Ta hỏi nàng có chuyện gì, nàng cũng chẳng nói. Mãi đến khi Diệp Linh Xuyên tìm đến, trông vẻ mặt áy náy của hắn, ta mới mơ hồ đoán ra nguyên do.
Trịnh Lâm Viễn từng nói, Diệp Linh Xuyên có mối thù gia tộc, e rằng sẽ không ở lại kinh thành lâu. Có lẽ giờ đây, hắn đã quyết định rời kinh thành để đi báo thù.
Ta dẫn Diệp Linh Xuyên vào hoa sảnh, công chúa đã chờ sẵn ở đó. Ta lặng lẽ lui ra, để lại không gian cho hai người.
Họ trò chuyện cả một canh giờ, sau đó Diệp Linh Xuyên rời đi. Khi hân đi rồi, công chúa ngồi thẫn thờ một lúc, rồi sai người ra Tây Thị chọn mấy con thiên lý mã tốt nhất, gửi đến phủ Trấn Quốc Công cho Diệp Linh Xuyên.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định để hắn ra đi.
Ta nhẹ nhàng bước vào, nàng thấy ta liền không kìm được mà lao vào lòng ta khóc nức nở.
“Ta sợ hắn chết, nhưng nếu hắn không báo thù, ta lại sợ hắn không còn là Diệp Linh Xuyên mà ta yêu thích nữa!”
Chương 37
Ta khẽ vuốt lưng nàng, không nói gì.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Diệp Linh Xuyên đã cưỡi con thiên lý mã mà công chúa tặng, rời khỏi kinh thành. Cửu công chúa cũng trong ngày hôm ấy quay lại trường học.
Hai ngày sau, đồng bạn thấy nàng trở lại thì mừng rỡ, vây quanh hỏi han, ân cần quan tâm.
Hôm nay, ta cùng nàng đến trường, nhìn nàng dần lấy lại tinh thần trong vòng tay đồng bạn, ta cũng nhẹ nhõm được phần nào.
Sau đó, công chúa dồn hết tâm huyết vào việc học, nàng nói rằng học được nhiều hơn, sau này có thể làm nhiều điều tốt cho dân chúng hơn.
Còn Trịnh Lâm Viễn, chẳng bao lâu sau khi Diệp Linh Xuyên rời đi, cũng theo cha là Trấn Quốc Công quay về Bắc Cảnh.
Trước khi lên đường, ta đã mua ba xe lớn dược liệu và mười xe quần áo mùa đông để gửi đến cho Trịnh Lâm Viễn, nhờ hắn mang đến doanh trại ở biên giới cho các tướng sĩ phòng thủ nơi biên cương.
Hắn ở kinh thành nửa năm nay mà vẫn chưa định thân cùng Kim Dương công chúa. Ta không rõ phủ Trấn Quốc Công sau này định liệu ra sao, nhưng nghĩ đến kết cục có thể xảy ra với Thái tử, ta vẫn nhắc nhở một câu: “Nay Hoàng thượng đang ở độ tuổi tráng kiện, hôn sự của Thế tử vẫn nên cẩn trọng mà tính toán lâu dài.”
Hắn nói rằng Thái tử đã cậy quyền chiếm đoạt thê thiếp của thần tử, còn Kim Dương công chúa thì ngang ngược bạo ngược. Trấn Quốc Công đã từ bỏ ý định kết thân với hoàng gia.
Nghe xong, trong lòng ta cũng yên tâm đôi phần. Ai ngờ hắn lại hỏi: “Vậy còn tiểu thư thì sao, tiểu thư đã từng nghĩ đến chuyện hôn sự chưa?”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hân chăm chú dõi theo ta, nóng rực như lửa: “Tại hạ một lòng say mê tiểu thư, nguyện cưới tiểu thư làm thê tử.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng ta không hiểu sao lại hiện lên gương mặt của Cố Tòng.
Ta nhanh chóng tỉnh lại, hành lễ với Trịnh Lâm Viễn: “Đa tạ Thế tử ưu ái, nhưng Miểu Vân kiếp này không đặt chí nơi nội trạch, e rằng không thể làm thê tử của Thế tử được.”
