Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

1:34 chiều – 15/01/2025

“Thật sao?” Trần Ánh Nguyệt vui mừng khôn xiết, nhưng thấy các tỷ muội xung quanh che miệng cười trêu, khuôn mặt liền đỏ bừng:

“Muội đừng nói bừa, ta… ta còn chưa nghĩ đến chuyện gả đi đâu.”

Ta chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Nơi thâm cung đại viện, điều các nữ tử khao khát chẳng qua chỉ là gả được người phu quân tốt, sinh nữ nhi nết na, phu vượng thê hiền, gia trạch yên ổn, con cháu thành đạt.

Nếu chỉ gieo quẻ cho một mình Trần Thuỳ Vân, dù chuẩn xác, người ta cũng cho là may mắn tình cờ.

Nhưng nếu cả Trần Ánh Nguyệt cũng rút được quẻ ứng nghiệm, thì đó chính là năng lực của ta.

Ta không giống tỷ tỷ, có phụ thân mẫu thân nâng đỡ.

Ta chỉ có thể dựa vào bản thân, dùng ký ức kiếp trước cùng chút thủ đoạn, mới có thể gây dựng danh tiếng trong giới nữ quyến quyền quý.

Quả nhiên, chưa đầy mấy ngày sau sinh thần của tổ mẫu, phủ Tề Quốc công liền phái người tới, mang theo một bộ đầu mối quý giá làm quà tạ ơn, nói là lễ vật từ thiếu phu nhân của phủ, ta lập tức hiểu rằng Trần Thuỳ Vân đã có tin vui.

Không lâu sau, phủ Thường Bình hầu cũng gửi đến một bộ túi quạt và vài đóa hoa lụa.

Bà tử mang quà đến nói:

“Tiểu thư nhà ta nói, nhờ lời chúc phúc của nhị tiểu thư, hôn sự đã định, gả cho công tử nhà học sĩ Hàn Lâm phía đông thành. Tiểu thư chẳng có gì đáng giá, chỉ có chút tài thêu thùa, nên thêu tặng nhị tiểu thư một bộ túi quạt để làm kỷ niệm. Sau này có thứ tốt hơn, tiểu thư sẽ gửi thêm.”

Học sĩ Hàn Lâm, chính là quan tam phẩm triều đình, quả nhiên phu quân của nàng là con nhà quan lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn, hai việc ứng nghiệm, danh tiếng “thần toán” của ta trong giới nữ quyến ba nhà ngoại liền lan truyền khắp nơi.

Khi có tiệc mời, phu nhân các phủ đều dặn đi dặn lại, nhất định phải để mẫu thân dẫn ta theo.

Dần dần, khi ta gieo quẻ cho cả các bà cô và dì của mình, đoán đúng vận số con cái họ, danh tiếng ấy ngày càng vang xa.

Đến mức, trong cung cũng cho người mang thiệp mời, là thiệp của nhị công chúa và tam công chúa.

6

Đương kim hoàng thượng có bảy hoàng tử, năm công chúa, nhưng chỉ có bốn hoàng tử và ba công chúa trưởng thành.

Làm hoàng tử phi, ta không mơ cũng không dám.

Nhưng làm bạn đọc của công chúa, có lẽ có thể thử xem sao.

Ba vị công chúa, đại công chúa do sinh mẫu mất sớm, được hoàng hậu mẫu thân mẫu thân nuôi dưỡng từ nhỏ, sau này gả cho biểu huynh là cháu trai bên ngoại của hoàng hậu.

Nhị công chúa sinh mẫu địa vị thấp, danh tiếng không nổi bật.

Tam công chúa là nữ nhi của quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất, danh tiếng vang dội khắp kinh thành.

Năm xưa, Trần Thuỳ Vân từng là bạn đọc của đại công chúa. Tính theo thời gian, giờ đây nhị công chúa và tam công chúa cũng đến tuổi cài trâm, hẳn là đến lúc chọn người vào cung làm bạn đọc.

