Ta đứng dậy, bước về phía Vương Lệ.
“Vì ngươi thích lập công như vậy, hãy để ta bắt đầu từ ngươi.”
Ta nâng chén, mỉm cười với gã: “Vương đại ca, ngươi nói đúng, ta thực sự không học được lễ giáo. Ta xin lỗi Vương đại ca, mong ngươi nhận lời xin lỗi của ta.”
Ta giơ chén, kính cẩn trước mặt hắn, rồi cố ý làm đổ rượu lên người hắn, sau đó vội vàng dùng khăn tay của mình để lau cho hắn.
Hắn đỏ mặt, nhìn ta chằm chằm, nắm lấy cổ tay ta, trêu ghẹo: “Ngươi đúng là giống mẫu thân ngươi.”
Ta cúi người, ghé vào tai hắn nói: “Ngươi sắp được gặp mẫu thân ta để trực tiếp xin lỗi bà ấy rồi.”
Ta trở về chỗ ngồi, nhìn mặt hắn từ đỏ chuyển sang đen, cảm thấy cực kỳ hả hê.
Tiệc sinh nhật đến một nửa, cũng nên có phần cao trào rồi.
Ta nhìn thấy Đích tỷ đột nhiên tái mặt, ôm bụng la lên.
Phụ thân lo lắng, dùng linh lực kiểm tra, phát hiện phôi bạch hổ trong bụng Đích tỷ đang kích động.
Mặt phụ thân trầm xuống, ra lệnh cho người đi điều tra xem có thứ gì trong yến tiệc làm phôi bạch hổ kích động.
Kết quả điều tra cho thấy là nữ tỳ bên cạnh tỷ đã thêm một loại dược liệu vào lư hương trong bữa tiệc.
Nữ tỳ đó chính là kẻ trước đây đã muốn hại trứng phượng hoàng của ta mà không thành, giờ lại muốn hại phôi bạch hổ của Đích tỷ.
Đích tỷ ôm bụng, mắt ngấn lệ: “Ngày đó ta đã bắt ngươi, muốn cho ngươi một cơ hội hối cải, nhưng không ngờ ngươi lại muốn hại ta. Ngươi đã thành công rồi. Nếu hôm đó không phải là muội muội có việc tìm ta, ta tình cờ phát hiện ngươi lén lút ngoài phòng muội, thì chẳng phải ngươi đã hại cả muội muội rồi sao?”
Mấy câu nhẹ nhàng nhưng lại hướng mọi sự nghi ngờ về phía ta, dường như ta đã cố tình dàn dựng màn kịch này, nhân cơ hội sai khiến nữ tỳ đi hại Đích tỷ, cuối cùng lại đẩy sạch trách nhiệm vì ta cũng là nạn nhân.
Người ngoài tất nhiên sẽ không nghĩ rằng ta muốn hại Đích tỷ.
Phụ thân chỉ nhìn nữ tỳ đó mà không nói gì, nữ tỳ ngược lại lại xin tha mạng: “Nô tỳ tuy là người của phủ nhị tiểu thư, nhưng việc này không liên quan gì đến nhị tiểu thư cả.”
Nói như thể vô tình tự thú nhận tội.
Đích tỷ lại làm bộ ngạc nhiên: “Sao ngươi có thể nói bậy, muội muội tuyệt đối sẽ không hại ta.”
Phụ thân dường như bị thuyết phục, nghĩ rằng ta vì ghen tỵ với sự sủng ái của Đích tỷ mà muốn hại chết phôi bạch hổ để gài bẫy tỷ.
Rất nhanh, ta bị thị vệ áp chế, quỳ dưới chân Đích tỷ.
Đích tỷ vẫn muốn tỏ ra là một tỷ tỷ tốt, nói: “Phụ thân, ta tin rằng muội muội không làm chuyện này.”
Ta cất tiếng: “Ta không có ý hại tỷ. Loại dược liệu thêm vào lư hương là ta đã cho người thêm vào, có tác dụng an thần.”
Biểu cảm của Đích tỷ cứng đờ trên mặt.
Phụ thân cho người kiểm tra, phát hiện loại dược liệu thêm vào không những không có độc, mà còn có tác dụng an thần và dưỡng sinh.
Quả là một ván cờ lật ngược tình thế.
Ta biết Đích tỷ mong ta chết còn không kịp, sao có thể tốt bụng như vậy, giúp ta bắt kẻ muốn phá hoại trứng phượng hoàng chứ?
Ta cất tiếng rõ ràng: “Nếu Đích tỷ đã chịu ủy khuất, thì tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ to gan này. Nữ nhi cho rằng tất cả khách mời ở đây đều nên được kiểm tra một lượt, phụ thân thấy sao?”
Phụ thân nghiêm nghị nhìn ta, rồi phất tay ra lệnh cho người đi kiểm tra.
Kết quả là phát hiện ra mùi hương khác thường trên người Vương Lệ.
Trên người hắn có mùi thơm nhè nhẹ của hoa Hàn Lâm.
Hoa Hàn Lâm có tính hàn, rất dễ gây tổn hại cho phôi bạch hổ.
Mà Vương Lệ lại nghiện rượu, có thể xua tan mùi hương của hoa Hàn Lâm.
Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, chưa kịp để mùi hương trên người Vương Lệ tan hết, thì đã bị phát hiện.
