bị sưng đỏ, so với khi còn làm nha hoàn bên cạnh ta thì khác biệt một trời một vực.
Ta gặp nàng ta trên phố, nàng ăn mặc rất mỏng manh, trên người chẳng có chút trang sức nào, người gầy đi nhiều, sắc mặt vàng ta vọt tiều tụy, ánh mắt u ám, không còn chút sinh khí nào của một phụ nữ vừa sinh con.
Ta mời nàng ta đến Tửu Lầu Túy Tiên ăn cơm, nàng ta ăn đến suýt nôn, cuối cùng úp mặt xuống bàn khóc thút thít.
“Tiểu thư, ta hối hận rồi, ta không nên giả mạo người để quyến rũ hắn.”
Tiếng trò chuyện từ phòng bên cạnh vọng lại — tất nhiên vốn không có việc cách âm tệ đến vậy, là ta đã làm một chút trò — tiếng khóc của nàng ta lập tức im bặt.
Nàng ta nghe ra giọng của Lý Mặc Bạch.
Hiện tại Lý Mặc Bạch nghèo túng, làm sao có tiền đến một tửu lâu đắt đỏ như vậy để ăn cơm?
“Lý huynh quả thực liệu sự như thần, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành tâm phúc của Vương gia, lần này trở về phong địa, Vương gia còn đặc biệt dặn dò cho cả gia đình huynh đi cùng, sau này Lý huynh sẽ thăng tiến như diều gặp gió, nhớ đừng quên tiểu đệ nhé!”
Tiếng cười ngạo nghễ của Lý Mặc Bạch vang dội: “Nhất định, nhất định.” Dừng một lát,
“Đường đến An Dương xa xôi, mẫu thân ta tuổi đã cao, không tiện đi theo, phu nhân ta cũng cần ở lại chăm sóc bà, nên không thể đi cùng.”
Người kia liền phát ra tiếng cười dâm đãng: “Nếu đã vậy, Lý huynh cũng không thể thiếu người hầu hạ bên cạnh, không biết Lý huynh thích loại hoa biết nói nào để tiểu đệ sớm chuẩn bị ở An Dương?”
Lý Mặc Bạch ngẫm nghĩ một lúc: “Ngươi có biết đại tiểu thư Tùy gia không?”
“Thì ra Lý huynh thích loại như vậy…”
“Con gái phủ tướng quân cũng tạm được.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Sau đó là tiếng nâng chén cụng ly.
Sắc mặt của Kinh Tước từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi chuyển sang thất vọng, phẫn nộ, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
Đôi mắt vốn đã vô hồn của nàng ta càng trở nên chết lặng.
“Tiểu thư, ta nên làm gì đây? Ta phải làm sao bây giờ?” Nàng ta thầm thì hỏi ta.
17
Ngày mười hai tháng ba, An Vương khởi hành trở về An Dương.
Nửa tháng sau, mẫu thân của An Vương, Mục Thái phi trong cung bị người hạ độc chết, điều tra tới lui chỉ tìm ra cung nữ hầu cận Mục Thái phi.
Sau khi bị cực hình, cung nữ khai rằng bà làm theo lệnh của tiên sinh họ Ngô bên cạnh An Vương.
Vị Ngô tiên sinh này bề ngoài là môn khách của An Vương, thực ra là mưu sĩ của hắn, được An Vương cực kỳ trọng dụng.
Mục Thái phi vốn thân thể yếu ớt, nằm liệt giường nhiều năm, nhưng vẫn mãi không chết.
Ngô tiên sinh đợi nhiều năm không đợi được nữa. Kiếp trước hắn dùng loại độc chậm, phải mất hai năm mới dần dần rút cạn sinh lực của Mục Thái phi.
Khi Mục Thái phi qua đời, An Vương không còn điều gì bận tâm, lập tức khởi binh tạo phản.
Nhưng Lý Mặc Bạch đã tìm ra sự thật, vào thời khắc mấu chốt, hắn ta giáng cho An vương một đòn chí mạng, khiến An Vương và Ngô tiên sinh trở mặt thành thù.
Kiếp trước Ngô tiên sinh phải bảy, tám năm sau mới ra tay, Lý Mặc Bạch thì không thể đợi lâu như vậy, hắn ta đã hạ độc từ trước, loại độc chậm, khoảng một năm sau sẽ phát tác. Nhưng ta đã sai người đổi thành loại kịch độc.
Môn khách của An Vương tại sao lại hạ độc mẹ của chủ nhân?
Thái tử tiếp tục điều tra, cuối cùng lần ra Lý Mặc Bạch, lúc này mới phát hiện hắn ta đã theo An Vương đến An Dương.
Thê tử của hắn ta tự nguyện khai báo, trước khi đi, Lý Mặc Bạch giao cho nàng ta một cuốn sổ sách, dặn nàng ta cất giữ cẩn thận, còn bảo rằng chẳng mấy chốc họ sẽ phất lên.
Cuốn sổ đó ghi lại việc qua lại hối lộ giữa An Vương và các quan viên trong triều cùng khắp nơi, số tiền nhiều đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Thái tử còn gì mà không hiểu?
Đầu tiên khống chế Trấn Vũ Tướng quân, ngay sau đó sai người ngày đêm cấp tốc đến An Dương, đến nơi trước khi An Vương về, tịch thu phủ An Vương.
Không chỉ tìm thấy long bào mà An Vương tự chế, còn phát hiện hắn âm thầm luyện binh và tích trữ vũ khí.
