Phu quân của ta, Tạ Vô Trần, là một thiên tài kiếm tu, còn ta chỉ là một phàm nhân.
Tạ Vô Trần ghét nhất những kẻ ngu muội và những vật vô dụng.
Vì muốn theo kịp hắn, ta đã dốc lòng tu luyện, nhưng hắn vẫn mãi lạnh lùng:
“Ngươi không có căn cơ, phí công vô ích.”
Về sau, hắn phi thăng, còn ta tái giá.
Ngày đại hôn, hắn xông xuống phàm giới, một kiếm đặt ngang cổ phu quân ta:
“Nàng thật sự muốn gả cho kẻ vô dụng này?”
Ta đứng chắn trước kiếm, nắm lấy tay phu quân phàm nhân của mình, nhìn thẳng vào Tạ Vô Trần:
“Phải, vì chàng ấy chưa bao giờ chê ta ngu dốt.”
Tạ Vô Trần cười nhạt: “Chỉ vì điều đó?”
Ta gật đầu nghiêm túc: “Chỉ vì điều đó.”
1
Ngày Tạ Vô Trần phi thăng, cả thôn Lý Gia đều đến chúc mừng.
Ngưỡng cửa nhà ta suýt bị giẫm nát, khiến con Đại Hoàng nằm bẹp ở cửa không dám sủa.
“Trân Châu thật có phúc, năm đó nhặt được Tạ tiên nhân, bọn ta còn cười nàng ngốc nghếch.”
Khi ta còn đang sững sờ trước loan xa lấp lánh của tiên nhân,
Tạ Vô Trần đã ngạo nghễ nhìn ta:
“Sư tôn bảo, ngươi có ơn với ta, tiên nhân một lời hứa ngàn vàng, ngươi muốn gì, ta cũng sẽ đáp ứng.”
Trong năm năm nhặt được Tạ Vô Trần, mỗi ngày ta đều nghĩ cách để hắn ở rể.
Hắn luyện kiếm, ta trồng trọt.
Hắn tu luyện, ta kiếm tiền.
Chỉ mong một ngày nào đó có thể khiến Tạ Vô Trần động lòng.
Nhưng Tạ Vô Trần không thích ta, hắn chỉ thích tiểu sư muội của hắn là Thi Vũ.
Thi Vũ vừa thông minh vừa xinh đẹp.
Một kiếm quyết, Tạ Vô Trần chỉ cần dạy một lần, nàng đã tinh thông.
Còn ta, lén luyện hơn chục lần, cũng chỉ có thể ném lúa xa hơn chút đỉnh.
Lại còn bị Tạ Vô Trần và Thi Vũ bắt gặp, Thi Vũ cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ Vô Trần ghét nhất những kẻ ngu xuẩn, hắn nhíu mày:
“Lý Trân Châu, ngươi không có căn cơ, đừng phí công vô ích.”
“Sư huynh, phàm nhân thọ ngắn, đời người chẳng qua chỉ là cái chớp mắt.” Thi Vũ khuyên chàng, “Một kiếp phu thê đối với tiên nhân cũng chỉ là thoáng qua, sẽ không làm lỡ việc chúng ta phong ấn Thao Thiết.”
Sắc mặt Tạ Vô Trần trở nên khó coi.
Hắn sợ ta yêu cầu hắn ở lại bên ta, cùng ta sống trọn đời này.
Lúc này, y phục của hắn bay phấp phới, cao quý lạnh lùng.
Không hề giống Tạ Vô Trần năm năm trước, khi chỉ còn chút hơi tàn, phải để ta từng muỗng bón cháo cho hắn.
Tạ Tiên nhân không bao giờ có thể làm phu quân của Lý Trân Châu.
Vậy thì, ta cũng chẳng cần phải níu kéo hắn nữa, ta ngẫm nghĩ một lúc rồi bế con Đại Hoàng lên:
“Ngươi trị khỏi bệnh cho Đại Hoàng, thì không còn nợ ta gì nữa.”
