Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BỊ DỊ ỨNG VỚI CANH MẠNH BÀ Chương 6 TA BỊ DỊ ỨNG VỚI CANH MẠNH BÀ

Chương 6 TA BỊ DỊ ỨNG VỚI CANH MẠNH BÀ

5:26 chiều – 02/08/2024

22

Ta sững sờ, lời này vừa hợp lý vừa bất ngờ.

Thành Vương và ta thực sự có chút thù hằn.

Dù sao năm đó kẻ bị Lục Đình Sinh đánh gãy chân chính là con trai duy nhất của hắn.

Tên công tử đó sau khi gãy chân, năm sau vì tai nạn chết ở kỹ viện.

Thành Vương liền gộp cả thù mới lẫn hận cũ đổ lên đầu ta.

Ta không ngờ hắn lại gây khó dễ cho ta trong quân sự như vậy.

Trực tiếp muốn lấy mạng ta.

Phó tướng không nhịn được lại nhìn ta một cái, mặt mày lộ vẻ muốn nói lại thôi.

Ta nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi có gì muốn nói thì nói đi.”

Hắn thẳng thắn: “Ngươi có phải là con gái riêng của An Bình Tướng Quân Chu Hoan Nhan không?”

Ta giật mình: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Hắn nói: “Ngươi với nàng ta giống nhau như đúc.”

Ta đang nghĩ xem phải phản bác thế nào, phó tướng lại bổ sung: “Hơn nữa, từ khi ngươi xuất hiện, Hầu gia ngày càng nhiều lúc ngẩn người.”

Lý do này là sao chứ.

Ta thấy có chút buồn cười, nụ cười chưa kịp nở thì đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm đông cứng.

“Hầu gia thích An Bình Tướng Quân bao năm nay, đột nhiên biết nàng có con gái bên ngoài, chắc chắn rất đau lòng.”

Ai?

Ai thích ai?

Ta chỉ vào phó tướng: “Ngươi ăn nói phải cẩn thận, đừng nói bậy.”

Phó tướng thở dài: “Tâm tư của Hầu gia, chúng ta là những người theo bên cạnh hắn bao năm sao có thể không biết, đâu phải là chuyện vô căn cứ.”

Ta như bị sét đánh đứng tại chỗ.

Trong đầu không ngừng vang lên câu nói của hắn.

Hầu gia thích An Bình Tướng Quân bao năm nay…

Thích An Bình Tướng Quân bao năm nay…

Bao năm nay…

Khi nào? Sao ta chưa từng biết?

23

Lục Đình Sinh đã diệt cả gia tộc của Thành Vương.

Khi trời vừa tảng sáng, hắn dẫn theo mấy chục vạn binh mã rời khỏi kinh thành.

Đoàn quân hùng hổ đi về phía Nam.

Ta hỏi phó tướng: “Hắn lại đi đâu nữa?”

Phó tướng nói: “Đi Nam Man, báo thù cho cố nhân.”

Ta nhìn theo quân đội áo giáp đen rời khỏi kinh thành, người dẫn đầu vẫn dễ dàng nhận ra.

Đến lúc này ta mới chịu quan sát kỹ hắn.

Hắn hoàn toàn khác với Lục Đình Sinh ngoan ngoãn trong ký ức của ta, nhưng lại giống hắn trong ký ức của ta đến lạ kỳ.

Cũng cố chấp như vậy, cũng chỉ coi “Chu Hoan Nhan” là duy nhất.

Có lẽ gió cát trên cao quá lớn, ta vô tình bị cát vào mắt.

Người ở đầu đoàn quân càng lúc càng mờ dần, ta bèn quay người xuống núi.

“Đi thôi.” Ta nói: “Ngươi không cần đưa chúng ta về trại Long Hổ nữa, ngươi theo họ đi đi.”

Phó tướng trước khi đi nhìn ta thật sâu, hắn nói: “Nếu chúng ta có thể trở về, dù sống dù chết, ngươi hãy đến đón Hầu gia một lần.”

Ta gật đầu, cười với hắn: “Được.”

Phó tướng như thở phào, lên ngựa, hướng về phương Nam mà đi.

24

Lục Đình Sinh rời kinh thành đã hai tháng.

Trong thời gian đó, hoàng đế đã ban hàng chục đạo thánh chỉ ra biên ải, yêu cầu hắn ngừng chiến, lập tức trở về kinh thành nhận tội.

Nhưng Lục Đình Sinh thì sao?

Hắn dùng câu “tướng ngoài biên thùy không nghe lệnh vua” mà xé bỏ thánh chỉ, còn lấy lý do làm loạn quân tâm để giết chết hoạn quan truyền chỉ.

