Phụ Lục: Phối Diệu
Triệu Hoài An nói trước khi nàng chết rằng, nàng trước đây chỉ là con chó nhỏ của hắn, nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra nàng chưa bao giờ trung thành, và đó trở thành ám ảnh cả đời này của hắn. Phối Diệu không biết lời nàng nói đúng hay không, sống hai kiếp rồi, hắn vẫn chưa thể hiểu rõ.
Kiếp trước, khi phụ thân bảo hắn cưới Triệu Hoài An, hắn đã làm theo. Lần đầu tiên Phối Diệu nhìn thấy Triệu Hoài An, hắn nghĩ rằng nàng không khác gì so với những nữ tử ở vùng quê, thậm chí còn tầm thường hơn.
Nàng có vẻ ngoài nhạt nhòa như nước lã, làn da đen sạm do phơi nắng mưa trên núi, lại thêm việc nàng không biết chữ, khó lòng đạt được sự thanh nhã. Nhưng điều may mắn là nàng chịu học, dù có khổ cực đến đâu cũng chưa từng oán thán. Điều quan trọng hơn cả, nàng rất nghe lời. Rất nhanh sau đó, Phối Diệu chấp nhận nàng, khi ấy chỉ đơn giản là cảm thấy mình cần có một thê tử.
Sau này, vì nhiều lý do khác nhau, số lượng thiếp thất trong viện gia tăng, so sánh với họ, hắn mới nhận ra Triệu Hoài An dù là người bù đắp cho sự kém cỏi của mình nhưng lại vượt trội hơn hẳn họ.
Lần hắn trúng xuân dược, thực ra khoảng cách từ chỗ hắn đến viện của nàng là xa nhất. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đến, có lẽ là vì dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng thúc đẩy. Cũng từ lần đó, họ có A Triều.
Chữ “Triều” rất hiếm khi được dùng để đặt tên, càng ít được dùng cho nữ tử, nhưng khi Phối Diệu nhìn thấy đứa trẻ, hắn chỉ nghĩ đến chữ này.
Là biểu tượng cho sự tươi mới tràn đầy sức sống hay mang ý nghĩa triều triều mộ mộ, hắn cũng không thể nói rõ được.
Phối Diệu thực ra biết, Triệu Hoài An chỉ là bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn với hắn, vì hắn hiếm khi thấy nàng thể hiện cảm xúc gì.
Khi bị các phi tần khác bắt nạt, nàng sẽ quỳ xuống nhận tội;
Khi hắn đối phó với gia tộc họ Triệu, nàng chưa từng can thiệp;
Ngay cả khi A Triều bệnh nặng, nàng cũng chưa từng cầu xin hắn một câu. Nàng không vì hắn mà có cảm xúc, điều này khác với những phi tần khác trong hậu cung.
Phối Diệu biết rõ, trong lòng nàng không có hắn. Hai lần duy nhất hắn thấy nàng bộc lộ cảm xúc là khi hắn giết chết Trần Văn Trinh và khi liên quan đến hôn sự của A Triều.
Phối Diệu tức giận, nhưng lại không thể làm gì được. Khi phụ thân hắn chưa giành được thiên hạ, số nữ tử ngưỡng mộ hắn nhiều không kể xiết. Nhưng duy nhất Triệu Hoài An, không yêu hắn. Nàng thậm chí còn không muốn có đứa con của họ.
Phối Diệu thường lén lút đi thăm A Triều, nhìn con đến ngây người. A Triều là con của họ, từ nhỏ đã thông minh, nhưng lại giống nàng nhất. Hắn thường tưởng tượng sẽ đối xử với A Triều như với những đứa trẻ khác, thậm chí còn yêu thương hơn. Nhưng hắn không làm được, điều đó với hắn chẳng khác nào đầu hàng.
Phối Diệu thường tự an ủi mình, rằng nếu Triệu Hoài An không nhượng bộ, tại sao hắn phải bước trước? Cho đến khi Tống Như Nguyệt mở lời xin hắn ban hôn cho Thượng Quan Sinh và Phối Chi.
