Sau khi cứu Tả Chiếu ra khỏi đám cháy, tỷ tỷ liền nhốt ta lại trong đám cháy để bịt miệng.
Dung mạo của ta cũng vì vậy mà hoàn toàn bị hủy hoại, không những vậy, ta còn bị đổ oan vì ghen tị mà mưu hại tỷ tỷ và quyến rũ Thế tử.
Người đời mắng ta là kẻ xấu xí độc ác,
Tỷ tỷ nói ta là kẻ vô liêm sỉ,
Ngay cả phụ thân cũng ép gả ta cho một nam nhân bị mù ở trang viên để bảo vệ danh tiếng gia tộc.
Ta hỏi Tả Chiếu, người chỉ đứng nhìn:
“Ta cứu ngài, vậy mà lại phải chịu kết cục như thế này sao?”
Hắn lạnh lùng đáp:
“Cứu? Ta còn chưa tính tội ngươi đã phá rối cuộc gặp gỡ của ta với A Dao.”
Lòng ta tê dại như tro tàn, vào ngày họ thành hôn, ta đã quyết định cùng họ kết thúc.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay lại ngày hoả hoạn hôm đó.
Lần này, ta khóa chặt cửa, để ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn một chút.
1
“Nhị tiểu thư, Phương Phi viện đang cháy, Thế tử bị mắc kẹt bên trong, tiểu thư mau nghĩ cách cứu thế tử đi!”
Nhìn nha hoàn của Thôi Vân Dao đang hoảng hốt thúc giục, ta nhận ra mình đã trọng sinh.
Và ta đã trọng sinh vào ngày mà Thế tử Tả Chiếu bị mắc kẹt trong đám cháy.
Kiếp trước, vào ngày này, dưới sự thúc giục của Thuý Trúc, ta đã không màng tất cả, vội vàng lao vào đám cháy.
Ta tìm thấy bóng dáng bị thanh xà ngang đè xuống trong biển lửa.
“Vân Niệm, cứu ta!”
Tả Chiếu nhìn ta với ánh mắt cháy bỏng, như thể nhìn thấy thần linh giáng trần, đầy hy vọng
Dù ngọn lửa dữ dội, nhưng tình yêu ta dành cho hắn đã chiến thắng nỗi sợ hãi trước sinh tử.
Ta lao vào trong đám lửa, gỡ xà ngang ra, cứu Tả Chiếu.
Nhưng đột nhiên, một cửa sổ rơi xuống đập vào lưng ta.
Ngay khi thoát khỏi hiểm nguy, Tả Chiếu không vội cứu ta mà lập tức chạy tới cứu tỷ tỷ từ trong thùng nước.
Hai người họ cuống cuồng lăn lộn ra khỏi đám cháy.
Khi ta nghĩ rằng Tả Chiếu sẽ cứu ta, thì tỷ tỷ lại khóa cửa lại:
“Nếu để người khác biết chúng ta bị mắc kẹt trong đám cháy, danh tiếng của chúng ta sẽ mất hết, gia tộc còn mặt mũi nào nữa?”
Ta hét lên đầy thảm thiết nhưng cũng không khiến Tả Chiếu người đang bị tỷ tỷ kéo đi, quay lại nhìn ta một lần.
Khói mù mịt, lửa nóng bỏng, ta không ngừng giãy giụa nhưng bị cánh cửa đã khóa chặn lại đường sống.
Không thể chịu đựng thêm, ta cuối cùng ngất đi.
Khi tỉnh lại, dung mạo ta đã bị hủy hoại, cơ thể đầy thương tích.
Phụ thân nhìn ta với ba phần không đành lòng:
“Tỷ tỷ con và Thế tử đã thoát khỏi đám cháy, mọi người đều nhìn thấy rồi, danh dự gia tộc quan trọng như thế, con cứ chấp nhận đi.”
Ta bị gán tội quyến rũ Thế tử không thành, lại còn bị vu oan thiêu sống tỷ tỷ.
Còn Tả Chiếu, trở thành anh hùng cứu tỷ tỷ thoát khỏi biển lửa.
Trong lúc sinh tử, Thế tử anh hùng cứu mỹ nhân, tình yêu của họ đã được nâng tầm.
Ta không cứu được ai, lại tự huỷ chính mình, ai cũng nghĩ đây là quả báo thật xứng đáng.
Bị giam giữ trong hậu viện tối tăm, ta còn bị các thiếu nữ trong gia tộc đến chế giễu và nhạo báng:
“Thật xấu xí, giống như một con giòi, thật ghê tởm.”