Trịnh Lâm Viễn nghe xong chỉ mỉm cười dịu dàng. Gương mặt vốn cao ngạo và lạnh lùng của hắn bỗng chốc bừng lên vẻ ấm áp như tháng ba mùa xuân: “Hôm nay ta chỉ nói rõ lòng mình, không có ý ép buộc tiểu thư. Nếu tiểu thư đổi ý, hãy cho ta biết. Dù chân trời góc bể, ta cũng sẽ đến tìm tiểu thư.”
Nói xong, hắn lên ngựa, dẫn đoàn binh mã oai hùng rời đi.
Ngày tháng thấm thoát trôi qua năm năm. Trong năm năm ấy, biết bao chuyện đã xảy ra.
Chẳng hạn như bốn năm trước, Diệp Linh Xuyên báo thù xong quay về kinh thành, Cửu công chúa lập tức dẫn hắn vào cung xin Hoàng thượng ban hôn.
Hoàng thất cao quý gả cho một kẻ xuất thân giang hồ, Hoàng thượng vốn dĩ không đời nào chịu đồng ý.
Nhưng trong mắt thiên hạ, công chúa bị bọn sơn tặc bắt cóc suốt hai tháng mới được cứu, thanh danh đã tổn hại.
Dù nàng có danh vọng lớn trong dân gian, các gia tộc danh giá vẫn đều tránh né nàng.
Giờ đây, nàng muốn lấy ân nhân cứu mạng của mình, Hoàng thượng cũng đành bấm bụng mà đồng ý hôn sự này.
Ban đầu, các phu nhân quyền quý ở kinh thành còn muốn xem nàng cười nhạo. Ai ngờ, khi thấy Diệp Linh Xuyên luôn bảo vệ công chúa, đối xử với nàng dịu dàng chu đáo, chẳng ai còn cười nổi.
Thậm chí, có thời gian, các phu nhân trong kinh khi cãi nhau với phu quân còn oán trách rằng phu quân của mình không được như phò mã, dịu dàng ân cần.
Ba năm trước, Cửu công chúa cùng các đồng bạn nghĩ ra một phương án thủy lợi, có thể giúp sông Hoằng Tế ở phương Bắc hằng năm ngừng gây lũ lụt diện rộng.
Hoàng thượng xem qua thì long tâm đại duyệt, lập tức sai Bộ Công dựa theo phương án mà thi công.
Để bảo đảm công trình thuận lợi, công chúa đã cùng Diệp Linh Xuyên và các đồng bạn đến Hoàng Châu, sống ròng rã hơn nửa năm ở bờ sông Hoằng Tế, cuối cùng công trình đã hoàn thành mỹ mãn.
Các quan lại ở nha môn sông ngòi và dân chúng địa phương khi nhắc đến nàng đều tán dương không ngớt. Nhờ sự nỗ lực của bản thân, danh vọng của nàng lại càng thêm rạng rỡ, chẳng ai trong kinh dám coi thường nàng nữa.
Chương 38
Trong năm năm ấy, việc kinh doanh của ta cũng ngày càng phát đạt.
Đại Tề và Bắc Khương khai mở chợ mậu dịch, gốm sứ và trà của ta trở thành những sản phẩm được săn đón nhất, ngay cả hoàng thất Bắc Khương cũng sẵn lòng chi số tiền lớn để mua.
Ta lại nhập một lượng lớn da thuộc từ Bắc Khương vận chuyển về kinh thành.
Gia súc của Bắc Khương quanh năm ăn cỏ, béo tốt và khỏe mạnh, da lông của chúng cũng dày và bóng mượt hơn gia súc của Đại Tề.
Những tấm da thuộc thượng hạng ấy ở kinh thành lại được mua hết sạch, khiến ta lại kiếm được một khoản lớn.
Năm năm trôi qua, ngoài việc kinh doanh gốm sứ và trà như trước đây, ta còn giống kiếp trước mua lại các quán trọ và tửu điếm ở kinh thành, thậm chí còn có cửa hàng tại đô thành của Bắc Khương.
