Hoài thai được năm tháng, phu quân trở về từ cuộc chinh chiến, mang theo một nữ nhân đang có thai.
Ta không khóc, không làm loạn, chỉ thỉnh cầu hắn một phong thư hòa ly.
Về sau, hắn từng bước, ba lần quỳ lạy nhưng cũng không đổi lấy được một cái quay đầu của ta.
1
Thẩm Thừa Châu trở về sớm hơn ta tưởng.
Lần này, hắn đại thắng tại Xích Phong Quan, danh tiếng lừng lẫy, bệ hạ tự mình đến Hầu phủ chúc mừng.
Tiền sảnh sáng rực như ban ngày, khi ta trông thấy nữ nhân đứng cạnh Thẩm Thừa Châu, lòng ta đột nhiên lạnh lẽo như băng.
Không phải vì điều gì khác.
Mà vì nữ nhân ấy cũng đang mang thai.
Xem ra chỉ kém ta hơn một tháng mà thôi.
Chưa kể nàng ta còn cố ý ưỡn bụng ra.
Như thể sợ người khác không biết nàng ta đã hoài thai cốt nhục của Thẩm Thừa Châu.
Trước mặt họ là một biển vàng óng ánh, trang sức, lụa là gấm vóc vô số kể.
Đó là phần thưởng từ bệ hạ.
Cho đến khi bệ hạ rời đi.
Ngài mới chỉ tay về phía nàng ta : “Cả hai đều đã mang thai, chi bằng trẫm ban cho nàng một danh phận?”
Nói xong, không đợi hồi đáp, thiên tử lại tự mình cười nhẹ, nhìn về phía ta: “Thôi thì phu nhân cũng đang hoài thai, đợi đến khi đích tử ra đời rồi tính tiếp.”
Nhưng trong ánh mắt của ta, Thẩm Thừa Châu đã hơi khuỵu gối.
Chuẩn bị cúi đầu lĩnh nhận mối lương duyên trời ban ấy.
2
Ta và Thẩm Thừa Châu thành thân được một năm rưỡi, chỉ ngắn ngủi bên nhau một năm, rồi hắn ra chiến trường.
Khi hắn mới rời đi, mỗi tháng ba phong thư được gửi đến.
Về sau, chắc là vì bận rộn, thư từ dần trở nên thưa thớt, hai tháng mới có một phong. Phong thư trong tay ta lúc này, đã là của hai tháng trước.
Trong thư, hắn hỏi thăm ta rằng đứa trẻ có nghịch ngợm hay không, và ban đêm ta có nhớ đến hắn không. Nếu nhớ, khi hồi thư hãy bỏ vào một hạt đậu đỏ, để hắn biết được lòng ta.
Nghĩ lại, trước cả khi bảo ta gửi hạt đậu đỏ làm tín vật, hắn đã cùng người đàn bà kia có quan hệ mờ ám. Thật là nực cười, ta cứ ngỡ hắn đối với ta chân tình sâu nặng.
Mẹ chồng ta, có lẽ cũng cảm thấy điều này là vết nhơ cho gia tộc, sau khi liếc nhìn Thẩm Thừa Châu, liền khoanh tay bỏ mặc, để ta tự mình xử lý chuyện này.
Thẩm Thừa Châu tiến lại nắm tay ta, thần sắc lo lắng. Ta nhìn thấy rõ, chẳng thể phân định được hắn đang hổ thẹn hay đầy nỗi ân hận.
Ta tránh tay hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Vào trong mà nói.”
Dứt lời, ta bước vào nội thất trước.
Khi ta ngồi xuống ghế, mới thấy Thẩm Thừa Châu dìu người đàn bà kia bước vào chậm chạp. Dưới ánh nến mờ ảo, hắn nhìn ta, nét mặt vẫn anh tuấn như xưa, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Ta vốn định đợi nàng sinh xong hài tử mới nói với nàng.”
Theo lời hắn kể, người đàn bà này tên là Hứa Yên. Nàng là tiểu thư của một gia đình thanh bạch, muội muội của một tướng lĩnh dưới trướng hắn.
Khi ấy, nàng ta đi thăm thân, vô tình gặp Thẩm Thừa Châu bị trúng độc, do đó mới trao thân trong hoàn cảnh éo le ấy.
Hắn nhìn ta đầy nghiêm túc: “Uyển Uyển, nàng ấy vì ta mà mang thân phận như vậy, ta không thể bỏ rơi nàng ấy.”
Năm đó, khi bọn man di cầu hôn, trưởng vương tử của chúng nhìn trúng phải ta.
Thẩm Thừa Châu cũng đã từng vì ta mà cùng người khác trên điện đấu một trận, mỗi cú đấm đều nặng nề.
Cuối cùng, hắn nắm chặt tay trên mặt đất, đối diện với thiên tử cao cao tại thượng mà thỉnh cầu: “Bệ hạ, thần đã thắng trưởng hoàng tử. Theo phong tục của họ, kẻ thắng cuộc sẽ có được hôn sự này.”
Hắn quỳ rất lâu, cho đến khi thiên tử ban một lời: “Chuẩn.”
Lúc ấy, ta nhíu mày bôi thuốc lên những vết bầm trên mặt Thẩm Thừa Châu, hắn đau đến nhe răng nhăn mặt, rồi cười nói: “Uyển Uyển, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng.”
Thật nực cười.
Thật nực cười!
Hứa Yên sinh ra với vóc dáng mảnh mai như liễu yếu trước gió, eo thon, giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước:
“Thế tử phi, thiếp và Thẩm lang thật lòng yêu nhau.”