Kiếp trước, vì tỷ tỷ sắp thành thân, phủ Trường Lạc mải mê chuẩn bị hôn sự nên không màng đến việc tuyển bạn đọc cho công chúa.

Ta cũng chỉ nghe đại tẩu nhắc đến chuyện này sau khi tỷ tỷ xuất giá.

Nghe nói muội muội của đại tẩu từng tham gia tuyển chọn, dù không trúng cử nhưng nhờ được hoàng thượng và hoàng hậu ban hoa, cuối cùng cũng gả vào nhà tốt.

Nếu ta cũng tham gia tuyển chọn, đương nhiên trúng cử là điều tốt, còn nếu không, chỉ cần được hoàng thượng hay hoàng hậu khen ngợi một câu, ta cũng sẽ không rơi vào cảnh bi thảm làm kế thất như kiếp trước.

Ta cẩn thận xem lại những gì đã ghi chép về hoàng gia và triều đình trong kiếp trước. Sau khi chắc chắn không có sai sót, liền châm nến đốt sạch, rồi gọi Tịch Vũ đến thay y phục.

Ai ngờ, ta gọi vài lần vẫn không thấy bóng dáng nàng, thay vào đó là nha hoàn của mẫu thân bước vào, nói:

“Nhị tiểu thư, phu nhân bảo lão phu nhân dạo này không được khoẻ. Phu nhân đã hứa dâng hương, ngày rằm tới sẽ lên chùa cầu phúc, xin Bồ Tát phù hộ lão phu nhân trường thọ. Phu nhân dặn tiểu thư chuẩn bị hành lý, đi cùng phu nhân.”

Nghe xong, ta không khỏi ngạc nhiên:

“Lần trước cung đình gửi thiệp mời, hai vị công chúa mời ta vào cung ngắm hoa vào ngày rằm. Mẫu thân rõ ràng biết chuyện này, cớ sao còn muốn ta theo lên chùa?”

Nha hoàn đáp:

“Phu nhân nói, thiệp mời của công chúa là dành cho tiểu thư phủ Trường Lạc, nhưng không ghi rõ là ai, nên để đại tiểu thư vào cung là được. Đại tiểu thư từng theo lão phu nhân diện kiến hoàng hậu và hai vị công chúa, nên không sợ thất lễ. Nhị tiểu thư chưa từng vào cung, nếu lỡ tay chân luống cuống, chỉ e thất lễ với hoàng gia. Phu nhân nói, chi bằng tiểu thư lên chùa cầu phúc, tránh gây chuyện.”

Cầu phúc?

Kiếp trước, ta chịu bao khổ cực, chẳng phải đều vì mẫu thân thiên vị tỷ tỷ hay sao?

Nay khó khăn lắm ta mới tìm ra lối thoát, vậy mà bà lại muốn đổi người, để tỷ tỷ hưởng hết mọi lợi ích!

“Mẫu thân, người có biết không? Bói quẻ không phải chuyện nói bừa. Hai vị công chúa mời ta vào cung là có chuyện cần hỏi. Người để tỷ tỷ đi thay, nếu tỷ tỷ trả lời sai hay làm không tốt, người có từng nghĩ phủ Trường Lạc sẽ gặp hậu quả gì không?”

Ta tức giận chạy thẳng ra tiền sảnh, chặn đường mẫu thân.

Mẫu thân nhìn ta lạnh lùng, dường như rất không hài lòng trước sự phản đối của ta:

“Lời tốt lành thì ai chẳng nói được? Hai vị công chúa tuổi vừa cài trâm, chẳng lẽ không phải hỏi chuyện vận mệnh hay phu quân tương lai? Là nữ nhi hoàng đế, chuyện hôn nhân còn gì phải lo, chỉ cần tỷ tỷ con nói lời hay là được.”