“Đã xấu xí còn hay gây chuyện, cuối cùng tự hại mình.”
Tỷ tỷ giả vờ biện hộ cho ta, nhưng thực tế là đẩy ta vào bước đường cùng:
“Không trách được Niệm Niệm, muội ấy chỉ yêu A Chiếu quá mà thôi, yêu một người chẳng có tội gì cả.”
Nói xong, tỷ tỷ dẫn mọi người vào phòng ta, nơi chứa đầy những tâm tư bí mật và trần trụi của ta dành cho Tả Chiếu.
Mọi người lại càng chế giễu, thậm chí còn mỉa mai di nương đã mất của ta:
“Quả nhiên là con gái của một kẻ không có liêm sỉ, ngay cả xương tủy cũng không có chút thanh cao.”
Đích mẫu không đành để ta chịu sự sỉ nhục như vậy, bèn đề nghị phụ thân gả ta đi nơi xa để yên ổn.
Phụ thân vung tay, tất cả đã giao cho đích mẫu lo liệu.
Vì vậy, ta bị hứa gả cho một nam nhân bị mù gần năm mươi tuổi ở trang trại.
Ta rơi nước mắt, chất vấn Tả Chiếu, người chưa từng nói dù chỉ một lời vì ta.
“Ta cứu ngài, vậy mà lại phải chịu kết cục như thế này sao?”
Hắn ghét bỏ quay mặt đi:
“Thế còn gì nữa? Dựa vào một khuôn mặt xấu xí mà cứ bám riết lấy ta sao?”
“Ta đã tự trách lương tâm, ngày đêm không được yên ổn, ngươi còn muốn thế nào?”
“Huống chi nếu không phải ngươi phóng hỏa, sao lại chính ngươi liều mình cứu ta?”
“Ta chưa tính tội ngươi làm rối loạn cuộc gặp của ta và A Dao, đều là vì ngươi là muội muội của A Dao.”
Trái tim ta như rơi vào hầm băng, bốn chi và cơ thể ta lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:
“Vậy ngươi có thể mời ta uống một chén rượu mừng không? Coi như là đền đáp ân cứu mạng của ta.”
Hắn liếc nhìn ta một cái:
“Tham dự hôn lễ của ta coi như đã gả cho ta rồi? Ngươi thật là ghê tởm.”
“Cũng được, coi như ta rộng lòng, giúp ngươi hoàn thành tâm tư dơ bẩn của mình.”
Ngày đại hôn, ta đã mua chuộc nha hoàn trong hậu viện, bỏ thuốc mê vào rượu mừng.
Khi hai nhà Thôi gia và Tả gia đều ngất đi, ta mới mang thân thể tả tơi, cùng đám người vô sỉ đó tự kết liễu dưới ngọn lửa.
Không ngờ, ta lại có thể trọng sinh trở lại.
2
Khi phụ thân dẫn theo đám gia đinh hùng hổ đi đến Phương Phi viện, ta đã có mặt trong khu vườn phía sau.
Ngay lúc ấy, ta thấy U lão phu nhân , người đang nằm trên đất, thở hổn hển.
Bà ấy vì bị nghẹt đờm mà khuôn mặt đỏ bừng.
Dựa vào kiến thức y học mà ta đã học từ việc chữa vết thương cho Tả Chiếu và làm dịu cơn đau cho chính mình trong kiếp trước, ta không màng gì khác, đẩy đám đông đang lo lắng ra, vội vàng lao đến trước mặt U lão phu nhân.
Giữa lúc mọi người hoảng hốt, ta đã lấy tay vỗ mạnh vào lưng bà liên hồi, cuối cùng bà cũng ho ra cục đờm nghẹn ở cổ.
Ánh mắt khinh bỉ từ những người xung quanh cuối cùng đã chuyển thành lòng biết ơn và cảm kích của U lão phu nhân khi bà tỉnh lại.
Bà ấy hỏi ta tên gì, là con thứ mấy, bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa.
Ta cúi đầu, dưới ánh mắt không rõ ràng của đích mẫu, ngoan ngoãn trả lời từng câu một.
Lão phu nhân thấy ta hiền lành, chưa thành hôn, vô cùng vui mừng.
Bà ấy lập tức tháo chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay xuống, mạnh mẽ đeo vào tay ta:
“Đúng là một cô nương tốt.”
Bà ấy, đã nhìn trúng ta rồi.