Kiếp trước, ta cũng kinh doanh như bây giờ, nhưng vì là phu nhân của Sở Hán Thần và mang quá khứ như thế nên không ai coi trọng năng lực của ta.
Nhưng kiếp này, ta không còn bị những ràng buộc ấy nữa.
Ta theo đoàn thương buôn đi khắp nơi, từ Nam chí Bắc, người ta không còn gọi ta là Tưởng nhị tiểu thư mà là Tưởng lão bản.
Không ai còn dám xem thường ta, dù có người muốn chê bai ta phơi mặt ngoài đường, không giữ thể thống, thì cũng chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng.
Sống hai kiếp người, chưa khi nào ta được thoải mái như bây giờ.
Năm Nguyên Quang thứ hai mươi lăm, Giang Nam gặp nạn lũ lụt, hơn mười vạn dân chạy loạn không nơi nương tựa, không có cái ăn.
Triều đình hạ chiếu cứu trợ, nhưng nạn lũ càng ngày càng nghiêm trọng, trong các lều phát cháo còn xảy ra chuyện dân đói đánh chết cả huyện quan, tình thế cấp bách cần một người có uy tín đến trấn an dân chúng, tổ chức cứu nạn.
Thế nhưng nơi ấy đã lâm vào cảnh hỗn loạn, hiểm nguy vô cùng, vì thế trong triều chẳng ai muốn nhận lấy củ khoai nóng này.
Đúng lúc tình hình bế tắc, Cửu công chúa vào cung xin đi Giang Nam cứu trợ nạn dân.
Ban đầu, ta không tán thành hành động này của nàng, bởi nơi ấy quả thực hiểm nguy.
Kiếp trước khi Giang Nam gặp nạn lũ lụt, cũng từng xảy ra bạo loạn, sau đó triều đình phải phái binh trấn áp, giết chóc đẫm máu mới dẹp yên được.
Nhưng công chúa lại bảo với ta rằng nàng có lý do không thể không đi.
Vị huyện quan bị dân đói đánh chết kia chính là đồng môn của nàng.
Hai năm trước, người đồng môn ấy thi đỗ khoa cử, được phân đến một huyện ở Giang Nam làm tri huyện. Vậy mà chỉ hai năm sau, hắn đã thành một thi thể lạnh lẽo.
“Trần Dương không thể chết oan như thế. Còn những nạn dân kia, nếu không bị dồn đến đường cùng, họ tuyệt đối không động thủ giết quan. Ta nhất định phải làm rõ!”
Gương mặt nàng đã trưởng thành, kiên định hơn so với năm năm trước, không còn là tiểu công chúa bị giam cầm trong cung cấm nữa.
Ta lại nhìn sang Diệp Linh Xuyên, lúc này hắn lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
Ta chỉ có thể dặn dò Diệp Linh Xuyên: “Hãy bảo vệ công chúa thật tốt.”
Thế nhưng chưa đến nửa tháng sau khi công chúa rời đi, nàng đã gửi về một bức mật thư.
Thư nói rằng lương cứu nạn ở địa phương đã bị quan viên tham ô, lén chuyển đi nơi khác, khiến địa phương không có lương thực cứu trợ, dẫn đến dân biến và khiến Trần Dương mất mạng.
Giang Nam là địa bàn của Thái tử, lương thực cứu trợ nhiều như vậy bị vận chuyển đi chắc chắn là do hắn ngấm ngầm chỉ đạo. Nàng nhờ ta ở kinh thành tìm hiểu xem có manh mối nào không, đồng thời nghĩ cách gom góp một ít lương thực.
Xem xong thư, trong đầu ta bỗng lóe lên một chuyện, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, phi thẳng đến Tưởng gia.
Mấy năm nay, ta luôn duy trì mối quan hệ xa cách với gia đình. Mỗi tháng, ta đều về nhà dùng một bữa cơm cùng phụ mẫu, giữ chút tình thân mỏng manh ấy.
