Ta và Phối Diệu không hề yêu nhau, thành hôn chẳng qua là bởi chúng ta đều không có lựa chọn nào khác. Phụ thân của hắn muốn có binh lực của phụ thân ta, còn phụ thân ta thì cần quyền lực của phụ thân hắn.
Gả cho Phối Diệu suốt hai mươi năm, ta chưa từng làm trái ý hắn. Hắn chê ta tài năng không bằng nữ tử thế gia, ta liền đi học cầm kỳ thư họa. Hắn nói ta không hiểu lễ nghi, không biết quản lý công việc trong cung, ta liền học cung quy.
Khi hắn ra tay với gia đình của ta, ta chưa từng cầu xin. Khi hắn muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm phi, ta cũng không phản đối. Duy nhất một lần ta cầu xin hắn, đó là việc hôn sự của hai nữ nhi của chúng ta.
Nàng và con gái của Bạch Nguyệt Quang đó yêu cùng một nam tử.
Ngày ta cầu xin Phối Diệu, hắn không hề đồng ý. Việc này lại được nhắc lại vào ngày ta bị thích khách ám sát. Ta chắn trước người Phối Diệu, toàn thân đẫm máu ngã vào lòng hắn.
“Ta chưa từng cầu xin bệ hạ điều gì, nhưng A Triều và hắn thật lòng yêu nhau, bệ hạ sẽ hiểu nếu để tâm.”
“Ta và bệ hạ đều rõ kết quả của việc thành hôn với người không yêu là gì.”
Ta vốn còn một điều muốn cầu xin Phối Diệu, nhưng thời hạn của trái tim đang phập phồng yếu ớt đã đến. Ta muốn cầu hắn, nếu có kiếp sau, gặp lại nhau, thì hãy đi đường vòng mà tránh.
1
Ta và Phối Diệu không hề yêu nhau, thành hôn là bởi chúng ta đều không có lựa chọn nào khác.
Phụ thân của hắn muốn có binh lực của phụ thân ta, còn phụ thân ta thì cần quyền lực của phụ thân hắn.
Gả cho Phối Diệu suốt hai mươi năm, ta chưa từng làm trái ý hắn. Hắn chê ta tài năng không bằng nữ tử thế gia, ta liền đi học cầm kỳ thư họa. Hắn nói ta không hiểu lễ nghi, không biết quản lý công việc trong cung, ta liền học cung quy.
Khi hắn ra tay với gia đình của ta, ta chưa từng cầu xin. Khi hắn muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm phi, ta cũng không phản đối. Duy nhất một lần ta cầu xin hắn, đó là việc hôn sự của hai nữ nhi của chúng ta.
Nàng và con gái của Bạch Nguyệt Quang đó yêu cùng một nam tử.
Ngày ta cầu xin Phối Diệu, hắn không hề đồng ý. Việc này lại được nhắc lại vào ngày ta bị thích khách ám sát. Ta chắn trước người Phối Diệu, toàn thân đẫm máu ngã vào lòng hắn.
“Ta chưa từng cầu xin bệ hạ điều gì, nhưng A Triều và hắn thật lòng yêu nhau, bệ hạ sẽ hiểu nếu ngài để tâm đến con bé .”
“Thành hôn với người không yêu sẽ dẫn đến hậu quả gì, ta nghĩ bệ hạ và ta đều đã rõ.”
Ta vốn còn một việc muốn cầu xin Phối Diệu, nhưng thời gian đã không còn. Ta muốn cầu hắn, nếu có kiếp sau, khi gặp lại, hãy đi đường vòng mà tránh.
Ta tên là Triệu Hoài An, cái tên do phụ thân đặt, người nói rằng Hoài An là quê hương của mẫu thân. Ta biết, đó chỉ là lời nói suông, bởi phụ thân thậm chí không biết viết hai chữ “Hoài An”.