Tạ Vô Trần ngẩn người, nhưng rất nhanh nhận ra đây là cuộc trao đổi có lợi.
Hắn phất tay một cái, con Đại Hoàng đã ba ngày không ăn uống liền lăn tròn một vòng, hăm hở chạy đi ăn phần thức ăn còn lại trong bát.
Thi Vũ vui mừng kéo tay áo hắn:
“Sư huynh, duyên cũ đã dứt, chúng ta mau quay về phục mệnh thôi.”
Tạ Vô Trần quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp. Tiên nhân rời đi, mây trên trời cũng tan biến theo chớp mắt.
Người đến chúc mừng vừa thở dài, vừa lén thu lại lễ vật mang đến:
“Trân Châu thật ngốc, một lời hứa của tiên nhân, nàng lại dùng để cứu một con chó.”
Ta níu lại Triệu ma ma đang định rời đi:
“Triệu ma ma, giúp ta một chuyện nhé.”
“Chuyện gì?”
“Giúp ta tìm một nam nhân.” Ta nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Phải đẹp trai, ngoan ngoãn, giàu sang cũng không được bỏ thê tử.”
Triệu ma ma cười đến rơi nước mắt, liên tục xua tay:
“Ta nào dám tìm cho ngươi, Tạ tiên nhân chẳng lẽ không giáng sét đánh ta chết sao?”
Ta thở dài, có chút hối hận vì đã cứu con Đại Hoàng.
Sớm biết thế, ta đã nhờ Tạ Vô Trần tìm cho ta một phu quân rồi.
2
“Lý Trân Châu, ngươi còn muốn phu quân nữa không?” Triệu ma ma gõ cửa, “Không cần sính lễ.”
Không cần sính lễ thì có thể là người tốt được sao?
“Khắp mười dặm tám làng nổi danh bạch diện thư sinh, yếu ớt, trời sinh là phu rể.”
Liệu có phải người tử tế không đây?
Ta mở cửa, nhìn thấy mặt nam nhân kia, những lời từ chối đã chuẩn bị đều nghẹn lại.
“Muốn, muốn.”
Càng thiếu cái gì, lại càng khát khao cái đó.
Ta chẳng nói được lời nào hay, nhưng nam nhân trước mắt lại mang dáng vẻ quân tử nhã nhặn, tựa như một bức tranh sơn thủy, mở ra là có thể nghe tiếng gió thổi từ thư viện.
Khi Triệu ma ma nói chuyện, chàng khẽ chắp tay hành lễ, đến lúc nhìn ta còn ngượng ngùng đỏ cả vành tai.
Dáng vẻ nho nhã ấy, khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Nhà họ Lý của ta, ba đời chưa từng có ai học hành.
Triệu ma ma căng thẳng nhìn tiểu công tử kia, lau mồ hôi trên trán, rồi nhét khăn tay vào áo.
“Thẩm Đồng Quang, không thê, không cha nương, không nợ nần, hai mươi lăm tuổi, biết đọc vài chữ.”
“Lý Trân Châu, không cha nương, không nợ nần, nam nhân trước kia thành tiên đi rồi, sau này chắc chắn cũng không quay lại.” Ta gãi đầu, “Ta sẽ nuôi heo, trồng lúa. Chàng ở nhà lo quét dọn, khâu vá, đọc sách. Chúng ta cùng sống tốt, chàng thấy được không?”
Chàng ấy nở nụ cười, ánh mắt chan chứa tình cảm, gật đầu.
Nụ cười của chàng khiến ta cảm giác như đang bước trên mây, lâng lâng khó tả.
“Vậy là xong rồi.” Triệu ma ma thở phào nhẹ nhõm.
“Triệu ma ma, tiền mai mối này…”
“Không cần, không cần.”
Ta còn đang ngạc nhiên vì sao Triệu ma ma hay đòi tiền lại không lấy lần này, thì bà đã vội vã cáo từ.
Ta nhìn Thẩm Đồng Quang.
Vòng eo thanh mảnh này càng nhìn càng thuận mắt.
Có chỗ nào kém hơn Tạ Vô Trần đâu?