Vương Lệ dường như hiểu ra điều gì đó, liền hét lên với ta: “Là ngươi! Ngươi, con tiện nhân! Là ngươi vu oan cho ta!”
Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Hoa Hàn Lâm đã bị ta luyện thành bột thuốc, dùng linh lực bao phủ, khi ta lau người hắn bằng khăn tay, ta đã cố ý rắc lên người hắn.
Và ta đã sớm tiêu hủy hết phần thuốc còn lại, phụ thân sao có thể tìm ra dấu vết gì từ ta?
Ngược lại, hắn vẻ ngoài luôn tỏ ra cung kính với phụ thân, nhưng sau lưng đã âm thầm cấu kết, mưu tính ngày nào đó sẽ ngồi lên vị trí gia chủ của Linh Tê tộc.
Hắn có lẽ không ngờ rằng phụ thân đã sớm nhận ra những việc hắn làm.
Vương Lệ bị kéo ra ngoài, chịu hình phạt tứ mã phanh thây.
Thi thể bị xé nát, vứt ở nơi hoang vu.
Kẻ đầu tiên mà ta báo thù chính là người đã từng dùng lời lẽ xúc phạm mẫu thân ta.
Bụng của Đích tỷ ngày càng lớn, lâu rồi không đến tìm ta gây rắc rối.
Hoa Hàn Lâm tuy có thể gây hại cho phôi bạch hổ, nhưng ta chỉ rắc một chút, tác dụng giảm đi rất nhiều, chỉ làm cho Đích tỷ cảm thấy đau bụng.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó !
Ta không có ý định hại phôi bạch hổ trong bụng Đích tỷ, ngược lại, ta muốn bảo vệ nó, để Đích tỷ cũng sinh ra thượng cổ huyền thú.
Mỗi ngày trong phòng Đích tỷ đều vang lên những tiếng kêu khóc đau đớn.
Ta biết đó là bạch hổ lại đang hành hạ tỷ trong bụng.
Dù sao kiếp trước khi ta thai nghén bạch hổ, nỗi khổ ta chịu đựng cũng không kém gì Đích tỷ.
Đích tỷ biết rõ ta vì bạch hổ mà nôn mửa không ngừng, ruột gan như muốn nôn ra ngoài, không chịu nổi một chút dầu mỡ.
Nhưng tỷ lại sai người làm canh gà đen đưa đến phòng ta.
Trên canh gà đen nổi lên một lớp mỡ dày, gà đen hầm mấy giờ đồng hồ vốn phải thơm ngào ngạt.
Nhưng mùi thơm đó lại chui vào mũi ta, khiến cái dạ dày đã nôn sạch của ta trào lên axit.
Nôn ra axit rồi lại bắt đầu nôn ra máu.
Đích tỷ còn ép ta uống cạn bát canh gà đen đó.
Tỷ biết bạch hổ có thể hành hạ ta ngày đêm, nên không thèm trực tiếp giết ta, mà muốn nhìn ta đau đớn, điều đó còn khiến tỷ thỏa mãn hơn là giết ta ngay lập tức.
Ta đứng ngoài phòng của Đích tỷ, nghe thấy tỷ đang gào khóc dữ dội: “Ta không muốn thai nghén bạch hổ nữa! Mẫu thân, người giúp con, giúp con loại bỏ phôi bạch hổ này được không?”
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, càng về sau càng khó chịu hơn.
Ta gõ cửa, được cho phép rồi mới bước vào.
Trong phòng, Đích tỷ đang nắm chặt tay Thục Nghi, ngón tay trắng bệch, đôi môi cũng mất hết màu sắc.
Tóc của tỷ rối tung, chẳng còn chút dáng vẻ cao quý ngày xưa.
Đôi mắt tỷ nhìn ta chằm chằm, đầy căm phẫn: “Vân Khê, nếu không phải ngươi, nếu không phải ngươi… Ta đã không…”
Đích tỷ nuốt nửa câu còn lại, định nói rằng nếu không phải vì ta, tỷ đã không chọn thai nghén bạch hổ và chịu đựng nỗi đau này.
“Tỷ tỷ có thể vì gia tộc mà nghĩ đến, thai nghén phôi bạch hổ, quả thực là tầm nhìn của tỷ tỷ, muội đây không thể so bì được.”
“Tỷ tỷ đã thai nghén bạch hổ được mấy tháng rồi, cố gắng thêm chút nữa là có thể sinh ra bạch hổ, không cần phải chịu khổ lâu nữa.”
Ta nói, giọng điệu nhẹ nhàng chuyển hướng: “Nhưng nếu trước đó bạch hổ có vấn đề gì, Hổ tộc mà trách tội, thì Linh Tê tộc của chúng ta khó lòng mà gánh nổi.”
Đích tỷ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, dù trong bụng vẫn còn đau đớn, nhưng lưng nàng đã đổ mồ hôi lạnh.
Nếu nàng không chịu nổi, cầu xin Thục Nghi lấy phôi bạch hổ ra khỏi bụng, thì hậu quả của nàng và Thục Nghi sẽ không thể tưởng tượng được.
Thục Nghi lại bình tĩnh hơn nhiều, hỏi ta: “Ngươi đến đây có việc gì?”
Thục Nghi nhìn bên ngoài là một quý bà dịu dàng, nhân từ, nhưng thực chất tâm địa độc ác vô cùng.