Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH Chương 2 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

Chương 2 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

12:07 chiều – 11/11/2024

Vị Cửu công chúa này hẳn là thấy mình không có cơ hội nổi bật trong cung, nên mới muốn lấy lòng Thái Phi Nam An quyền thế.

Nàng vì muốn kết thân với Thái Phi Nam An mà thực sự tốn không ít tâm sức.

“Ngươi vừa nghe được gì?!”

Cửu công chúa tiến lên, bóp lấy cổ ta, trừng mắt nhìn.

Ta kính cẩn đáp: “Thần nữ không nghe thấy gì cả, mong công chúa điện hạ bỏ qua.”

Cửu công chúa cười lạnh một tiếng: “Không sợ vạn nhất, chỉ sợ lỡ làng. Hôm nay yến hội Bách Hoa không thể có chút sai sót nào. Thanh Chi, giết nàng ta!”

Tỳ nữ của nàng nghe vậy liền rút dao găm từ trong tay áo, tiến tới định đâm ta.

Ta hoảng hốt kêu lên: “Hôm nay là yến hội Bách Hoa, kinh thành có mặt đông đủ các danh gia vọng tộc, điện hạ sao có thể tùy tiện giết người?!”

“Chỉ trách ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.”

Nàng cúi gần lại ta, nhẹ nhàng hít hương trên tóc ta: “Ta mũi rất nhạy, trên tóc ngươi có mùi u trầm hương chỉ nam nhân mới dùng. Nói đi, vừa rồi ngươi hẹn hò với tình lang nào?”

Nàng ghé sát tai ta, giọng đầy ác ý, nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi là nhị tiểu thư nhà Tưởng gia ở Vân Châu. Ngươi giống ta, không được cưng chiều.”

“Ta giết ngươi rồi giấu xác sau giả sơn này, vài ngày sau gia đình ngươi tìm thấy, khám nghiệm ra ngươi đã mất đi trinh tiết, lúc ấy vì thể diện gia tộc, nhà ngươi chỉ có thể giấu nhẹm cái chết của ngươi.”

“Ai sẽ đứng ra đòi công đạo cho ngươi? Có khi phụ mẫu ngươi còn cảm tạ ta.”

Chương 04

Những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung quả thật lanh lợi lại tàn nhẫn, chỉ trong vài câu ngắn ngủi đã dệt nên cả kế hoạch.

Nhưng ta đã sống lại một kiếp, khó khăn lắm mới thoát được, không thể chết tại đây!

Ta khẽ cười nhạt: “Điện hạ có thể giết ta, nhưng cũng đừng nghĩ rằng ngài bám vào Thái Phi Nam An là có thể kê cao gối vô lo vô nghĩ. Ba tháng sau, Trường Dịch Quan thất thủ, điện hạ sẽ bị Hoàng thượng sắp xếp, cùng một trăm lẻ tám xe của hồi môn đi hòa thân với Bắc Khương!”

Kiếp trước, sau khi Trường Dịch Quan thất bại, sứ thần Bắc Khương đến hòa đàm, yêu cầu đưa một công chúa về.

Hoàng đế ban đầu định phong cho nữ nhi của Thái phi Nam An làm công chúa để đi hòa thân, nào ngờ Thái Phi Nam An sau một cuộc mật đàm với Hoàng thượng, trách nhiệm hòa thân này rơi vào tay Cửu công chúa.

Nàng dốc hết tâm trí để lấy lòng Thái phi Nam An, nhưng Thái phi lại quay đầu đẩy nàng vào chốn vực sâu không lối thoát.

Ta nhớ cảnh Cửu công chúa ngồi trong xe ngựa rơi lệ ngày hôm ấy. Nàng khoác trên mình bộ lễ phục dệt vàng, đầy đầu trang sức ngọc châu, ngồi trong chiếc xe ngựa mạ vàng, do bốn con ngựa cao lớn kéo ra khỏi thành.

Dân chúng Biện Kinh đứng hai bên đường lớn nhìn đoàn xe hòa thân của nàng, còn nàng tựa như con gia súc bị giam trong cái lồng đẹp đẽ.

Trước khi rời cung, cuối cùng nàng đã có được tước vị công chúa, nhưng thoáng chốc lại bị nhét vào xe hòa thân.

