12
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt.
“Trình Dung Dung, nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện như vậy! May mà lần này có ta đi cùng, người khác cũng không dám nói gì ngươi.”
Người này như ruồi bọ, ở đâu cũng có mặt hắn, ta bực bội quay lưng không thèm để ý đến.
Ninh Triệt vội đi đến xin lỗi ta, trước khi xuất phát thì Hoàng thượng đột ngột bảo Thẩm Diễn đi cùng.
“An Bình, nếu nàng không muốn, ta sẽ sắp xếp người khác.”
Là Thái tử, Ninh Triệt quả thật không dễ dàng, Thẩm Diễn là người của Đại hoàng tử, Hoàng thượng sắp xếp như vậy chẳng qua là để cân bằng.
“Không sao, chúng ta xuất phát thôi!”
Kinh doanh của nhà họ Trình trải rộng khắp nơi, mỗi lần đến một nơi, ta đều triệu tập chưởng quỹ của cửa hàng địa phương, vừa để hiểu rõ hiệu quả kinh doanh, vừa để mua lương thực và dược liệu.
Chưởng quỹ của các cửa hàng thường mang đến đặc sản địa phương, ta tặng rất nhiều thứ cho Ninh Triệt.
Thẩm Diễn có vài lần trông thấy, dường như không cam lòng.
“Trình Dung Dung, nữ nhân nên làm trinh nữ hiền thê, dù ta và nàng đã hòa ly, nhưng một ngày là người của ta, cả đời cũng phải mang họ Thẩm của ta!”
Ta cười mỉa mai nhìn hắn: “Thẩm công tử, mặt ngươi thật dày!”
Ninh Triệt càng đẩy hắn ra xa.
Trên đường đi về phía Nam, ta vừa đi vừa mua, lương thực và dược liệu càng ngày càng nhiều.
Khi vào địa phận miền Nam, dòng người tị nạn càng nhiều.
Họ không có nơi nương tựa, áo không che thân, ăn không đủ no, có cụ già nương tựa vào ngôi nhà sập xệ than thở, có đứa bé chưa đầy trăm ngày mở miệng nhưng không còn sức khóc.
Đây là một thế giới khác đầy bi thương.
Ninh Triệt mặt mày nghiêm trọng, trầm tĩnh chỉ huy mọi người, sơ tán dân chúng, xây dựng đê điều.
Ta dựng một nhà bếp phát cháo, triệu tập các đại phu mở phòng thuốc tạm thời.
Chúng ta mỗi người đều bận rộn không ngừng, nhưng dù bận đến đâu, mỗi tối Ninh Triệt đều đến gặp ta một lần.
“Người ta đều nói thiên hạ thái bình, sao trong thời thái bình lại có nhiều người ly tán như vậy? An Bình, chúng ta có thật sự có thể giúp họ sống lại cuộc sống yên bình không?”
Có lẽ chứng kiến quá nhiều cảnh đời bi thương, Ninh Triệt buồn bã và đau xót, khóe mắt khép chặt của hắn dường như ướt đẫm.
“Điện hạ, đường còn xa nhưng cứ đi sẽ tới.
Ngài là chủ nhân tương lai của thiên hạ này, nay ngài có thể cảm thông nỗi khổ của dân chúng, đó là phúc của bách tính, mai sau nhất định sẽ trở thành vị quân chủ được ngợi ca.”
Ninh Triệt mở đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta đăm đăm: “An Bình, nàng có nguyện cùng ta tạo dựng thái bình?”
Ta quay đầu nhìn ra màn mưa dày đặc ngoài kia: “Điện hạ, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều việc chờ ngài.”
Bầu trời u ám cuối cùng cũng quang đãng, Ninh Triệt từ sáng sớm đã vui vẻ kéo ta: “An Bình, đê điều đã xây xong, nàng có muốn cùng ta đi xem không?”
Người dân tụ tập nhảy múa, một mặt cảm ơn trời đã tạnh mưa, mặt khác chúc mừng đê điều hoàn thành.
Ninh Triệt đang bàn bạc với thuộc hạ, Thẩm Diễn nhân cơ hội tìm ta, ta tự mình đi dọc bờ sông quan sát tình hình nước, một đứa trẻ nhà nông đang chơi dưới hạ lưu, có vẻ nguy hiểm, ta bước tới ôm nó định quay lại.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, tai nghe tiếng Ninh Triệt hoảng hốt gọi: “An Bình, mau lên bờ!”
Ta chỉ kịp trao đứa trẻ cho Thẩm Diễn trên bờ sông thì một dòng nước lũ mạnh mẽ đã cuốn lấy ta.
“Trình Dung Dung!” Hình ảnh cuối cùng là gương mặt hoảng loạn của Thẩm Diễn, hóa ra hắn cũng sẽ lo lắng cho ta.