Lục Đình Sinh và triều đình coi như hoàn toàn trở mặt.

Hoàng đế ngồi trên điện cao, ngày ngày sợ hãi, lo rằng một ngày nào đó Lục Đình Sinh sẽ dẫn quân trở lại.

Giống như năm xưa khi e ngại ta.

Nhưng Lục Đình Sinh không có ý định đó, hắn chỉ một lòng muốn báo thù.

Trong hai tháng ngắn ngủi đã phá được mười chín thành của Nam Man.

Hắn càng chiến thắng nhanh chóng, hoàng đế ở kinh thành càng ngồi không yên.

Giờ ta cũng đã nghĩ thông suốt, năm xưa cảnh ngộ cô lập không cứu viện của ta, e rằng không chỉ là tác phẩm của một mình Thành Vương.

Hoàng đế đã ngầm đồng ý với hành động của hắn.

Hừ, nhà đế vương vô tình nhất.

Lục Đình Sinh đã dám dẫn binh rời kinh, có lẽ đã đoán trước sau này sẽ không còn viện binh nữa.

Hắn không định sống sót trở về.

25

Ta từ biệt phụ mẫu, giao phó Giang Cảnh Nhan cho họ.

Tại chân núi Long Hổ, ta cúi đầu lạy hai cái, sau đó mang hành lý cùng mấy trăm huynh đệ trong trại nhập ngũ.

Ta muốn như kiếp trước, từng bước từng bước leo lên.

Ta muốn nhanh chóng lập đội quân của riêng mình, chỉ nghe lệnh ta.

Kiếp này đơn giản hơn nhiều, phải không?

Trước khi nhập ngũ, ta đến Bách Hiểu Lâu nổi danh trong giang hồ.

Ta nhìn Bách Hiểu Sinh đối diện, lấy từ trong lòng ra một thứ: “Phiền tiên sinh xem giúp, đây là thuốc gì?”

Viên thuốc trên bàn là viên ta lấy trộm được khi cho Lục Đình Sinh uống thuốc lúc hắn ngất.

Người đối diện chỉ nhìn qua một cái liền nói: “Thuốc áp chế độc tính của Bách Nhật Hồng.”

Bách Nhật Hồng là loại độc dược độc nhất trên đời, phát tác giống như bị lột da rút gân, sống không bằng chết.

Và không có thuốc giải.

Bách Hiểu Sinh nhìn ta một cái: “Ngươi và Lục Đình Sinh có quan hệ gì?”

Ta sững sờ: “Sao vậy?”

Hắn nói: “Bách Nhật Hồng xuất xứ từ Nam Man, lần trước đến hỏi ta cũng là Lục Đình Sinh.”

“Thuốc này, là ta đưa cho hắn.”

Ta nhìn chằm chằm vào viên thuốc đỏ trước mặt, suy nghĩ bay xa.

Trong thoáng chốc lại trở về mật thất đó, Lục Đình Sinh mắt đỏ hoe nói với ta rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội Chu Hoan Nhan, dù có chết cũng không.

Ta cất giọng run rẩy: “Hắn trúng độc như thế nào?”

Bách Hiểu Sinh thở dài: “Năm đó trận chiến ở ải Vu Hạ, Lục Đình Sinh không may bị bắt, Nam Man cho hắn uống Bách Nhật Hồng.”

“Hắn dựa vào thuốc ta đưa, cầm cự được đến bây giờ, đã là cực hạn rồi.”

26

Ta lấy thân phận nữ nhi vào quân doanh.

Lại một lần nữa trải qua những khó khăn của kiếp trước.

Tin tức về Lục Đình Sinh thường xuyên được truyền đến, mỗi khi nghe hắn lại phá thêm một thành trì nào đó, binh lính đều lén lút ăn mừng.

Một năm sau, tin tức Trấn Bắc Hầu bại trận từ tiền tuyến truyền về.

Người đưa tin nói: “Hầu gia vốn đã sắp thắng, nhưng vào lúc quan trọng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, người cũng ngã ngựa.”

Ta loạng choạng, bám vào bàn mới buộc mình bình tĩnh lại.

Độc của Lục Đình Sinh đã phát tác.

“Hầu gia bây giờ thế nào?”

Người đưa tin không dám ngẩng đầu: “Bị Nam Man bắt.”

Lời này vừa ra, cả quân doanh xôn xao.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, không nghe rõ lời người khác nói.

Có người lay vai ta, ta mới tỉnh lại.

“Tướng quân, chúng ta bây giờ phải làm sao?”

Tay ta bấu chặt vào mép bàn, từng chữ từng chữ nói: “Ta sẽ đi cứu hắn về.”