Tin tức cuối cùng ta nghe được về nàng là ba năm sau khi nàng rời đi, Bắc Khương truyền về tin nàng qua đời trong cung điện Bắc Khương, nghe nói là bị Mạc Thác hành hạ đến chết.

“Ngươi nói bậy! Trường Dịch Quan có Quốc công gia và con trai trấn thủ, làm sao có thể bại trận?” Cửu công chúa vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn ta.

Ta bình thản nhìn nàng: “Ta nói có thật hay không, điện hạ chờ ba tháng sau sẽ biết. Động thủ đi, chẳng phải ngươi còn muốn gảy đàn cho Thái phi Nam An sao? Ngươi được nàng chú ý sớm ngày nào thì hưởng vinh hoa sớm ngày ấy.”

Cửu công chúa nhìn ta, im lặng, còn Thanh Chi cũng ngừng tay vì lời ta vừa nói.

“Hoặc là, thần nữ có cách giúp điện hạ được lòng Thái phi Nam An mà không cần phải đi hòa thân.”

Khi tỷ tỷ và mẫu thân dẫn một đám quý phu nhân quay lại Phượng Tiên Đài, ta đang cho Thái phi Nam An xem bức tranh ta mới vẽ xong.

Mẫu thân giận dữ bước về phía ta, trông như con gà mẹ đang phát điên: “Miểu Vân, vừa rồi con đi đâu vậy?”

Thái phi Nam An không vui vì bị mẫu thân làm phiền, ta vội cười nói để xoa dịu: “Thái phi bớt giận, mẫu thân con chỉ là vì không thấy con nên có chút lo lắng thôi.”

Quay sang, ta lại nói với mẫu thân: “Vừa rồi nữ nhi uống say, Linh Hương định đưa con đi nghỉ. Nhưng nữ nhi thấy hơi khó chịu nên đi ra hồ hóng gió.”

“Tình cờ gặp Cửu công chúa, vì thế nữ nhi ở lại hồ nói chuyện với công chúa một lát rồi cùng nhau quay về. Sao, Linh Hương không nói với người sao?”

Ta nhìn về phía Linh Hương đứng sau mẫu thân, thấy nàng ta đang co rúm lại, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Ta thầm cười lạnh, kiếp trước nàng ta bị tỷ tỷ mua chuộc, bỏ thuốc vào người ta rồi dẫn ta vào căn phòng đó, để ta và Sở Hàn Thần ngủ chung. Đến khi ta chịu đủ hành hạ trong từ đường rồi ra ngoài, nàng ta đã trở thành thiếp của huynh trưởng.

Nàng ta mang đầy trang sức ngọc ngà, chạy đến trước mặt ta nói rằng người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà sa lưới, nàng ta cũng chỉ muốn leo lên thôi, bảo ta đừng trách nàng.

Nàng ta nói đúng, người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà sa lưới, kiếp này ta vì tự bảo vệ mình mà đẩy nàng ta ra, nàng cũng không nên trách ta.

“Bẩm phu nhân, nô tỳ… nô tỳ vừa rồi đúng là đưa tiểu thư đến nghỉ ở Lãm Nguyệt Các. Thiên chân vạn xác.”

Linh Hương nhắm mắt, khẳng định chắc nịch, ngụ ý rằng ta đã ở một mình cùng Sở Hàn Thần.

Quả nhiên, đám quý phu nhân cùng đi tìm ta với mẫu thân và tỷ tỷ bắt đầu thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn nhìn ta đầy ác ý.

“Ồ?” Ta nhướng mày. “Ý của ngươi là, ta và công chúa điện hạ đều đang nói dối?”

Chương 05

“Ngươi là đồ tiện tỳ! Bổn cung gặp tiểu thư nhà ngươi ở hồ, ngươi cũng có mặt đó! Chẳng phải lúc ấy ngươi hứa sẽ về báo lại cho phu nhân của ngươi sao?!”

Cửu công chúa một trận quát mắng khiến Linh Hương run rẩy.

“Đủ rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Ngồi ở vị trí cao nhất, Thái phi Nam An lên tiếng, nhiều năm hưởng thụ uy quyền khiến bà không giận mà vẫn đầy oai phong, khiến tất cả mọi người lập tức im lặng.

