Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN CHƯƠNG 1: PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN

CHƯƠNG 1: PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN

5:51 chiều – 08/07/2024

Quốc sư tính toán nói, Chu gia ta sẽ có một Thiên Mệnh Hoàng Nữ. 

Vì vậy, từ khi đại tỷ ta chào đời, danh tiếng đã vang dội khắp kinh thành, được Chu gia hết mực yêu thương, coi như bảo vật mà chăm sóc.

 Nhưng người ngoài lại không hề hay biết rằng, Chu gia còn có một đứa con gái nữa là ta.

1

Khi ta chào đời, lúc đó kinh thành đang bị đại hạn. Đích mẫu đứng ngoài sân đợi hai canh giờ. Đến khi bà đỡ dùng vải rách quấn ta lại, hoảng hốt nói: “Là con gái, là con gái.”

Nghe vậy sắc mặt của đích mẫu càng trầm xuống.

Bà ta không quan tâm đến sự ngăn cản của hạ nhân, lao vào phòng sinh, kéo nương ta đang hôn mê từ trên giường xuống, tát liên tiếp hai cái vào mặt bà ấy.

Sau khi tát xong, bà ta lau tay đầy ghê tởm, thấy nương ta tỉnh lại, tàn nhẫn nói:

“Đừng trách ta, ai bảo ngươi sinh ra thứ xui xẻo này, con gái ta sau này phải làm hoàng hậu, tuyệt đối không thể bị ngươi và con ngươi ảnh hưởng.”

Nói xong, bà ta quay đầu chỉ vào ta vừa mới sinh, nói với nhũ mẫu: “Đem nó dìm chết rồi vứt ra ngoài, nếu lão gia có hỏi, thì bảo rằng Hà di nương sinh ra một thai lưu.”

Nương ta cầu xin trong tuyệt vọng.

Vừa dập đầu, vừa nói: đảm bảo rằng ta sau này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến con đường làm hoàng hậu của Chu Lệnh Kiều, an phận làm một nô tỳ trong phủ.

Sau đó cha ta về, cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn giữ lại mạng cho ta. Vì vậy từ nhỏ ta đã biết rằng sự ra đời của ta là một mối nguy hiểm cho Chu Lệnh Kiều.

Nương ta thường ôm ta thẫn thờ, than rằng giá như ta là con trai thì tốt, không phải vì nương ta trọng nam khinh nữ.

Mà là ba năm trước, quốc sư lập đàn hỏi trời, tính toán rằng Chu gia ta sẽ có một Thiên Mệnh Hoàng Nữ.

Năm đó Bạch di nương sinh ra Chu Lệnh Kiều. Cha ta nghĩ rằng lời tiên tri linh nghiệm, vui mừng tổ chức tiệc rượu ba ngày ba đêm.

Ngay cả hoàng hậu nương nương cũng tham dự, còn ban cho Chu Lệnh Kiều một đôi vòng ngọc bích. Bạch di nương nhờ con được quý, thành công ngồi lên vị trí chính thất.

Nương ta và bà ta cùng vào phủ. Lúc đó nương ta xinh đẹp đáng yêu, được cha ta sủng hạnh, Bạch di nương từ đó đâm ra ghét cay ghét đắng nương ta.

Vì vậy sau khi thăng chức làm đích mẫu, bà ta thường tìm cách gây khó dễ cho nương ta. Khi nương ta mang thai ta, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.

Đích mẫu nể mặt cha ta, không động đến đứa con trong bụng nương ta. Nhưng bà ta không ít lần nguyền rủa nương ta: “Nếu ngươi sinh ra con gái, đừng trách ta độc ác.”

Bởi vì lời tiên tri không đề cập đến hai Thiên Mệnh Hoàng Nữ bởi vậy Chu gia cũng không cần hai cô con gái.

2

Cha ta chỉ dùng một tấm chiếu cói, đuổi ta và nương ra viện hoang. Chúng ta ăn thức ăn thừa, dùng đồ của hạ nhân không cần.

