Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA GIẤU MỘT MIÊU NỮ Chương 2 PHU QUÂN TA GIẤU MỘT MIÊU NỮ

Chương 2 PHU QUÂN TA GIẤU MỘT MIÊU NỮ

3:48 sáng – 03/09/2024

3

Ta giật mình tỉnh dậy từ trên giường, đưa tay sờ vào chỗ nằm bên cạnh.

Một mảng lạnh lẽo.

“Cẩm Nhi, Hầu gia đâu?”

Cẩm Nhi cúi người bên cạnh, bất an trả lời: “Hầu gia đang ở phòng của Liễu di nương.”

“Liễu di nương?!” Một cơn giận dữ bốc lên đầu ta. Chắc chắn đó là nữ nhân bị hắn giấu trong cánh cửa hẹp kia! Yến Yến—

“Vâng… Đêm qua Hầu gia nghỉ lại ở phòng Liễu di nương, còn… còn gọi nước ba lần trong đêm…” Giọng Cẩm Nhi càng lúc càng nhỏ, lo lắng nhìn sắc mặt của ta.

Vậy là sau khi Tạ Khắc đá ta bất tỉnh, hắn đã ở bên Liễu Yến trong chăn ấm đệm êm!

Không thể chịu đựng thêm, ta cầm đôi giày trong tay, tức giận đi thẳng đến phòng bên.

Khi đến trước cửa phòng, ta nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ. Linh cảm bất an khiến ta phải cẩn thận nấp bên cạnh cửa.

Nhìn vào bên trong, ta thấy Tạ Khắc đang mặc áo trắng nằm trên giường, sắc mặt xám xịt.

Liễu Yến đang nằm phủ phục trên người hắn, không ngừng chuyển động.

Con hồ ly tinh này, quả nhiên đang quyến rũ Tạ Khắc! Ta giận đến mức muốn lao vào ngay lập tức.

Lúc đó, máu chảy từ cổ Tạ Khắc theo ga giường tràn xuống.

Liễu Yến thò lưỡi dài liếm hết những vết máu, dù ở khoảng cách xa, ta vẫn thấy rõ những chiếc răng nhọn của nàng ta đang cắm sâu vào cổ Tạ Khắc.

Nàng ta say mê hút máu của hắn.

Ta như bị kéo vào vực thẳm, không thể nào lấy lại tinh thần.

Trời ơi, Tạ Khắc đã giấu trong phủ một quái vật hút máu như thế nào!

Và ta, lại chính tay đánh thức và thả con quái vật đó ra!

Không biết bằng cách nào, cuối cùng ta loạng choạng ra đến đường lớn, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào.

“Ai, quả nhiên nam nhân ai cũng như nhau cả thôi!”

“Hôm trước còn ghen tị với nàng ta, bây giờ xem ra cũng chẳng khác gì chúng ta.”

Những nữ tử mặc áo vải thô che miệng mũi, ánh mắt đầy hả hê nhìn ta.

“A di đà Phật, thí chủ, tai họa máu trong mệnh của người cuối cùng cũng xảy ra rồi.”

Chưa kịp nghĩ nhiều, ta lao đến quỳ dưới chân một vị đại sư đang mặc áo cà sa, ôm lấy chân ngài mà khóc nức nở.

“Đại sư, cứu mạng!”

Cuối cùng, ta vẫn trở về Hầu phủ trong tâm trạng bồn chồn, tất cả hạ nhân đều lo lắng đến mức tưởng rằng ta muốn tìm đến cái chết.

“Ôi, phu nhân đã trở về rồi.”

Liễu Yến dịu dàng khoác tay Tạ Khắc bước đến trước mặt ta, khuôn mặt nàng ta rạng rỡ, hẳn là đã hút không ít tinh khí.

Tạ Khắc lúng túng, nghiêm mặt nói: “Đây là thiếp mới của ta, từ nay về sau hai người hãy hòa thuận mà sống chung.”

Ta mặt không cảm xúc nhìn Tạ Khắc, toàn thân không kìm được mà run rẩy.

Xác chết khô mà hắn cũng dám ân ái!

“Tỷ tỷ, từ nay chúng ta cùng nhau hầu hạ Tạ lang nhé. Gần đây muội mệt mỏi quá rồi.” Ánh mắt Liễu Yến hiện lên vẻ mong đợi, đầy thách thức, chờ đợi ta nổi giận.

“Phu nhân sẽ không đánh Liễu di nương chứ?”

“Lần trước nha hoàn dám quyến rũ Hầu gia chẳng phải cũng bị đày đi làm việc nặng rồi sao?” Các nha hoàn và gia đinh xì xào bàn tán.

Ta nén cơn buồn nôn trong lòng, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đến bất thường của Liễu Yến, mỉm cười dịu dàng.