Đích mẫu muốn dùng một nữ nhi thấp kém như ta để cho hai nhà Thôi gia và U gia có cơ hội tiến xa hơn.
Do vậy, cũng ngầm đồng ý.
Thành hôn với gia đình hiển hách, đó chính là tương lai ta muốn.
Gia tộc U gia ở kinh thành, đời đời danh tiếng, quyền quý vô cùng, là những thế lực mà cả Thôi gia và Tả gia đều không dám chọc giận.
Khác với những người mà đích mẫu muốn gả ta cho, từ viên quan huyện đã mất thê, những thương nhân nhơ nhớp, hay làm thiếp của gia đình quyền quý.
Ta, một nữ nhi không có gốc gác, muốn sống sót dưới xã hội này, muốn sống thật tốt, thì phải từng bước leo lên cao.
Đến khi ta leo đến nơi phụ thân không thể động đến, đích mẫu không thể làm gì, đó chính là sự tái sinh thật sự của ta.
Nhưng gia tộc hiển hách, sao lại có thể muốn một nữ nhi thấp kém như ta?
Nếu có ân cứu mạng, thì lại khác.
Trong kiếp trước, U lão phu nhân đã được vị y sư trong phủ cứu khi bị nghẹn đờm- Linh Nguyệt, con gái độc nhất của vị biên tu Hàn Lâm Viện.
Linh Nguyệt dịu dàng, ngoan ngoãn, thuần khiết, nhưng lại lấy phải một tên công tử ăn chơi lêu lổng của U gia.
Sau đêm tân hôn, nàng ấy bị đối xử tàn nhẫn bởi U Minh Dương, cả người bệnh nặng không thể gượng dậy, chỉ sau nửa năm đã qua đời.
Nàng ấy là một cô nương tốt, trong lúc ta bị hủy dung mạo, bị các tiểu thư và quý phụ trong kinh thành sỉ nhục, nàng ấy đã đứng ra bênh vực ta, chia sẻ với ta bánh ngọt do mẫu thân nàng làm:
“Người đời nông cạn, nhìn mãi chỉ thấy bộ mặt xấu xí.”
“Nhưng Thôi nhị tiểu thư, ta đã thấy qua chữ viết của tiểu thư, cốt cách kiên cường, viết thật tốt. Ta tin tiểu thư tuyệt đối không phải kẻ phóng hỏa hại người.”
“Ngoài dung mạo, tiểu thư còn có phẩm hạnh, đó mới là thứ quan trọng nhất.”
Nàng ấy đã chữa lành vết thương lòng đầy tự ti, nhút nhát của ta, và trở thành vị khách duy nhất trong hậu viện của ta.
Trong hộp tranh vẽ của ta, có rất nhiều tranh chữ mà nàng ấy đã tặng cho ta.
Còn có thuốc giảm đau, những lá thư để trôi qua thời gian.
Nàng ấy đã ở bên cạnh ta hơn một năm.
Ngày nàng ấy xuất giá, ta sợ khuôn mặt xấu xí của mình sẽ gây rắc rối cho nàng ấy, nên không đi.
Chỉ gửi một phong thư, hứa sẽ làm cho đứa trẻ của nàng ấy một chiếc khóa bình an, coi như là tạ lỗi.
Nhưng khi nàng ấy qua đời, do hộp trang sức bị tỷ tỷ ném xuống giếng, ta không còn chiếc khóa vàng nào để gửi nàng ấy nữa.
Nàng ấy lại để lại một cây trâm ngọc tự tay làm cho ta trong di vật.
Sau này, khi ta không còn gì trong tay, chỉ còn một cây trâm làm bạn, mỗi ngày ngồi đơn độc, càng lúc càng cô quạnh, cuối cùng chết lặng trong sự cô đơn.
Rốt cuộc, ta ôm lòng cầu chết, cùng Tả Chiếu đồng quy vu tận.
Kiếp này, ta và Tả Chiếu dừng lại ở đây, cũng không còn liên quan gì đến hắn và Linh Nguyệt nữa.
Nhưng ta, vẫn phải cứu nàng ấy—bằng hữu duy nhất của ta.
Về phần những thiếu gia phong lưu ăn chơi, dĩ nhiên, kẻ ác thì phải có ác giả báo ứng.
“Phu nhân, không ổn rồi. Lão gia nói, Nhị tiểu thư bị lửa thiêu, vừa mới được khiêng về viện.”
Mọi người kinh hãi, không tự chủ được nhìn về phía ta, Nhị tiểu thư.