Mọi người đều coi ta là đồ xui xẻo, bởi vậy không ai tiếp xúc. Người chăm sóc nương con ta là Vú nhũ mẫu, bà ấy không bao giờ để ta rời khỏi viện hoang.

Khi ta năm tuổi, tò mò về tiền viện, lén đi nhìn một lần, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Chu Lệnh Kiều. Cô bé tám tuổi đứng tựa vào lan can cho cá vàng ăn, mặc áo lông hồ trắng như tuyết, bên cạnh có cả đám tỳ nữ và hạ nhân, đó cũng là lần đầu tiên Chu Lệnh Kiều thấy ta.

Cách một cây cầu, Chu Lệnh Kiều chỉ ngón tay trắng ngần về phía ta, hỏi: “Đó là ai?”

Đám tỳ nữ lộ ra vẻ chán ghét: “Là một đứa con hoang, đại tiểu thư đừng nhìn, bẩn mắt của ngài.”

Họ rầm rộ rời đi, gió thổi qua cũng ấm áp. Đợi họ đi rồi, ta cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết nứt của mình, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa ta và Chu Lệnh Kiều.

Chiều tối tiền viện đột nhiên có người đến, nàng ta chống tay vào hông, ra lệnh trói ta vào ghế. Ta nhận ra nàng ta, là tỳ nữ bên sông lúc ban ngày.

Lúc đó nàng ta nịnh nọt Chu Lệnh Kiều, nhưng lúc này lại hống hách, chỉ tay vào mũi ta chửi:

“Con tiện nhân, ai cho phép ngươi đến tiền viện? Còn dám xuất hiện trước mặt đại tiểu thư, ta thấy ngươi chán sống rồi.”

Chửi xong liền ra lệnh đánh ta ba mươi roi, nhưng đánh đến roi thứ ba ta đã ngất đi. Khi tỉnh lại, thấy nương đầy máu nằm trên giường, Vú nhũ mẫu ở bên cạnh nước mắt không ngừng rơi.

Nương thấy ta tỉnh, cố gắng mỉm cười với ta, Vú nhũ mẫu ôm ta đến gần, ép ta dập đầu ba cái với nương. Ánh mắt nương ta sáng ngời, nhưng hơi thở càng lúc càng yếu,  giọng nương không còn dịu dàng như mọi ngày, mà nghiêm khắc và kiên định nói với ta:

“A Phù, con phải hứa với nương ba điều này.”

Ta cảm nhận được điều gì đó, nắm chặt tay nương, muốn khóc, nhưng khô khốc không thể rơi lệ.

Nương ta nhanh chóng nói:

“Thứ nhất, sau này nếu có cơ hội, rời khỏi nhà Chu gia, không bao giờ quay lại;”

“Thứ hai, học chữ, học sách, khó khăn không phải là nguồn gốc của sa ngã, A Phù, con phải ra ngoài và nhìn thấy thế giới.”

“Thứ ba, A Phù…”

Nương ta vuốt má ta, từng chữ từng câu nói: “Đừng sống trong hận thù.”

3

Nương ta ra đi,  Vú nhũ mẫu chôn nương ở một nơi hoang vu. Nhũ mẫu  khắc chữ lên bia đá, bàn tay đầy chai sần máu chảy đầm đìa, nhưng nhũ mẫu như không cảm thấy đâu, vừa khắc nhũ mẫu vừa nói:

“Nương con rất dũng cảm, người dũng cảm không đáng có kết cục như thế này.”

Lúc đó ta không hiểu lời này, Vú nhũ mẫu cũng không muốn giải thích với ta. Sau đó, không biết nhũ mẫu kiếm đâu ra nhiều sách, bắt ta học chữ. Nhũ mẫu nói ta thông minh, học gì cũng nhanh.