“Hồi bẩm Thái phi.” Tưởng Miểu Đồng từ trong đám đông bước ra, nhẹ nhàng cúi chào Thái phi. “Vừa rồi trong tiệc rượu, Miểu Vân uống quá chén nên có chút say. Thần nữ cùng mẫu thân liền bảo Linh Hương đưa muội ấy đi nghỉ ngơi.”

“Khi chúng thần tìm muội ấy, thấy Sở thế tử nằm trong Lãm Nguyệt Các với y phục không chỉnh tề, còn muội muội thì không thấy bóng dáng đâu. Vì thế nên…”

Nói đến đây, nàng ta nghẹn ngào rưng rưng. Mọi người đều biết nàng đã đính hôn với Sở Hàn Thần, ai nấy đều sửng sốt.

“Tỷ tỷ! Tỷ đang nói gì vậy?! Tỷ muốn ám chỉ rằng, muội là kẻ dụ dỗ phu quân tương lai của tỷ sao?!” Ta nghẹn ngào chất vấn.

“Muội muội, tỷ không có ý đó…” Tưởng Miểu Đồng lập tức lộ ra vẻ mặt vô tội, liên tục phủ nhận.

Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước Thái phi Nam An: “Thái phi nương nương. Miểu Vân xưa nay an phận thủ thường, là một nữ tử trong sạch. Hôm nay tỷ tỷ thà tin lời một tiện tỳ, chứ không tin muội muội và công chúa.”

“Xin Thái phi nương nương làm chủ, cho gọi Sở thế tử đến hỏi rõ ngọn ngành, trả lại trong sạch cho thần nữ!”

Thái phi Nam An suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, cứ làm như ngươi nói.”

Chẳng bao lâu sau, hai người đưa Sở Hàn Thần vẫn còn mơ màng đến. Lúc này y đã được chỉnh lại y phục, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dựa vào ghế ngồi. Ta cầm một chén trà lạnh hắt thẳng vào mặt y.

“Tưởng Miểu Vân! Ngươi muốn làm phản hay sao?!” Sở Hàn Thần vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên liền gầm lên.

“Lớn mật! Trước mặt Thái phi, thế tử không được vô lễ!” Ta nghiêm giọng quát khiến y lập tức im lặng. “Sở thể tử, tỷ tỷ ta nghi ngờ rằng khi ngài nghỉ ngơi tại Lãm Nguyệt Các, ta đã ở đó cùng ngài một phòng.”

“Hôm nay trước mặt mọi người, xin thế tử làm chứng trong sạch cho tiểu muội!”

Sở Hàn Thần lập tức hiểu được tình thế hiện tại, y từ lâu đã say mê tỷ tỷ, giờ đây nhất định không thể thừa nhận chuyện điên rồ giữa ta và y.

Y bước nhanh tới chỗ tỷ tỷ, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

“Miểu Đồng, ta và muội muội của nàng hoàn toàn trong sạch. Vừa rồi khi ta nghỉ ở Lãm Nguyệt Các, ta không hề gặp nàng ấy. Lòng ta đối với nàng, nhật nguyệt có thể làm chứng, sao nàng phải tin vào những lời đồn đại?”

Mọi người nghe thấy đều thì thầm khen ngợi sự chung tình của Sở Hàn Thần đối với tỷ tỷ, khen y là một nam tử khó tìm.

Nhưng chỉ có ta mới biết lòng Tưởng Miểu Đồng giờ đây ghê tởm đến nhường nào.

Thế mà nàng lại không thể tỏ ra, chỉ đành giả vờ hợp tác với Sở Hàn Thần tiếp tục vở kịch.

“Nếu huynh đã nói vậy, Miểu Đồng xin tin tưởng.”

“Người ta nói dễ có bảo vật vô giá, khó tìm tình lang thủy chung! Thế tử đối với tỷ tỷ thật tình nghĩa, tiểu muội xin chúc mừng tỷ tỷ.” Ta bồi thêm lời chúc, càng khiến nàng ta tức giận.

Tưởng Miểu Đồng cười gượng gạo, ánh mắt nhìn ta đầy căm hận như rót độc. Nàng ta quay sang trút giận lên Linh Hương.