Tháng trước, ngày ta về nhà, phụ thân rất cao hứng. Ta hỏi ông có chuyện gì, ông lại úp úp mở mở, chỉ nói rằng cửa hàng gạo vừa nhập một lượng lớn lương thực.
Phụ thân từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nếu không phải một vụ mua bán lớn, ông tuyệt đối không vui mừng ra mặt như vậy.
Ta xuống xe ngựa, nhìn tấm biển lớn của Tưởng phủ, trong lòng bỗng dưng bất an.
Chương 39
Phụ thân nhất quyết phủ nhận sự nghi ngờ của ta, nói rằng ta suy nghĩ quá nhiều.
Ta lạnh lùng cười: “Được thôi, ngày mai ta sẽ viết một bức thư, nhờ các bằng hữu giang hồ của phò mã đến cửa hàng gạo của cha bắt mấy chưởng quỹ, hỏi thử xem lương thực trong kho là từ đâu mà có!”
Giang Nam từ lâu đã là vùng đất sản xuất lương thực chính, lần này gặp nạn lũ lụt, sản lượng lương thực của Đại Tề năm nay chắc chắn sẽ giảm, cuối năm giá gạo chắc chắn sẽ tăng vọt.
Giờ ông tích trữ lương thực, đến cuối năm có thể kiếm lời lớn.
Phụ thân giận dữ, đập bàn quát: “Nghịch nữ! Tưởng gia nuôi ngươi bấy lâu, giờ ngươi lại bênh kẻ ngoài, dám đến đây dạy dỗ cả cha ngươi à!”
Ta đáp lại: “Mấy năm nay, nhờ dựa vào Thái tử mà cha đã vơ vét không ít lợi lộc rồi! Giờ tại sao ngay cả số tiền nhuốm máu này cha cũng phải kiếm cho bằng được sao!”
Phụ thân gầm lên: “Lão tử kiếm được tiền là bản lĩnh của lão tử! Bao nhiêu người cầu xin cũng chẳng mở được đường, ngươi hiểu không!”
Ông thở hổn hển, trừng mắt nhìn ta rồi mắng: “Năm xưa, chuyện tỷ tỷ ngươi vào Đông Cung không được tốt đẹp, là ta phải lấy nửa gia sản bảo toàn mạng sống cho cả nhà! Nếu không có ta, các ngươi đều phải chết! Ngươi lấy tư cách gì mà lên mặt chỉ trích ta? Ta có kiếm thêm tiền, cũng là Thái tử nợ ta!”
Nhìn dáng vẻ lý lẽ hùng hồn của ông, lòng ta dâng lên một cơn tuyệt vọng và căm hận.
Ta lạnh lùng nói: “Ta nợ cha, Thái tử nợ cha, nhưng bách tính không nợ cha!”
Không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi vô ích này, ta đưa ra đề nghị: “Chỗ lương thực ấy, ta sẽ mua toàn bộ theo giá thị trường.”
Không ngờ phụ thân lại cười khinh bỉ: “Con à, con còn non lắm. Số lương thực này ta giữ đến cuối năm có thể bán gấp ba lần. Nếu muốn mua, hãy trả thêm gấp đôi số bạc!”
Ta cuối cùng giận dữ: “Cha thật là tham lam không đáy!”
Phụ thân lại tựa lưng vào ghế, đắc ý nói: “Ngươi có thể làm gì ta chứ?”
Sợi dây cuối cùng trong lòng ta đứt phựt, ta lạnh lùng nhìn phụ thân: “Nếu đã vậy, mở từ đường đi. Ta muốn đoạn tuyệt với Tưởng gia.”
Nghe xong, lúc đầu phụ thân còn cười nhạt, tưởng rằng ta lấy việc đoạn tuyệt để uy hiếp ông, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của ta, ông mới hiểu ta nghiêm túc.
“Tưởng Miểu Vân! Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì! Những năm qua ngươi có thể làm ăn lớn được, chẳng qua là nhờ cái danh con gái Tưởng gia, người ta mới nể mặt! Rời khỏi ta, ngươi chẳng là gì cả!”