Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Ta tìm gặp Thượng Quan Bội, cảm thán nói:

“Đều là nữ tử, ta cũng không muốn Tô Uyển rơi vào tình cảnh này, chỉ e với danh tiếng hiện tại, nàng ta khó mà gả được ở kinh thành.”

“Nếu phải gả đi xa, Tô gia cũng không giúp được, cuộc sống e là khó khăn.”

Thượng Quan Bội nghe vậy, ánh mắt nhìn ta lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Tất cả đều do ngươi gây ra, giờ còn đến đây giả vờ tốt bụng.”

Quen với việc hắn luôn có hai tiêu chuẩn khác nhau đối với ta và Tô Uyển, ta cũng không thèm tranh cãi với hắn nữa, cười nhẹ nói:

“Nhưng ta có thể hoàn thành tâm nguyện của các người, chúng ta hòa ly, ngươi có thể quang minh chính đại cầu hôn nàng ta.”

“Nếu ngươi bây giờ đến nhà nàng ta cầu hôn, chẳng phải sẽ là anh hùng cứu nàng ta khỏi cảnh khốn đốn sao?”

Ta hạ giọng dụ dỗ: “Người mà ngươi yêu thương, chẳng lẽ không xứng đáng làm chính thê sao?”

Hắn nhìn ta vài lần, có vẻ trầm ngâm, cúi đầu suy nghĩ.

15

Cuối cùng, ta thuận lợi nhận được giấy hòa ly.

Thượng Quan Bội thật sự chạy đi cầu hôn Tô Uyển, Tô phủ dĩ nhiên đồng ý.

Dù sao thì Thượng Quan Bội vẫn là người có điều kiện tốt nhất trong số những người họ có thể chọn.

Khi hai người họ đại thân, ta đặc biệt gửi thiệp mời Tô Uyển đến trà thất.

Tô Uyển sắc mặt khá tốt, trông có vẻ cuộc sống của nàng ta rất thoải mái.

Khi thấy ta, nàng ta không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

“Ngươi tính toán nhiều như vậy, cuối cùng vẫn phải mang danh hòa ly, sau này chỉ e ngươi chỉ có thể làm một thiếp thất.”

“Nói cũng lạ, Thượng Quan Bội tuy cưới ngươi sớm, nhưng không đụng đến ngươi. Còn quấn quýt lấy ta, ngươi không biết chứ, hắn đã sớm hứa hẹn hậu viện chỉ có mình ta.”

Ta theo lời nàng, cười nói: “Chuyện đó có gì lạ, ngươi thủ đoạn cao cường, sự việc đã đến mức này, hôm nay ta chỉ muốn biết một chuyện.”

“Ngươi và Thượng Quan Bội đã có tình cảm từ lâu, hẳn là ngươi cũng yêu hắn, đêm động phòng hôm đó, chắc cũng là ngươi gọi hắn đi.”

“Nhưng nếu như vậy, tại sao ngươi lại đồng ý để hắn cưới ta?”

Tô Uyển dường như nghe được chuyện gì buồn cười, che miệng cười: “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta yêu hắn sao?”

Nàng vừa cười vừa nhìn ta với vẻ hận thù, nghiến răng nói:

“Chỉ vì đọc nhiều sách hơn một chút, ngươi tỏ ra cao ngạo. Trong kinh thành này, ai không muốn trèo cao…. Dựa vào đâu ngươi lại giả vờ như không quan tâm…

“Ngươi cũng không ngờ đến phải không?”

“Ngươi biết tại sao Thượng Quan Bội cầu hôn ngươi không? Là ta khiến hắn cưới ngươi, nhưng lại không cho hắn đụng vào ngươi.

“Hắn chỉ là con chó của ta mà thôi.”

Hóa ra nàng ta căm ghét ta chỉ vì lý do đơn giản như vậy.

Ta thảm hơn nàng ta? Ta không nghĩ vậy.

Nhìn vẻ mặt hả hê của nàng ta, ta chỉ có thể lắc đầu.

“Thượng Quan đại nhân, ta đã giúp ngài giải tỏa khúc mắc, không ra ngoài gặp mặt sao?”

Thượng Quan Bội xuất hiện từ phía sau tấm bình phong, mặt mày u ám như mực, cơ bắp căng lên, hàm răng nghiến chặt, cơn giận trong mắt hắn có thể cảm nhận được từ xa.

Từ khi Tô Uyển gả cho hắn, bằng hữu hắn thường xuyên chế giễu hắn, vì ai cũng biết Tô Uyển luôn mang theo một nam nhân bên cạnh.

Hơn nữa, phe Triệu Vương gia vẫn không nguôi giận, luôn tìm cách gây khó khăn cho Thượng Quan Bội.

Kết quả, Tô Uyển chỉ coi hắn như con chó.

Như một kẻ ngốc bị Tô Uyển đùa giỡn, ta chắc hắn có nhiều điều muốn nói với Tô Uyển.

A mỉm cười với hai người họ: “Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”

Nói xong ta liền quay lưng rời đi.

Ta không quan tâm đến chuyện của họ sau này, chỉ nghe nói Tô Uyển ngày càng yếu ớt, người khác chạm vào một cái cũng đau đến nhăn mặt.

Sau đó lại nghe nói có người vô tình thấy trên tay nàng ta có nhiều vết bầm tím.

Nghe rồi ta để đó, chỉ tập trung vào việc biên soạn.

Quận chúa định kỳ đến xem, rất khen ngợi khả năng của ta, thậm chí vui vẻ đưa ta tham dự các yến tiệc quan trọng, thậm chí là yến tiệc trong cung.

Nhờ vậy ta học hỏi được rất nhiều, hiểu sâu hơn về các chiến lược, mưu kế trong sử sách.

Nhờ việc làm chủ tọa , tài văn chương của ta còn lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.

Ngài công khai khen ngợi tài văn của ta, còn thuận thế tán thưởng cả phụ thân ta.

Phụ thân thấy ta làm việc tốt, lại được Hoàng thượng khen ngợi, cũng khuyến khích ta tập trung vào việc chủ tọa , không còn nhắc đến chuyện gả chồng.

Ta tự nhiên danh tiếng ngày càng nổi, cuộc sống càng thêm thoải mái.

Một ngày nọ, tình cờ gặp lại Thượng Quan Bội.

Lâu ngày không gặp, hắn gầy đi khá nhiều, nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

“Cẩm Ca, dạo này nàng có khỏe không?”

Ta gật đầu, không có ý định đáp lại.

Thấy ta định rời đi…

Hắn bước nhanh đến gần, gấp gáp nói: “Cẩm Ca, những chuyện đã qua là lỗi của ta, nếu không có Tô Uyển, nàng có còn nguyện ý trở về bên ta không?”

Ta nhìn hắn đầy chán ghét, nói: “Thượng Quan Bội, ngươi đang đùa sao?”

“Ngươi và Tô Uyển đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, đừng có hoà ly.”

Nói xong, ta quay người rời đi. Người như hắn xứng với ai chứ.

Sau đó, ta nghe nói Tô Uyển bị đánh đến sảy thai.

Nghe xong ta chỉ cười. Cuộc đời của ta, từ lâu đã sang trang mới.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)