“Mẫu thân thật nghĩ hai vị công chúa gửi thiệp mời, đơn giản chỉ là ngắm hoa sao? Người không để tâm đến kẻ đứng sau lưng họ sao?”

Sinh mẫu nhị công chúa vốn là cung nữ thân cận của hoàng hậu, hoàng hậu sinh hạ một hoàng tử, tuy là con chính thất nhưng không phải con trưởng.

Sinh mẫu tam công chúa là quý phi được sủng ái nhất, hoàng tử do nàng sinh là trưởng tử của hoàng thượng.

Hiện nay hoàng thượng tuổi đã cao, bệnh tật kéo dài. Theo trí nhớ kiếp trước của ta, chẳng bao lâu nữa, hoàng thượng sẽ lâm bệnh nặng.

Hoàng hậu và quý phi có lẽ đã nhận ra tình trạng nguy kịch của hoàng thượng, nên mới lấy danh nghĩa công chúa mời ta vào cung xem quẻ, dự đoán xem ai là người kế vị.

Tỷ tỷ không phải ta, không có ký ức kiếp trước, càng không thể đoán trước vận mệnh.

Nếu để tỷ tỷ vào cung nói năng bừa bãi, phủ Trường Lạc tất sẽ bị liên lụy, cùng tỷ tỷ chôn cùng!

“Mẫu thân, tỷ tỷ không thể…”

“Đủ rồi! Nói trắng ra, con chẳng phải sợ tỷ tỷ vào cung cướp hết danh tiếng của con sao? Không phải mẫu thân thiên vị, nhưng con thua kém tỷ tỷ quá xa. Tứ đức công dung ngôn hạnh, con có điểm nào nổi bật chăng? Nếu tỷ tỷ được vào cung, lại được quý nhân để mắt tới, chẳng phải nhà ta sẽ có phượng hoàng vàng rực rỡ sao?”

Phượng hoàng vàng?

Thì ra họ đang mưu tính như vậy!

Kiếp trước, phủ Quốc công đã không còn lọt vào mắt xanh của họ, giờ đây tỷ tỷ lại dám mơ tưởng đến ngôi vị thái tử phi và vương phi.

Chẳng trách gần đây tỷ tỷ im hơi lặng tiếng, để mặc ta nổi bật mà không hề có chút phản ứng. Hóa ra nàng đang chờ đợi cơ hội, ung dung ngồi chờ hưởng lợi.

“Tỷ tỷ, tỷ không thể đi! Tỷ không thể…”

Thấy tỷ tỷ vận trang phục lộng lẫy, bước ra khỏi viện chuẩn bị lên xe ngựa, ta như phát điên lao tới kéo nàng lại.

Nhưng nha hoàn và bà vú bên cạnh mẫu thân nhanh hơn ta một bước, giữ chặt lấy ta, kéo lôi vào phòng.

“Thật là vô ơn! Ta định dẫn ngươi lên chùa dâng hương, cầu cho tỷ tỷ ngươi có một mối hôn sự tốt, nhân tiện cũng cầu cho ngươi. Thế mà ngươi không biết điều! Đã vậy thì đừng đi đâu hết! Người đâu, nhốt nó lại cho ta, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép thả nó ra!”

Những bà vú tuy tuổi đã cao, nhưng nhiều năm theo mẫu thân quản lý phủ, điều động hạ nhân, ai nấy đều khỏe mạnh, tay chân rắn rỏi.

Ta bị họ kẹp chặt hai bên, như thể bao tải bị quăng thẳng vào phòng, theo sau là Tịch Vũ.

