13
Ta mang theo gói hành lý trong tay, quay đầu nhìn lại cửa hầu phủ đã bị phong kín, trong lòng tràn ngập nỗi buồn man mác.
Từ sau sự kiện cung yến, ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để giải tán toàn bộ gia nhân trong hầu phủ.
Nơi không có Tạ Khắc, liệu còn có thể gọi là nhà sao?
Ta muốn như nhị thúc, mang theo một bọc hành lý, lang bạt giang hồ.
Có lẽ thời gian sẽ khiến ta quên đi nỗi đau sâu thẳm trong lòng, cũng sẽ khiến ta quên đi người mà mình đã từng yêu sâu đậm.
Khi Tạ Khắc trở về từ chiến trường, ta đã nghĩ rằng cuối cùng chúng ta đã có thể sống yên ổn bên nhau, có thể mãi mãi ở bên nhau.
Bởi chàng từng nói, khi chiến thắng trở về, chàng sẽ cưới ta.
Nhưng chàng đã mãi mãi nằm lại nơi chiến trường.
Ta bước đi vô định trên con đường xa lạ, lúc này ta đã không nhớ nổi mình đã đi qua bao nhiêu nơi.
Hôm nay là ngày lễ Nguyên Tiêu, trên đường phố người người vui vẻ, đua nhau thả đèn hoa đăng trên sông.
Ồ, ta mới nhận ra rằng Nguyên Tiêu lại đến nhanh như vậy, suýt chút nữa ta quên mất ngày Nguyên Tiêu cũng là sinh thần của ta.
Đó cũng là ngày ta và Tạ Khắc định tình.
Khi ấy, chàng trai không sợ trời, không sợ đất ấy đã bao trọn cả khoang thuyền để tạo bất ngờ cho ta.
Dưới bầu trời rực rỡ hoa đăng và pháo hoa, chàng vụng về bày tỏ tình cảm với ta.
Sau khi cả hai cùng hiểu lòng nhau, chúng ta vui vẻ thả đèn hoa đăng, cùng ăn kẹo hồ lô của người bán hàng rong ở góc phố.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở ngày hôm đó thì thật tuyệt biết bao!
Năm nay vẫn không ai nhớ đến sinh thần của ta, không ai cùng ta thả đèn hoa đăng, không ai cùng ta ăn kẹo hồ lô.
Trong lúc mắt ta mờ đi vì nước mắt, tay áo bị ai đó kéo nhẹ.
“Tỷ tỷ hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, không được khóc đâu ạ. muội sẽ cùng tỷ thả đèn hoa đăng, được không?”
Trái tim mềm yếu của ta bị lay động, ta cúi xuống chạm nhẹ vào mũi muội ấy, “Tỷ tỷ không khóc đâu, chỉ là gió lớn quá thôi.”
Nắm tay muội ấy, chúng ta cùng nhau thả một chiếc đèn hoa đăng xuống sông.
Khi chiếc đèn hoa đăng trôi xa dần, ta chuẩn bị đứng dậy rời đi. Thì đột nhiên nhìn thấy dòng chữ quen thuộc sau chiếc đèn.
Nguyện thê tử Thiển Nhi của ta mãi mãi bình an—
Ta đột nhiên mất hết sức lực, ngồi phịch xuống bên bờ sông, vội vàng hỏi muội ấy.
“Muội muội nhỏ, đèn hoa đăng này… ai, ai đã đưa cho muội?”
“Lúc nãy có một ca ca đeo mặt nạ đã đưa cho muội, huynh ấy nói rằng mong tỷ tỷ sẽ vui vẻ. Tỷ tỷ không được khóc đâu nhé.”
Sau khi đưa muội ấy về với cha nương, ta cố gắng chen qua đám đông tìm kiếm Tạ Khắc.
Tạ Khắc còn sống! Chàng không chết!
Ta tìm từ đầu phố đến cuối phố, nhưng không thấy bóng dáng chàng đâu. Ta chậm rãi ngồi xuống, ôm chặt lấy mình trong vô vọng.
Tại sao chàng không muốn gặp ta?
Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào vai ta, ta quay lại với niềm hy vọng tràn trề.
“Cô nương, đêm đã khuya rồi, về sớm đi thôi. Cây kẹo hồ lô này ta tặng cô nương.”
Một ông lão mỉm cười, lấy ra một xâu kẹo hồ lô lớn, cố gắng làm ta vui lên.
Sau khi cảm ơn ông lão, ta lại đeo bọc hành lý lên vai, lại trở thành một con mèo hoang không ai muốn nhận.
Chỉ là ảo giác của ta thôi, có lẽ chiếc đèn hoa đăng ta nhìn thấy cũng là ta nhìn lầm.
Bất chợt, một tiếng thở dài vang lên sau lưng.
Ta bỗng nhiên cứng người.
“Lúc vội vàng rời đi, ta không cẩn thận đã bỏ lại con mèo kiêu ngạo của ta, cô nương có thấy nó không?”
Những giọt nước mắt không ngừng rơi qua kẽ tay, ta nhẹ nhàng xoay người lại: “Mèo nhỏ thì không thấy, nhưng ta còn ngoan hơn mèo nhỏ gấp vạn lần, công tử có muốn nhận không?”
Chàng nhìn ta như ngày đầu gặp gỡ, mỉm cười và gật đầu.
Từ đó về sau, chỉ cần một ánh mắt đã trọn đời, mãi mãi không rời xa nhau.
(Toàn văn hoàn)