Phụ thân khinh ta vì ta chỉ là một nữ nhi vô dụng, cho đến ngày phụ hoàng của Phối Diệu dẫn binh qua núi. Phụ hoàng của Phối Diệu đã bị đuổi đến đường cùng, cần binh mã của phụ thân ta trên núi. Còn phụ thân ta, mơ ước lớn nhất chính là trở thành hoàng thân quốc thích. Vì vậy, để báo đáp ơn cứu mạng của phụ thân ta, phụ hoàng của Phối Diệu đã cho phép ta và Phối Diệu thành thân.
Ta biết Phối Diệu không cam lòng, vì ngày đó từ đầu đến cuối, hắn chỉ nói hai chữ “nguyện ý” mà không nói thêm lời nào. Nhưng hắn buộc phải đồng ý, vì phụ hoàng hắn nói, nếu hắn giành được thiên hạ, ta sẽ trở thành Thái tử phi.
Phối Diệu muốn làm Thái tử, nên hắn chấp nhận hôn sự này. Còn ta, chỉ muốn sống, nên ta không có quyền từ chối.
Sau này, phụ hoàng của hắn thống nhất thiên hạ, ta thực sự trở thành Thái tử phi. Nhưng Phối Diệu lại cho rằng, ta không xứng.
Theo mọi ý nghĩa hay mọi mặt, ta đều không xứng. Vì vậy, sau khi Phối Diệu trở thành Thái tử, ta học rất nhiều thứ mà ta không thích, như cầm kỳ thư họa, thưởng hoa ngâm thơ, cung quy lễ nghi.
Ta chưa từng làm trái ý Phối Diệu, cung nhân thường nói ta nhu nhược, như một quả hồng mềm dễ bị nhào nặn, nắn bóp.
Khi phụ thân ta bị giáng tội, Triệu phủ bị tiêu diệt toàn gia, ta không hề cầu xin một lời. Ngay cả khi Phối Diệu đưa Bạch Nguyệt Quang đã thành thê tử của người khác vào cung, ta cũng không hề phản đối. Phối Diệu đối đãi với ta, có thể nói là kính trọng như “băng”, cũng có thể nói là kính trọng như tân khách.
Nếu nói kính trọng như “băng”, thì khi phụ thân ta phạm tội, hắn không hề giận lây ta, các quần thần khuyên can cũng không khiến hắn phế truất ta khỏi vị trí Hoàng hậu.
Nếu nói kính trọng như tân khách, thì hắn chưa bao giờ yêu ta, và con gái của chúng ta, A Triều, chỉ là kết quả của lần hắn trúng phải xuân dược. Sau khi chuyện đó xảy ra, ta đã thuốc canh thuốc tránh thai, nhưng hai tháng sau vẫn bị chẩn đoán có thai.
Ta cũng đã uống thuốc phá thai, nhưng đứa trẻ này dường như muốn bám rễ vào thân ta. Khi Phối Diệu biết chuyện, hắn đã ngăn ta tiếp tục uống thuốc phá thai. Hắn nói: “Giữ lại đi.”
Sau đó, khi hắn đưa công chúa tiền triều Tống Như Nguyệt về cung, ta mới phát hiện ra, bên cạnh nàng có một nữ đồng trạc tuổi A Triều. Lại nhớ đến lúc đó khi Phối Diệu xông vào tẩm cung của ta, người hắn nồng nặc mùi rượu.
Thì ra, câu nói đó không phải dành cho ta.
2
Sau khi Tống Như Nguyệt nhập cung, cuộc sống của ta so với trước đây nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng xin Phối Diệu quyền cùng quản lý hậu cung, ta liền giao luôn Phượng Ấn cho nàng. Nàng đòi ăn mặc, chi dùng phải theo tiêu chuẩn của Hoàng hậu, Phối Diệu không phản đối, và ta cũng thuận theo.
Ta và Tống Như Nguyệt, từ trước đến nay vẫn hòa thuận. Cho đến năm A Triều mười lăm tuổi, trong lần ra ngoài du ngoạn, nàng gặp và quen biết một thư sinh tên Thượng Quan Sinh, người từ kinh thành lên đường ứng thí.