Nàng che miệng, mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào:

“Sáng nay nô tỳ dậy sớm chuẩn bị nước cho tiểu thư rửa mặt, nào ngờ lại bị phu nhân gọi tới. Cứ tưởng phu nhân muốn dặn dò việc tiểu thư vào cung, ai ngờ vừa bước vào cửa đã bị bà vú của đại tiểu thư tát ngã xuống đất, bắt quỳ và tra hỏi về những gì tiểu thư đọc và làm thường ngày. Nếu nô tỳ trả lời không rõ, bà ấy liền bấu vào miệng nô tỳ. Nhị tiểu thư, phu nhân và đại tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

“Họ… có lẽ là muốn tìm chết thôi!”

Ta ngồi lạnh lùng dựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, lòng như tro tàn.

Tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng bên trong mục nát.

Mẫu thân tưởng mình sâu xa, nhưng thực chất tầm nhìn hạn hẹp.

Hai con người như vậy mà còn dám toan tính đưa hoàng hậu và quý phi vào bẫy, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Nếu phủ Trường Lạc sụp đổ, ta há có thể thoát khỏi kiếp nạn này?

Không, ta không thể chết chung với họ. Ông trời cho ta cơ hội sống lại, không phải để ta ngồi yên chờ chết.

Ta đứng dậy, phủi sạch bụi trên áo, dìu Tịch Vũ dậy:

“Tịch Vũ, mau dậy, thu dọn y phục và những thứ cần thiết, đêm nay chúng ta rời đi.”

“Chúng ta… không có hộ tịch, thì đi đâu ạ?”

Đi thật xa, rời khỏi phủ Trường Lạc, mua một mảnh ruộng, một căn nhà nhỏ, ẩn danh sống cuộc đời bình dị. Dẫu cơm cháo đạm bạc cũng tốt hơn là chết oan uổng ở chốn quyền quý.

Tịch Vũ chưa hiểu rõ ý ta, nhưng thấy ta nghiêm túc, nàng liền cuống cuồng mở tủ, gom hết y phục và vật dụng hằng ngày của ta gói vào bọc.

Nàng còn moi từ đáy rương ra ít bạc lẻ:

“Đây là số bạc nô tỳ tích góp bấy lâu nay. Phu nhân không thương tiểu thư, nô tỳ nghĩ sau này tiểu thư gả đi, chắc chắn không được như ý. Nô tỳ muốn theo tiểu thư, số bạc này ít nhiều cũng giúp được phần nào. Không ngờ bây giờ lại phải dùng đến.”

Một nắm bạc, cùng lắm chỉ mười lượng, ta cảm động đến cay mắt.

“Tịch Vũ, ta đã sớm thiêu hủy giấy bán thân của ngươi. Nếu ra khỏi cửa này mà ngươi vẫn nguyện theo ta, thì chúng ta sống mẫu thân tựa lẫn nhau. Còn nếu ngươi muốn về nhà, ta cũng không ngăn cản.”

Tịch Vũ sụt sịt:

“Cha mẹ nô tỳ đã bán nô tỳ đi, về nhà chẳng qua lại bị bán lần nữa. Nô tỳ thề đi theo tiểu thư, dù tiểu thư đi đâu, nô tỳ cũng theo đó.”

“Được! Được! Được!”

Ta xiết chặt tay nàng, quyết tâm rời khỏi phủ Trường Lạc, từ đây thoát khỏi vòng xoáy chết chóc mà kiếp trước ta từng chịu đựng.

Ta siết chặt tay Tịch Vũ, chỉ đợi màn đêm buông xuống sẽ rời đi.

Tịch Vũ là một nha hoàn tốt, nàng lớn hơn ta hai tuổi, năm nay mới mười sáu – tuổi hoa vừa độ.

Lẽ ra nàng sẽ theo ta rời khỏi phủ, tìm một nơi an cư, lấy phu quân sinh con, sống đời an nhiên đến đầu bạc răng long.

Nhưng nàng chết rồi, chết trong đêm phủ Trường Lạc bị cấm quân bao vây, chết ngay khi mũi tên dài sắp xuyên qua ta.

Việc tỷ tỷ giả danh ta tiến cung bói quẻ cho hai vị công chúa, cuối cùng cũng bị vạch trần.