Ta ôm đầu để tránh va đập, trôi nổi lên xuống, không biết mẫu thân khi biết tin sẽ đau lòng thế nào, còn Ninh Triệt, liệu hắn có tự trách và áy náy không.
13
Dòng nước chậm lại, một sức mạnh quấn quanh eo ta: “An Bình, An Bình, nàng có sao không?”
Ta mở mắt, thấy gương mặt lo lắng của Ninh Triệt. Hắn cầm một khúc gỗ nổi, đẩy ta leo lên, còn hắn thì bám vào khúc gỗ, ngâm mình trong nước.
“Điện hạ, sao ngài lại mạo hiểm như vậy? Ngài gánh trọng trách nặng nề, không thể để xảy ra chuyện, cứ bỏ mặc ta đi.”
Hắn lau nước trên mặt, trấn an ta.
“An Bình, chỉ cần nàng không sao, ta cũng không sao. Năm xưa tại Đại Giác Tự, Hồng Đức đại sư xem số mệnh cho ta, nói rằng ta có tướng yểu mệnh, nếu gặp được phúc tinh thì sẽ hóa dữ thành lành, mọi sự suôn sẻ.
Lúc đó ta lặng lẽ rời kinh thì bị người hãm hại, trọng thương rơi xuống bẫy, tưởng rằng đã ứng nghiệm lời yểu mệnh, ai ngờ lại gặp được nàng! An Bình, nàng chính là phúc tinh của ta!”
Thì ra trên đời này, ngoài mẫu thân còn có người không màng sống chết mà quan tâm ta.
Trong lòng ta dậy sóng, nước mắt rơi lã chã.
“An Bình, đừng khóc, ta không sao, thật sự không sao! Nàng biết vì sao phong hiệu của nàng là An Bình không?
Đó là ta thỉnh cầu phụ hoàng mà được, An Bình, ta hy vọng cuộc đời nàng sẽ luôn bình an, đây chính là cuộc đời mới của nàng.”
Ta nghẹn ngào không nói nên lời, đúng vậy, đây chính là cuộc đời mới của ta.
Đời này ta không còn bi thương cô độc.
“Điện hạ, ngài có biết ta cứu ngài khi ấy không phải hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, ta cũng có tư lợi của mình.”
Ninh Triệt nhẹ nhàng vén những lọn tóc ướt trên trán ta ra sau tai.
“Thì sao chứ, nàng đã cứu ta, thế là đủ.”
Chúng ta trôi theo dòng nước, dù đang giữa mùa hè nhưng do mưa nhiều ngày, nước sông ban đêm vẫn lạnh buốt.
Ta nằm trên tấm gỗ, dùng tay ủ ấm mặt và tay của Ninh Triệt.
Ninh Triệt lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, ta muốn thay hắn lên nghỉ ngơi, nhưng hắn cứng đầu không chịu.
“Điện hạ, ta không phải người tốt, ta tính toán người khác mà không ai hay biết, ngài thấy đáng sao?”
Hắn cố gắng mỉm cười: “An Bình, đáng chứ, chỉ cần nàng bình an, thì đáng! Mạng ta vốn dĩ là nàng nhặt về mà.”
Môi hắn tái xanh, ánh mắt dần dần mờ mịt.
Ta cởi áo của mình, luồn qua nách hắn, buộc chặt vào tấm gỗ.
“Điện hạ, ngài nói ta là phúc tinh của ngài, vậy thì phải nghe lời ta, ngài phải sống tốt, để mang lại thái bình, cho dân chúng được an khang.”
Ta trèo xuống tấm gỗ, đẩy hắn về phía bờ.
Nước sông cuồn cuộn, ta nhanh chóng kiệt sức, nhắm mắt mặc cho dòng nước cuốn trôi.
Lần nữa tỉnh dậy, ta đang ở trong nhà một người nông dân. Bà lão nông dân dù cuộc sống khó khăn nhưng cũng có tấm lòng từ bi, có gì ăn cũng chia cho ta một nửa.
Đây là một ngôi làng hẻo lánh ven sông, tin tức bế tắc, mãi một tháng sau ta mới nghe tin về Ninh Triệt.
Bà lão nói dạo trước có người tìm kiếm dọc bờ sông, hình như đang tìm ai đó, sau nghe nói đê trên thượng nguồn bị vỡ đã được khắc phục, thái tử đi cứu trợ được triệu gấp về kinh.
Sau khi lành bệnh, ta trở về thị trấn nhỏ nơi đã dựng nhà bếp phát cháo, báo bình an cho mẫu thân, rồi dồn hết tâm sức vào việc kinh doanh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hai năm rồi, ta thành lập tiêu cục Bình An, thường xuyên theo đoàn tiêu đi khắp nơi.
Nghe nói Thẩm Diễn có công cứu trợ nên được thăng chức, cuối cùng vẫn cưới Nhậm Thanh Phương.
Còn về Ninh Triệt, thật ra ta đã gặp lại hắn.