“Muội muội nói gì vậy, không cần biết Tạ lang có động lòng hay không, ngay cả ta cũng đã bắt đầu thích muội rồi.”

Tạ Khắc nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, còn tất cả nha hoàn đều quỳ xuống, không dám nói thêm lời nào.

Ta lặng lẽ bôi nước phù mà đại sư đã đưa lên mắt, khi nhìn rõ Tạ Khắc và Liễu Yến, ta ngã phịch xuống đất.

Ôi trời ơi…

Đây rõ ràng không phải chỉ là một xác chết khô…

Mà là hai xác chết khô!

4

Liễu Yến nhìn thấy ta hoảng hốt, lo lắng hỏi.

“Phu nhân chẳng lẽ vì tức giận mà trở nên hồ đồ rồi sao?”

Trước mặt ta, là một xác chết khô trăm năm được bọc trong trang sức bạc, khóe miệng nàng ta vẫn còn dính lại máu của Tạ Khắc từ đêm qua. Đôi mắt đen không có đồng tử của nàng ta đang lo lắng nhìn ta.

“Ah, lão nương sẽ liều mạng với ngươi!” Ta không còn giữ được bình tĩnh, lao vào xác chết khô trước mặt.

“Đồ hồ ly tinh này! Ai cho ngươi quyến rũ phu quân của ta!” Ta vừa nguyền rủa vừa điên cuồng xé rách lớp lụa mỏng trên người Liễu Yến.

Mọi người xung quanh vội vàng can ngăn, nhưng lại không dám tùy tiện động vào ta.

Tạ Khắc từ trong sự bàng hoàng tỉnh lại, hắn nắm lấy cổ ta, hất ta văng ra xa.

Đôi mắt hắn như muốn nứt ra, phẫn nộ như thể ai đó đã động vào báu vật quý giá nhất của hắn.

Ta phun ra một ngụm máu bầm, cố gắng đứng dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn.

“Tạ Khắc đáng chết, ta không thể nhịn thêm một ngày nào nữa, ta muốn hòa ly với ngươi!”

Nếu không chạy ngay bây giờ, sẽ không kịp nữa, thật quá kinh khủng!

Lão nương ta không muốn liều mạng với các ngươi nữa.

“Muội muội mới vào phủ, sao có thể để tỷ tỷ đòi hòa ly được, nói như vậy chẳng phải lỗi tại muội sao?” Liễu Yến rưng rưng nước mắt khóc, Tạ Khắc liền đau lòng ôm lấy nàng, an ủi.

“Yến Yến nói không thể hòa ly, thì không thể hòa ly!” Giọng Tạ Khắc cương quyết truyền đến tai ta.

Yến Yến, Yến Yến… Nàng bảo ngươi đi ăn phân, chẳng lẽ ngươi cũng đi?

“Ngươi đã chạm vào nữ nhân khác, ta thấy ghê tởm ngươi!” Giờ đây ta chỉ muốn rời khỏi Hầu phủ này càng sớm càng tốt.

Tạ Khắc nghe vậy liền giận dữ tiến về phía ta, càng đến gần, ta càng ngửi thấy mùi xác chết bốc ra từ cơ thể hắn.

Người này đã không còn là thiếu niên hào hoa mà ta từng yêu nữa.

Có lẽ, Tạ Khắc của ta đã chết từ trận chiến năm đó rồi.

Nhìn người trước mặt không còn cảm xúc, chỉ là một con rối của Liễu Yến, nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.

Chỉ khóc cho người đã chết.

Hiện tại, chỉ có hòa ly trước, rời khỏi Hầu phủ, sau đó mới tìm đại sư để trừ khử hai xác chết khô này!

Nhìn đám hạ nhân trong phủ, ta nghiến răng, cứu được ai thì cứu.

“Ai muốn đi với ta thì hãy đi tối nay! Ta không thể ở lại nơi đầy rẫy sự ức hiếp này thêm nữa!”

Liễu Yến thấy không ngăn được ta, vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy thì chức phu nhân trong phủ này sẽ mãi mãi để dành cho tỷ.”

Ta cười mà còn khó coi hơn khóc: “Người nam nhân này và Hầu phủ, ngươi giữ lấy mà dùng.”

Nói rồi, cơn chóng mặt buồn nôn lại ập đến, trong tiếng kêu kinh hoàng của mọi người, ta ngã quỵ xuống trước cổng phủ.

Khi ta tỉnh lại, các thái y đang quỳ gối trên mặt đất.

“Chúc mừng phu nhân, hỉ sự này thật đáng mừng!”

Trong lòng ta dâng lên niềm vui, chẳng lẽ đại sư đã tiêu diệt được xác chết ngàn năm kia rồi sao?

“Chúc mừng phu nhân hỉ đắc quý tử!” Giọng thái y từ dưới đất vọng lên.

Nghe vậy, đầu ta nghiêng sang một bên, và ta ngất xỉu một lần nữa.