A Triều nói với ta rằng hai người đã lưỡng tình tương duyệt, Thượng Quan Sinh còn tưởng rằng nàng là con gái của một gia đình họ Vương ở kinh thành, và đã ngốc nghếch hứa hẹn sau khi đỗ đạt sẽ đến cầu hôn.
Không may, con gái của Tống Như Nguyệt, Phối Chi, lại vừa ý với Trạng nguyên năm nay, chính là Thượng Quan Sinh. Tống Như Nguyệt cầu xin Phối Diệu ban hôn.
Ta không cho cung nhân kể chuyện này cho A Triều, tự mình đi đến Ngự Thư Phòng gặp Phối Diệu.
Đây là lần đầu tiên ta cầu xin hắn, và đưa cho hắn chiếc quạt do Thượng Quan Sinh vẽ tặng A Triều.
Trên quạt có bức họa của A Triều, bên dưới là dòng chữ Thượng Quan Sinh viết: “Chỉ mong Nguyệt lão xe duyên kết nối.”
“Thượng Quan Sinh và A Triều thật lòng yêu nhau, mong Hoàng thượng tác thành cho họ.”
Phối Diệu chỉ im lặng đáp lại, cho đến khi ta rời khỏi cũng không cho ta câu trả lời. Cũng phải, nếu đồng ý với ta thì nghĩa là phải từ chối Tống Như Nguyệt, từ chối Phối Chi.
Ta và A Triều, từ trước đến nay chỉ là những người thừa trong cung.
Lần thứ hai nhắc lại chuyện này là ba ngày sau, khi trong cung thiết yến mừng các thí sinh đỗ đạt. Ta đã đỡ cho Phối Diệu một mũi tên, toàn thân đẫm máu rơi vào lòng hắn. Hành động thân mật đến thế, lại xảy ra vào lúc này.
“Ta chưa từng cầu xin bệ hạ điều gì, nhưng A Triều và hắn thật lòng yêu nhau, bệ hạ sẽ hiểu nếu để tâm.”
“Ta biết rồi.” Đôi mắt của Phối Diệu như bị nhuộm đỏ bởi máu của ta, hắn cố gắng bịt chặt vết thương do mũi tên gây ra, nỗ lực cầm máu cho ta. Nhưng tất cả đều vô ích.
“Thành hôn với người không yêu sẽ dẫn đến hậu quả gì, ta nghĩ bệ hạ và ta đều đã rõ.”
Ta vốn còn một việc muốn cầu xin Phối Diệu, nhưng thời gian đã không còn, ta cũng không còn đủ sức để thốt ra. Ta muốn cầu hắn, nếu có kiếp sau, khi gặp lại, hãy đi đường vòng mà tránh.
Lúc sắp qua đời, ta thấy đôi môi của Phối Diệu mấp máy, nhưng ta đã không còn nghe rõ, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng miệng. Hắn nói rằng, hắn đồng ý với ta. Nhưng điều thứ hai, hắn không kịp nghe để mà đồng ý…
Như một giấc mông hoàng lương, ta quay trở lại ngày kiếp trước, lúc gặp được Phối Diệu. Kiếp trước, Phối Diệu đi giữa những binh lính lấm lem bụi đất lên núi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá dường như đều rọi xuống người hắn. Ngay cả đại ca cũng từng trêu chọc: “Tam nương, đại công tử nhà họ Phối này còn trông nữ tính hơn cả muội.”
Lúc đó, Triệu Hoài An ta, ngoài danh xưng “Tam nương,” ngoại hình quả thật không khác gì một nam tử.
Phụ thân cho rằng nữ nhi vô dụng, từ nhỏ đã nuôi ta như con trai. Chỉ đến khi định thân, phụ thân mới nghĩ rằng ta nên có vài phần nữ tính.
Ông bắt đại ca và nhị ca mua cho ta rất nhiều thứ của nữ nhân. Nào là son phấn, mỹ phẩm dưỡng nhan, trâm ngọc áo lụa, cái gì cũng đủ cả. Ta như một con rối để người khác sắp đặt, sau khi gả cho Phối Diệu cũng không hề thay đổi, chỉ là từ yêu cầu về ngoại hình chuyển sang nội tâm. Cuối cùng, ngay cả A Triều cũng suýt chút nữa bước vào vết xe đổ của ta.
