“A di đà phật.”
Lại là tiếng niệm phật vang lên, âm thanh như chuông lớn, đầy chính khí.
“Thiên Đế đừng sợ, chỉ là cháy thôi, để ta dập lửa.”
Chuyện gì vậy???
Sư ông sao lại giúp người khác!!!!
Ông lẩm bẩm niệm chú, lập tức nước từ trời đổ xuống điện.
Nước tràn vào từ cửa không đủ, ngay cả những lỗ hổng mà khỉ thúc thúc đục trên mái nhà và tường cũng bắt đầu tràn nước.
Lửa đã dập tắt.
Nhưng nước lại dâng lên!
Mọi người tự nhiên đều có pháp thuật chống nước.
Nhưng điện Linh Tiêu có lẽ bị hủy rồi.
Chỉ trong vài hơi thở, tường điện đổ, mái nhà sập, trong chốc lát biến thành đống đổ nát.
Giây trước còn là đại điện rực rỡ vàng son, giây sau đã thành bãi đất hoang, đại đại đổ nát.
Thiên Đế giận dữ dậm chân.
“Các ngươi định tạo phản sao? Lý Thiên Vương mang Tháp Đa Bảo, bốn đại Thiên Vương lên cho ta!”
“Thiên Đế bệ hạ, thần lĩnh mệnh!”
Lý Thiên Vương triệu tháp Linh Lung, lũ lụt lập tức bị tháp thu gọn.
Thiên Đế ngồi trên ngai vàng đắc ý.
“Đợi Thiên Vương thu lũ xong, bốn đại Thiên Vương sẽ bắt hết đám phản loạn này…”
Nói được một nửa, ngài dừng lại.
Biểu cảm trên mặt từ đắc ý chuyển thành tức giận.
“Này! Ta bảo ngươi thu lũ, ngươi thu luôn cả bốn đại Thiên Vương làm gì! Mau thả họ ra!”
Lý Thiên Vương vuốt râu cười.
“Thiên Đế bệ hạ, nước quá nhiều rồi, ta phải nhanh chóng tìm một vùng biển để thả nước, nếu không, tháp của ta sẽ nổ tung mất!”
“Ngươi đừng đi, quay lại!”
Thiên Đế vừa hét vừa gọi, nhưng Lý Thiên Vương như bị điếc, không quay đầu lại mà bỏ đi luôn.
“Bệ hạ, ta có việc gấp, lần sau trò chuyện sau!”
Thiên đình nhiều văn thần, ít võ thần.
Đây vốn là tiệc cưới, những thần tiên đến tham dự đều vui vẻ, những võ thần mang nhiều sát khí căn bản không đến.
Thấy từng nhân vật trọng yếu rời đi, mọi người tại hiện trường cũng chia thành hai phe.
Sư phụ ôm ta đứng ở phía trước, khỉ thúc thúc và sư ông đứng hai bên.
Người thân của ta đứng phía sau, sẵn sàng hành động, cha ta trong hình dáng khổng lồ bay lượn trên không.
Nhìn về phía Thiên Đế.
Võ thần đã đi hết, chỉ còn lại một đám văn thần, núp sau lưng Thiên Đế.
Trong đó có vài người còn nháy mắt với ta, biểu thị lập trường “thân tại Tào doanh, tâm tại Hán”.
Giết Thiên Đế là không thể, Thiên tộc thống trị lục giới, đứng trên tất cả các thần tiên, không phải vì họ pháp lực cao cường.
Họ là dòng dõi được thiên đạo chọn, giết họ là trái với thiên đạo.
Giết họ dễ dàng, nhưng sẽ gặp phải thiên phạt, vì loại người như họ, không đáng.
Khỉ thúc thúc biến cây gậy Như Ý lớn lên, “phịch” một tiếng đứng giữa đại điện.
“Lão già Thiên đế, con trai ngươi gây ra tội ác, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích! Nếu không, ta, khỉ này, sẽ là người đầu tiên chịu thiên phạt!”