Đó là lần đầu tiên nàng đến cầu xin hắn, quỳ trên đất, khẽ khàng nói.
Thực ra, hắn đã sớm biết A Triều và Thượng Quan Sinh tình đầu ý hợp, việc Tống Như Nguyệt nhắc đến chuyện này cũng là do hắn cố tình dẫn dắt. Nhưng trớ trêu thay, nàng lại dùng giọng điệu dịu dàng nhất để phơi bày sự thật của hai mươi năm làm vợ chồng.
Hắn không nói gì, lồng ngực căng ra phập phồng như bị một thanh kiếm đâm thẳng vào tim, không thể thốt lên lời.
Nàng không yêu hắn. Hắn biết. Nhưng điều tệ hại nhất là nàng thậm chí không muốn lừa dối hắn. Đến cuối cùng, nàng còn dùng cả mạng sống của mình để cầu xin.
Phối Diệu vẫn nhớ như in ngày nàng rời khỏi nơi này trong vòng tay của chính mình, A Triều khóc lóc chạy đến và đẩy hắn ra. Ánh mắt nàng nhìn hắn, lạnh lẽo, đầy hận thù. Giống như linh hồn của Triệu Hoài An đang chăm chú nhìn hắn vậy.
Hôn sự của A Triều, hắn đã đồng ý. Nhưng việc A Triều xin được đi đến đất phong ở, hắn không chấp nhận.
Hắn biết, điều Triệu Hoài An mong muốn nhất là A Triều không bước vào vết xe đổ của họ, có thể sống tự do và hạnh phúc. Nhưng hắn cố tình không đồng ý, hắn phong A Triều làm Hoàng Thái nữ, chứng kiến nàng tự hủy bỏ đôi cánh của mình, giam cầm bản thân, và cuối cùng chiếm lấy hoàng cung.
Kiếp trước, A Triều chính tay cho hắn uống thuốc độc. Lúc đó, Phối Diệu nghĩ rằng, nếu Triệu Hoài An biết, chắc chắn nàng sẽ hận hắn. Hận hắn cũng tốt, ít nhất sẽ không quên hắn.
Có lẽ trời cao thực sự đã nghe thấy, cho hắn một cơ hội nữa. Điều quan trọng nhất là, Triệu Hoài An cũng không quên hắn.
Nhưng Phối Diệu đã sai, cơ hội lần này trời cao không dành cho hắn, mà dành cho Triệu Hoài An. Giống như kiếp trước, vẫn là độc, chỉ khác là lần này người ra tay là Triệu Hoài An.
Nàng không cần hắn nữa, cũng không cần A Triều nữa.
Ký ức hai kiếp đan xen, Phối Diệu mới nhận ra rằng, mình chưa bao giờ thực sự hiểu nàng, đến cuối cùng, dù mất đi cả tính mạng, hắn vẫn không hiểu vì sao nàng chọn Tề Huyên chứ không chọn hắn.
Tề Huyên
Tề Huyên lần đầu tiên gặp An Hoài Triều, nàng mặc y phục nam tử, bị Tống Như Nguyệt hãm hại. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng không hề sợ hãi, bình tĩnh tìm ra sơ hở của đám người Tống Như Nguyệt.
Tề Huyên ghi nhớ người này, và sai người điều tra lệnh bài vào thành của nàng. Làm giả mà còn giống thật hơn cả thật. Tề Huyên vốn luôn trân trọng tài năng, liền giữ nàng lại.
Nàng tỏ ra rất dè dặt, nói chuyện phải suy nghĩ trước sau, dường như rất sợ hắn. Nhưng làm việc lại rất chu đáo, chỉ trong vài tháng đã có thể xử lý mọi việc ra vào thành một cách gọn gàng.
Cho đến khi Phối Diệu dẫn quân đến, nói rằng nàng là thê tử của hắn. Tề Huyên mới biết nàng là nữ nhi, còn trước đó, vì thấy nàng quá gầy yếu, hắn còn thường xuyên bảo nhà bếp cho thêm thịt…
Nghĩ đến dáng vẻ thô lỗ của mình trước đây trước mặt nàng, Tề Huyên không khỏi cảm thấy hối hận. Nhưng nhiều hơn cả, là sự xót xa.