Chứng cứ phản loạn rõ ràng.
An Vương và cả đoàn tùy tùng bị bắt về kinh ngay trên đường trở về.
Giấc mộng một người dưới vạn người trên của Lý Mặc Bạch vừa mới nhen nhóm, đã bị ta bóp nghẹt.
Hắn ta quá tự tin.
Ta không có chứng cứ, nhưng ta có thể ngụy tạo mà.
18
Đêm trước khi Lý Mặc Bạch bị chém đầu, ta đến ngục thăm hắn ta.
Hắn ta mơ màng tựa vào tường, cứ liên tục đập đầu vào, miệng lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, sai ở đâu rồi, không thể như thế này, không thể nào…”
Thấy ta, hắn ta cũng chẳng phản ứng gì, tự giễu cười nhạt: “Ngươi đến để cười nhạo ta sao?”
“Ta đến để ngươi chết mà hiểu rõ mọi chuyện.”
Hắn ta đột nhiên bừng tỉnh, không thể tin nổi, trừng mắt nhìn ta: “Là ngươi!” Rồi lại lắc đầu,
“Không thể nào, ngươi không thể biết cuốn sổ đó, cuốn sổ đó phải mười năm sau mới xuất hiện!”
Kiếp trước quả thực có một cuốn sổ như vậy, sau khi An Vương bị xử trảm, Lý Mặc Bạch đã giấu riêng cuốn sổ không nộp lên. Hắn ta muốn dùng nó để kiềm chế những quan viên từng có tư thông với An Vương, ép họ phải phục tùng mình.
Còn về cái chết của Mục Thái phi, hắn ta cũng chưa từng nói với ta.
“Là Noãn Noãn nói cho ta biết,” ta bình thản nhìn hắn, “Ngươi coi Noãn Noãn như người thế thân, cái gì cũng nói với nàng, nhưng nàng lại nói hết với ta.”
Cuốn sổ là ta giả tạo, ngay khi trở về, ta đã dựa theo ký ức kiếp trước mà ghi lại nội dung trong cuốn sổ đó, tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng được bảy, tám phần.
Lý Mặc Bạch bật cười lớn: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Ta lại thua trong tay người con gái mà ta yêu nhất!”
Hắn ta cười đến chảy nước mắt.
Ta cũng cười: “Ngươi đừng xúc phạm Noãn Noãn nữa, ngươi có tư cách gì để yêu nàng? Còn Kinh Tước, ngươi chắc hẳn không biết, kế hoạch của ta thành công thuận lợi như vậy, phần lớn nhờ vào sự hợp tác của nàng ta.”
“Kinh Tước?” Hắn ta phẫn nộ, “Con tiện nhân đó, ta có lỗi gì với nàng ta, tại sao nàng ta lại phản bội ta? Nàng ta là nha hoàn mà ta cưới được trạng nguyên, nàng ta còn gì không hài lòng? Tiện nhân, gọi nàng ta đến gặp ta, gọi nàng ta đến gặp ta!”
“Sợ rằng nàng ta không đến được đâu,” ta đáp, “Nàng ta đã khai ra tất cả, Thái tử miễn tội chết cho nàng ta, giờ nàng ta đã gả cho một thương gia giàu có nơi xa, đã đi từ lâu rồi. Chỉ có điều đáng thương cho mẫu thân ngươi, không cần đến việc tru di tam tộc, chỉ vì bị ngươi làm tức chết rồi!”
Hắn ta sững sờ, một lát sau lại nổi điên: “Ngươi là đồ đàn bà độc ác, độc ác! Mẫu thân ta chưa bao giờ làm gì hại ngươi, tại sao ngươi lại hại chết bà ấy? Ta phải giết ngươi!”
“Ngươi nói gì vậy?” Ta hỏi, “Người hại chết mẫu thân ngươi là chính ngươi, là ngươi muốn tạo phản, liên quan gì đến ta?”
Hắn ta vô lực ngồi sụp xuống đất, ánh mắt vô hồn, chỉ còn hai hàng lệ đục ngầu.
Ta quay người bước đi hai bước, rồi lại quay lại: “À, suýt nữa quên nói với ngươi, nghĩa phụ của ngươi, Đặng Như Thịnh, cũng là người của ta!”
19
Nửa năm sau khi Lý Mặc Bạch chết, ta và Triệu Tư Tắc thành thân.
Ngay sau đó, Tùy Noãn gửi cho ta một vạn lượng bạc làm quà cảm ơn ta đã cứu cả gia đình nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, huynh ấy hỏi ta: “Giả sử, ta nói giả sử thôi, nếu lúc đó Lý Mặc Bạch cầu hôn nàng, nàng sẽ đồng ý chứ?”
Ta không chút xấu hổ mà nói dối: “Tất nhiên là không rồi, hắn sao có thể so với chàng được, ta sao có thể chọn hắn? Hơn nữa, ta biết từ nhỏ chàng đã thích ta.”
Huynh ấy ngượng ngùng: “Vậy, sao nàng chưa bao giờ nói với ta?”
Bởi vì tình yêu của ta bắt đầu từ khi chúng ta thành thân mà.
Ta hỏi huynh ấy: “Sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?”
“Ta mơ thấy một giấc mơ.” Huynh ấy hôn ta, “Sợ chết khiếp, nhưng may là chỉ là mơ thôi.”
Toàn văn hoàn.