Đời này, mọi chuyện còn kịp quay đầu, ta phải cố gắng vì số mệnh của mình. Ta đã trộm của phụ thân một số vàng bạc, trang sức, nhân lúc binh lính của Phối gia còn chưa lên núi mà chạy trốn. Kết quả là khi đi được nửa đường, ta nghe thấy tiếng động lờ mờ từ xa. Ngẩng đầu lên, mặt trời đã treo cao, rõ ràng kiếp trước là ban đêm bọn họ mới đến nơi, mà nay lại đến sớm hơn.
Ta đành phải trốn vào một bên, nghe tiếng người càng lúc càng gần rồi lại dần xa. Khi lén ló đầu ra nhìn, ta phát hiện Phối Diệu đang đi ở phía trước.
Nắng gay gắt khiến trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, đôi mày nhíu chặt, như đang có tâm sự gì đó. Nhưng ta chỉ để ý đến việc hắn có quay đầu lại hay không, có nhận ra sự hiện diện của ta hay không. May mắn thay, hắn không hề nhận ra điều gì bất thường.
Nhị ca nói ta giống phụ thân, cùng lắm thì cũng chỉ có thể coi là thanh tú. Đặc biệt là sau khi theo tiên đế tấn công vào Trường An, nhị ca cưới vợ, bị mê mẩn bởi vẻ đẹp của các quý nữ thế gia, cười bảo: “May mà Tam nương đã sớm đính hôn với Thái tử, nếu không, bị ném vào giữa đám nữ tử Trường An này chắc chắn sẽ chẳng ai tìm thấy.”
Sau đó, nhị ca còn nhắc ta phải để ý kỹ những người bên cạnh Phối Diệu, sợ hắn bị những nữ tử khác làm mê hoặc. Nhưng nhị ca chỉ biết vui chơi, đâu biết rằng trong lòng Phối Diệu từ lâu đã có Tống Như Nguyệt, người vừa tài hoa vừa xinh đẹp. Ngay cả khi đính hôn, hắn cũng chỉ liếc ta một cái, ánh mắt bình lặng như mặt nước chết, không chút gợn sóng.
Ta mừng vì mình sinh ra bình thường, không khiến Phối Diệu để ý. Nếu không, nếu phụ thân biết ta trộm tài sản của ông, chắc chắn sẽ không tha cho ta.
Khi ta đi xa khỏi bọn họ một đoạn đường, ta nhanh chóng bước đi, có thể nói là chạy thục mạng. Ta không dám dừng lại, cả đêm chạy trốn đến một thị trấn biên cương nằm dưới sự cai trị của nhà họ Phối.
Triều trước, các thế gia nắm quyền chuyên chế, hoàng đế chỉ như con rối. Dưới sự bạo ngược và tàn độc của thế lực quyền quý, quân phản loạn nổi dậy khắp nơi. Các thế gia nắm binh quyền thì chia cắt đất đai, tự lập làm vua, phụ thân của Phối Diệu, Phối Triệt, cũng là một trong số đó. Quốc gia tan rã, và vùng biên cương vật chất nghèo nàn, không ai muốn chiếm đoạt, Phối Triệt bận rộn chinh chiến cũng không chú ý, cho nên đây là nơi an toàn nhất.
Kiếp trước, sau khi ta đính hôn với Phối Diệu, hắn lấy lý do sự nghiệp chưa thành để trì hoãn hôn sự suốt ba năm. Hôn sự của ta với Phối Diệu chỉ là để củng cố thêm liên minh giữa hai nhà, ta không ở đó, liên minh không thành, hai nhà vẫn đạt được điều mà mình cần, kết quả này không hề lay chuyển.
Còn trong lòng phụ thân, so với việc theo đuổi Phối Triệt để đạt được danh vọng, mất đi một đứa con gái cũng không đáng kể gì.
Về phần Phối Diệu, có lẽ hắn sẽ sớm cưới Tống Như Nguyệt, đoạt lấy giang sơn để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.