Một nữ tử trong thời loạn đổi tên đổi họ, giả trang nam nhân, phải trải qua bao nhiêu khó khăn, Tề Huyên biết rõ. Hắn không đúng lúc mà nhớ đến người muội muội nhỏ hơn vài tuổi của mình, Tề Yên.
Trước đây khi gia tộc nhà họ Tề bị khép tội, nam nhân bị đày đi biên cương, nữ nhân bị bán làm nô tì. Sau khi Tề Huyên khởi binh, hắn đã nhiều lần đi tìm muội muội của mình, nhưng cuối cùng chỉ biết nàng vì chịu nhục mà nhảy vực tự vẫn, đến xương cốt cũng không tìm thấy.
Tề Huyên chọn cách bảo vệ nàng, nhưng nàng lại nói cho hắn biết bí mật của quân Phối. Đã nhiều lần, Tề Huyên muốn hỏi nàng, rốt cuộc nàng đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Nhưng cuối cùng nàng vẫn rời đi để cứu một tiểu nữ nhi khác, hắn đứng trên thành lũy, nhìn thấy Phối Diệu khoác áo choàng lên người nàng, trong lòng phẫn nộ, đấm vào tường thành đến mức máu chảy đầm đìa. Lúc đó, Tề Huyên mới nhận ra tình cảm của mình dành cho nàng.
Ngưỡng mộ, xót thương… đều là biểu hiện của tình yêu.
Nàng rời đi một lần là mấy tháng, mật thám truyền tin rằng nàng sắp kết hôn với Phối Diệu. Cùng với đó là tin nàng dần mềm lòng với Phối Diệu, từ từ chấp nhận hắn. Tề Huyên muốn hỏi cho rõ ràng, liền đóng giả binh lính lẻn vào phủ Phối gia đến tìm nàng. Kết quả lại gặp nàng đang chuẩn bị bỏ trốn, hai người nhìn nhau cười. Lúc này Tề Huyên mới hiểu, đó chỉ là trò lừa của nàng để Phối Diệu mất cảnh giác.
Vừa ra khỏi thành, nàng đã bắt đầu suy nghĩ về cách để phá vỡ liên minh giữa Tây Sở và quân Phối. Thực ra, có đôi lúc Tề Huyên thật sự không muốn nàng quá suy tính chu toàn như vậy. Việc chu toàn mọi mặt, đằng sau không phải là đi trên lưỡi dao, từng bước đều cẩn thận sao?
Tề Huyên hy vọng nàng có thể giống như những nữ tử gia đình bình thường khác, vô ưu vô lo. Khi ở trước mặt hắn, có thể nói chuyện thẳng thắn, không cần phải suy nghĩ trước sau. Nàng không cần phải đoán ý hắn để sống qua ngày, nàng có thể sống tùy ý, tự do. Tài năng của nàng không thua kém gì nam tử, hắn cũng nguyện lòng gây dừng và làm chỗ dữa cho thành tựu của nàng.
Dù nàng không yêu hắn, cũng không sao. Tề Huyên nguyện ý chờ đợi, đợi khi vết thương trong lòng nàng lành lại, đợi khi nàng mở cửa lòng mình, sẵn sàng chấp nhận người khác.
Việc đầu độc Phối Diệu, Tề Huyên đồng ý, nhưng hắn không nghĩ rằng nàng sẽ tự thân mạo hiểm, lại còn giấu không cho hắn biết.
May thay, hắn đã không đến muộn.
Thật ra, nói nàng cần hắn bảo vệ chi bằng nói, chính là bản thân hắn cần nàng.
Khi cái đuôi phiền phức đã bị cắt bỏ, quân Phối nay đã như một bầy ong vỡ tổ, sẽ không còn ai có thể làm hại nàng nữa.
Từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ là những ngày tốt đẹp của nàng.
Tề Huyên bỏ viên bánh trôi hoa quế vào miệng, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của nàng.
(Hoàn)