Nàng ta chỉ tay vào Linh Hương: “Con tiện tỳ này toàn lời lẽ bịa đặt, vu oan danh dự của muội muội. Nhất định phải trừng phạt nghiêm minh!”

Nói xong, nàng ta quỳ xuống trước Thái Phi: “Xin Thái phi làm chứng, hôm nay Tưởng gia sẽ nghiêm trị kẻ hạ nhân chuyên loan truyền thị phi, bôi nhọ chủ nhân!”

“Ngươi định xử trí thế nào?”

Tưởng Miểu Đồng nhìn chằm chằm vào Linh Hương, như muốn đốt cháy nàng ta bằng ánh mắt: “Cắt lưỡi nàng ta, đánh chết bằng gậy!”

Thái phi Nam An hơi giơ tay lên, coi như đồng ý.

Ngay lập tức, hai tên nội thị chạy đến giữ lấy Linh Hương, chuẩn bị kéo nàng ta đi.

Thấy mình sắp phải chịu cái chết thê thảm, Linh Hương điên cuồng giãy giụa thoát khỏi tay nội thị rồi quỳ sụp xuống trước mặt mọi người.

“Đại tiểu thư! Rõ ràng là người ra lệnh cho nô tỳ đưa nhị tiểu thư đến Lãm Nguyệt Các, để nàng nằm cùng Thế tử! Giờ sao lại đổ hết tội lên nô tỳ?!”

Chương 06

“Người cho ta và Đông Vinh bên cạnh thế tử mỗi người hai mươi lượng bạc, bảo chúng ta bỏ mê dược vào trà của chủ nhân mình! Ta còn nghe thấy người và phu nhân bàn bạc riêng rằng phủ Công tước đã suy tàn, không xứng với người! Chỉ có Thái tử mới—”

“Đủ rồi! Còn không mau lôi con tiện tỳ nói nhảm này ra ngoài!”

Thái phi Nam An ngồi cao lập tức quát lớn, đánh thức đám người đang kinh ngạc trong im lặng, đám thị vệ liền vội vàng kéo Linh Hương ra ngoài, chỉ còn lại những ánh mắt đầy biểu cảm của người có mặt tại đó.

Sở Hàn Thần nắm tay Tưởng Miểu Đồng chất vấn: “Miểu Đồng, những lời Linh Hương nói đều là thật sao?”

Tưởng Miểu Đồng khóc như lê hoa đái vũ: “Hàn Thần huynh! Vừa nãy huynh còn bảo muội tin tưởng huynh, sao thoắt một cái, huynh đã tin lời bịa đặt của tiện tỳ kia rồi?”

“Ta…”

Ta nhìn cảnh hai người diễn trò với vẻ thích thú, trong lòng vui không kể xiết.

Kiếp trước, khi Sở Hàn Thần đến hòa đàm, Khả Hãn Mạc Thác kéo ta và Tưởng Miểu Đồng ra, nói rằng y nghe đồn từ kinh thành rằng Sở Hàn Thần và Tưởng Miểu Đồng là thanh mai trúc mã, tình nghĩa sâu đậm. Dù Tưởng Miểu Đồng đã vào cung làm Hoàng hậu, y vẫn không hề thay lòng.

Khả Hãn Mạc Thác tuyên bố, ta và Tưởng Miểu Đồng, y chỉ có thể mang đi một người.

Sở Hàn Thần không chút do dự chọn Tưởng Miểu Đồng.

Y nói năm đó ta mưu mô tính kế mới vào được phủ Công tước, bao nhiêu năm qua chỉ biết tham tiền, hám vinh hoa, tràn đầy mùi tiền đồng. Hoàn toàn không thể so với Tưởng Miểu Đồng.

Vị Hoàng hậu tỷ tỷ của ta nhìn y đầy tình cảm, đôi mắt ngấn lệ như chuỗi ngọc rơi xuống, rồi chạy đến ôm chầm lấy Sở Hàn Thần.

Trước mặt sứ đoàn Đại Tề và các tướng sĩ Bắc Khương, họ như một đôi tình nhân thâm tình, ngay cả Khả Hãn Mạc Thác cũng phải thở dài cảm thán họ là một cặp đôi có tình ý sâu đậm.

Chỉ có ta trở thành trò cười.