Nàng ta gọi ta là Thế tử phi, nhưng lại gọi Thẩm Thừa Châu là Thẩm lang.
Ta nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Châu, khẽ mở môi hỏi: “Vậy, bây giờ chàng định liệu ra sao?”
Hắn chưa kịp trả lời, Hứa Yên đã lấy tay ôm bụng, khẽ thốt lên: “Thẩm lang.”
Thẩm Thừa Châu không kịp bận tâm đến ta, cúi đầu nhìn nàng ta. “Có chuyện gì thế, Yên nhi?”
Hứa Yên nhỏ nhẹ đáp: “Bụng thiếp vừa mới đau một chút.”
Chỉ với một lời nói như vậy, lông mày của Thẩm Thừa Châu đã cau lại sâu sắc.
Sau đó, ngay trước mắt ta, hắn ngang nhiên bế lấy Hứa Yên: “Thân thể nàng yếu đuối, ta đưa nàng đi xem thế nào.”
Ta đứng phắt dậy, sống lưng thẳng như cây bút, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người hắn. “Nếu hôm nay ta không để chàng đi thì sao?”
Hắn đã bắt đầu có chút khó chịu: “Uyển Uyển, tính mạng con người đang treo trên sợi chỉ mành, những chuyện nhỏ nhặt này để sau hẵng nói.”
Dứt lời, hắn quay lưng rời đi, không ngoái đầu lại.
3
Ta vốn mang trong mình một thân phận đầy khó xử.
Những năm Thái hậu còn tại vị, ta là nữ nhi trên danh nghĩa của bà, có thể được xưng là Quận chúa, chẳng khác gì những vị công chúa thực thụ. Thậm chí, ta còn đủ tư cách gọi vị cửu ngũ chí tôn ấy một tiếng “Hoàng huynh.”
Điều này là vì vào năm ta mười tuổi, Thái hậu cùng Hoàng thượng đi về phương Nam, gặp phải thích khách. Mẫu thân ta khi ấy là phu nhân tri phủ đi theo hộ giá, đã liều mình chắn một mũi tên cho Thái hậu.
Phụ thân ta cũng bỏ mạng dưới tay thích khách.
Ta, khi ấy còn nhỏ, được đưa đến trước mặt Thái hậu.
Trong mắt bà, ngập tràn vẻ thương tiếc, bà không ngừng nói lời xin lỗi ta, rồi quay sang hỏi thiếu niên Hoàng thượng lúc bấy giờ, cũng chỉ là một người tuổi chừng đôi mươi: “Đứa trẻ này, ai gia cảm thấy thân thiết, cha mẹ nó đều đã qua đời, hay là để ai gia nuôi dưỡng nó?”
Khi ấy, ánh mắt của thiếu niên thiên tử đã đủ lạnh nhạt, lờ mờ hiện ra sự tàn nhẫn, cao ngạo mà ta vẫn thấy nơi Hoàng thượng ngày nay.
Ngài nhìn ta hồi lâu, vừa như mỉa mai, vừa như châm chọc: “Vậy thì… cứ giữ lại đi.”
Đối với ngài, chẳng qua chỉ là thêm một người nữa trong cung mà thôi.
Nhưng Thẩm Thừa Châu lại khác. Hắn xuất thân từ gia tộc danh giá trăm năm, huy hoàng tột bậc.
Nếu không phải năm ấy, hắn nhất định phải chọn ta, còn từng quỳ trên Kim Loan Điện đích thân xin thánh chỉ, bằng không dù thế nào ta cũng chẳng thể vào được cửa nhà ấy.
Vậy mà chỉ vừa hơn một năm, cái gọi là tình cảm vững như vàng đá thuở xưa đã chẳng còn sót lại chút nào.
4
Sau khi Thẩm Thừa Châu đưa Hứa Yên về phủ, hắn chẳng hề né tránh nữa.
Hắn công khai mời gánh hát đắt đỏ nhất trong kinh thành, chỉ để làm nàng ta vui cười. Những tấm lụa là, trang sức thượng hạng, không ngừng được chất đầy trong phòng nàng ta.
Thậm chí, nghe nói ngay cả y phục cho đứa bé trong bụng nàng ta cũng đã được chuẩn bị xong.
Nơi ở của Hứa Yên trồng đầy mai hoa, loài hoa mà ta yêu thích nhất. Đó chính là những cây mai mà Thẩm Thừa Châu tự tay trồng sau khi chúng ta vừa thành hôn.
Kể từ khi Hứa Yên bước vào phủ, ta không còn ghé đến nơi ấy nữa. Nghe nói những cây mai cũng đã bị nhổ đi trong đêm, để thay vào đó là những cây ngọc lan mà Hứa Yên yêu thích.
Thị nữ của ta, Thích Bình, tức giận đến mức chửi bới không kiêng dè.
Ta chỉ khẽ xoa bụng mình, cười trêu nàng: “Đừng nóng, ta còn chưa khóc mà.”
Phải rồi, ta vẫn chưa khóc.
Ta không phải là cô nương hay rơi lệ. Cả cuộc đời này, ta chỉ khóc có hai lần.
Lần đầu là khi biết cha mẹ ta đã không còn.
Lần thứ hai là khi Thái hậu băng hà.
Ta không muốn khóc thêm lần nào nữa.
Vì có khóc, cũng chẳng có ai giúp ta lau đi những giọt lệ.
Chỗ dựa của ta, sẽ chẳng còn ai vì ta mà lo lắng nữa.
Chưa đến hai ngày sau, khi ta dọn dẹp đồ cũ, chợt nhận ra chiếc vòng tay của mình đã biến mất. Đó là món đồ duy nhất mà mẫu thân để lại cho ta.