Ta muốn mở miệng ngăn cản, muốn nói với khỉ thúc thúc rằng, vì loại người này không đáng.
Nhưng khi ta vừa mở miệng, máu tuôn ra từng ngụm lớn, làm ta nghẹt thở.
Ngao Diệu nhíu mày, lao nhanh đến đại điện, tóm lấy Tô Cẩm Nhi.
” Minh Diệp ca ca, cứu muội!”
Nàng ta kêu cứu, Minh Diệp giơ tay định cản.
Ngao Diệu một tay nắm cổ áo Tô Cẩm Nhi, tay kia túm lấy cánh tay Minh Diệp, ném hắn lên không trung, rồi một cú đá bay.
Hắn như một bóng mờ bị đá bay vào đống đổ nát.
“Lục giới bát hoang, hỏi xem ai là cha! Với chút võ công mèo ba chân của ngươi, ta bóp chết ngươi như bóp chết con kiến.”
Ngao Diệu mang Tô Cẩm Nhi đến trước mặt ta.
Tô Cẩm Nhi vẫn cứng miệng:
“Dám đánh thương Thiên tộc, các ngươi đều sẽ gặp thiên phạt! Minh Diệp ca ca yêu ta, trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là… á! Cúc cu, cúc cu…”
Nang ta chưa kịp nói hết câu, sư phụ đã niệm phép, nàng ta liền trở lại nguyên hình.
Gọi nành ta là gà rừng đã là tôn trọng, với bộ lông xám xịt này, làm gì có chỗ nào gọi là “cẩm”?
Chín chiếc lông phượng của ta đang cắm trên người cô ta, ánh sáng rực rỡ càng làm cô ta giống như một con chim cút xám xịt.
Sư phụ cẩn thận thu hồi lông phượng của ta.
Nương ta lo lắng hỏi.
“Tại sao không trả lại lông phượng cho Phượng nhi?”
Ngao Diệu nắm lấy Tô Cẩm Nhi, nhổ từng chiếc lông trên người nàng ta, vừa nhổ vừa nói:
“Ai mà biết đây là con gà rừng từ đâu, nghe người ta kể, trên động vật hoang dã có nhiều thứ bẩn thỉu, ăn vào sẽ bị bệnh, lông phượng của tiểu phượng đã ở trên người nàng ta, không chừng mang bệnh, phải mang về dùng nước bưởi tẩy uế.”
Huynh ấy tăng tốc độ nhổ lông, chẳng mấy chốc đã nhổ sạch lông của Tô Cẩm Nhi.
“Cúc cu, cúc cu…”
Tô Cẩm Nhi không thể nói được, chỉ có thể kêu cúc cu.
Lông bị nhổ hết, lộ ra làn da đen xì.
“Ồ, hóa ra là một con gà ác, vừa hay mang về hầm thuốc cho Tiểu Phượng, gà ác bổ dưỡng nhất!”
“A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh, hãy bỏ đao đồ tể, lập địa…”
Ngao Diệu gãi đầu.
“Sư ông, nói gì mà con không hiểu!”
Sư ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
“Nhơ bẩn, luộm thuộm, hôi hám, nhếch nhác, kinh tởm, bẩn thỉu, hôi thối, ghê tởm. Hiểu chưa.”
Ngao Diệu vẫn tròn mắt không hiểu.
“Sư phụ, sư ông đang nói gì vậy?”
Sư phụ bình tĩnh trả lời.
“Ông ấy dùng nhiều phương ngữ để nói rằng thứ này bẩn, rất ghê tởm, không thể ăn được.”
“Ồ.”
Ngao Diệu gật đầu, thấy họ nói có lý.
Huynh ấy liền ném con gà ác Tô Cẩm Nhi về phía mà vừa rồi đã ném Minh Diệp.
“Đi đi!”
Rồi phủi tay.
“Xui xẻo!”