7

Địa lao tối tăm, ẩm ướt, lạnh lẽo và đáng sợ.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là trong ngục chỉ có mình ta.

Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng và tẩu tẩu, tất cả đều không còn.

Ngay cả gia nhân trong phủ Trường Lạc cũng bặt vô âm tín.

Ta co ro trong góc ngục lạnh lẽo, dỏng tai lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Không rõ bao lâu sau, tiếng bước chân lạo xạo vang lên.

Ta nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy quan sai áp giải tỷ tỷ từ sâu trong ngục đi tới.

Tỷ tỷ lúc này đã không còn vẻ rạng rỡ như xưa, tóc tai rối bời, sắc mặt tiều tụy. Nàng loạng choạng bước vào phòng giam dưới sự thúc giục của quan sai, ngã quỵ ngay trước mặt ta.

Nàng vươn tay, muốn ta đỡ dậy.

Ta lạnh lùng nhìn nàng, không nhúc nhích:

“Tỷ tỷ, giờ đây tỷ mãn nguyện chưa?”

Thấy vậy, tỷ tỷ thu tay về, chỉnh lại mấy lọn tóc rũ trước trán, bình thản hỏi:

“Muội muội nói vậy là có ý gì?”

Ý gì ư?

Ta khẽ nhếch môi, cười lạnh nhìn tỷ tỷ:

“Tỷ tỷ là người thông minh bậc nhất kinh thành, sao lại không hiểu lời ta nói? Dẫu trước kia tỷ không hiểu, giờ đây chắc hẳn đã hiểu rồi. Ta đã nhắc nhở tỷ, không được giả danh ta tiến cung bói quẻ cho công chúa, nếu không phủ Trường Lạc sẽ gặp họa sát thân. Nhưng tỷ và mẫu thân cứ cố chấp, đến nông nỗi hôm nay, tỷ có hối hận chăng?”

Tỷ tỷ mím môi, ánh mắt xoáy chặt vào ta:

“Hối hận thì sao, không hối hận thì sao? Dù muội có tiến cung, liệu phủ Trường Lạc có thể vững bền đời đời chăng?”

“Nếu là ta vào cung, dù không thể vinh quang rực rỡ, ít nhất cũng bảo toàn phủ Trường Lạc được một đời bình an. Còn tỷ, nếu chịu nghe lời ta, không chỉ có thể gả vào phủ Quốc công, mà cả đời cũng hưởng vinh hoa phú quý, đâu đến mức rơi vào cảnh tù đày thế này…”

“Thế này là không có kết cục tốt đẹp, phải không?”

Tỷ tỷ cười nhạt, cắt ngang lời ta:

“Muội muội, muội có biết không, dù ta gả vào phủ Quốc công, hưởng hết vinh hoa, cũng chưa chắc có thể chết yên ổn.”

“Sao có thể? Tỷ tỷ thông minh lại xinh đẹp, chỉ cần hiếu thuận…”

Ta chợt ngưng bặt, như thể bị ai đó giáng một đòn mạnh vào đầu, sực tỉnh:

“Ý tỷ là gì? Tại sao không thể chết yên ổn?”

Tỷ tỷ nheo mắt nhìn ta, nở nụ cười, không còn vẻ mệt mỏi như trước.

Cả người ta chấn động, lập tức ngồi thẳng dậy:

“Chẳng lẽ… tỷ cũng…”

“Đúng vậy, ta cũng đã trọng sinh.”

Tỷ tỷ đáp không chút do dự, bàn tay trắng muốt khẽ vuốt ve mặt ta:

“Cũng giống như muội, ta đã sống lại.”

Sao có thể như vậy?

Thế gian sao có chuyện kỳ quái trùng hợp đến thế? Tỷ tỷ làm sao có thể trọng sinh giống ta? Nàng sống lại từ lúc nào?