Năm ta sáu tuổi đã có thể đọc hết chữ trong sách, còn thường suy ngẫm ra vài ý tưởng. Lúc đó ta rất tự hào, thường kéo Vú nhũ mẫu đọc sách cho nhu mẫu nghe.

Mỗi lúc như vậy nhũ mẫu thường đỏ mắt nhìn ta, như nhìn thấy người khác qua ta.

Ta biết nhũ mẫu lại nhớ đến nương ta, nhũ mẫu nói ngoài ta ra, nương ta là người phụ nữ thông minh nhất nhũ mẫu từng gặp. Đáng tiếc sinh không đúng thời, gả không đúng người, không thể thực hiện hoài bão.

Cứ như vậy Vú nhũ mẫu cùng ta lớn lên đến năm ta mười một tuổi.

Một ngày nọ ta đang đọc sách trong phòng, Vú nhũ mẫu bưng bát cơm đặt trước mặt ta. Trong bát có cơm trắng và đùi gà hiếm thấy, mùi thơm ngào ngạt, ta nghiêng đầu nhìn hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Con nhớ cái bát này, là bọn họ dùng để cho A Hoa ăn.”

Nói xong ta cười trêu: “Nhũ mẫu, sao nhũ mẫu lại lấy đồ ăn của A Hoa về, con ăn rồi, nó ăn gì?”

A Hoa là con chó nhỏ của Chu gia.

Nhờ Chu Lệnh Kiều, Chu gia ngày càng thịnh vượng, nhiều người hối lộ cha ta, vì vậy Chu gia rất giàu.

Ngay cả đồ ăn của chó cũng rất phong phú, nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn đặt sách xuống, lau tay, ngoan ngoãn bưng bát lên, an ủi Vú nhũ mẫu:

“Đã lâu lắm rồi mới được ăn cơm trắng và đùi gà lớn như thế này, mấy ngày trước ăn toàn rau dại, sắp nôn ra rồi. Cảm ơn nhũ mẫu, nhũ mẫu thật tốt với con!”

Mắt của nhũ mẫu lập tức đỏ hoe, nhũ mẫu thở dài, giật lấy bát cơm từ tay ta, đứng dậy bước ra ngoài:

“Con đợi nhé, nhũ mẫu đi mua gà quay cho con ăn.”

Nhũ mẫu từng nói điều này nhiều lần. 

Khi nhũ mẫu dỗ dành ta ăn rau dại khô cằn, nhũ mẫu sẽ nói ăn xong bữa này sẽ mua gà quay cho ta. 

Khi ta co ro lạnh cóng trong chiếc chăn cứng vào mùa đông, nhũ mẫu nói đứng dậy vận động, khi cơ thể ấm lên sẽ đưa ta đi ăn gà quay.

Khi ta bệnh nặng, yếu ớt đến mức không uống nổi thuốc, nhũ mẫu dỗ dành, nói khi ta khỏe lại sẽ mua gà quay.

Nhiều năm qua, gà quay trở thành biểu tượng của hy vọng cuộc sống tốt đẹp giữa ta và nhũ mẫu. Ta nghĩ lần này cũng giống như mọi lần, nhưng ta không ngờ rằng, ta đợi mãi đợi mãi, đến khi mặt trời lặn, nhũ mẫu vẫn chưa về.

Có hai tỳ nữ đi nhanh qua cổng viện, nhỏ giọng bàn tán về chuyện náo nhiệt ở tiền viện hôm nay:

“Tất cả là do con tiện nhân đó, chảy máu nhiều quá, khiến chúng ta phải đến đây đổ nước máu.”

“Bà ta thật nghĩ mạng tiện của bà ta có thể uy hiếp phu nhân sao?”

“Thật không ngờ bà ta dám đập đầu vào cột, cổ gãy ngay tại chỗ, chắc chắn đau lắm.”

Ta đốt đèn, đứng trong viện cách bức tường, cho đến khi tứ chi tê cứng.

Ta biết nhũ mẫu sẽ không bao giờ quay trở lại.