Ta hài lòng gật đầu.
Thẩm Đồng Quang bụng kêu lên đúng lúc.
Mặt chàng ấy lại đỏ lên.
Ta thấy mỹ nhân đói không chịu nổi, vội xắn tay áo:
“Ta đi nấu cho chàng bát canh mì cục, thêm hai quả trứng nữa.”
Thẩm Đồng Quang ăn uống cũng nhã nhặn, đẹp mắt. Chàng ăn sạch sẽ đến mức bát như không cần rửa.
Khi phát hiện ta đang nhìn, chàng còn xấu hổ lau khóe miệng.
Không giống như Tạ Vô Trần và Thi Vũ.
Tạ Vô Trần cần bế quan, luôn bảo đồ ăn ta nấu có mùi khó chịu.
Thi Vũ sợ mập, chỉ nhặt nhạnh mấy cọng rau.
Tối đến, lòng ta vui vẻ, nằm trên giường nghĩ ngợi về những ngày tháng sắp tới.
Thẩm Đồng Quang biết chữ, sau này ghi sổ ta không cần vẽ hình nữa.
Nhưng lỡ chàng không chịu giúp ta ghi sổ thì sao?
Tạ Vô Trần trước kia nhìn được chữ nhưng chẳng bao giờ chịu giúp ta.
Bốn năm trước, Trương Ma Tử lừa ta, lấy đi nửa giỏ trứng, ta khóc lóc về nhà, Tạ Vô Trần chỉ lạnh lùng nhìn:
“Do ngươi ngu mà thôi.
“Sao người khác không bị lừa?”
Ta từng kể với Tạ Vô Trần rằng, ta không phải trời sinh ngốc, chỉ vì năm ta năm tuổi, bị một trận sốt cao, từ đó trở đi ta chẳng còn thông minh nữa.
Bán hàng thì bị lừa, không bán cũng bị người khác gạt.
Ba năm trước, ta bán hai con gà, trên đường về thấy một ăn mày bệnh tật nằm xin ăn, không đành lòng, ta đưa cho hắn một nửa số tiền bán gà.
Tạ Vô Trần nhìn thấy, cười lạnh: “Đó là kẻ lừa đảo, ngươi không thấy mấy vết loét trên người hắn đều là màu vẽ sao? Chỉ cần trời mưa là sẽ trôi đi hết.”
Ta thở dài nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng tập tễnh của ăn mày:
“Thế thì tốt, không bệnh tật là tốt rồi. Nếu đau đớn thật thì khổ biết bao.”
Tạ Vô Trần im lặng một lúc, rồi cười nhạo ta:
“Đồ ngốc.”
Ngốc, đần, ngớ ngẩn, ngu ngốc.
Ta đã quen với cách chàng gọi ta như vậy rồi.
Thôi kệ, người đi rồi, ta chẳng muốn so đo.
Ta đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục Thẩm Đồng Quang giúp ta ghi sổ.
Bỗng một cơn gió thổi bật cửa ra, ta vội xuống giường đóng lại.
Một bóng đen nhẹ nhàng như mèo lẻn vào phòng.
Chưa kịp quay đầu, một cơ thể nóng bỏng đã áp sát vào lưng ta, bên tai vang lên tiếng thở thỏa mãn:
“…Thơm quá.
“…Sao lại thơm thế này.”
Là Thẩm Đồng Quang.
Dưới ánh trăng, y phục của chàng lỏng lẻo, lộ ra làn da trắng mịn như yêu tinh quyến rũ.
Đôi tay dài gầy guộc của chàng, thoạt nhìn yếu ớt, lại như vuốt dã thú, siết chặt lấy thắt lưng của ta.
Chàng ôm ta từ phía sau, thì thầm dụ dỗ:
“Trân Châu, Tạ công tử đã phi thăng, nàng không thấy cô đơn sao?”
3
“Không đâu, ta còn có Đại Hoàng, có đàn gà vịt ngoài sân, rất náo nhiệt.”
Ta ngơ ngác nhìn chàng.
“Chàng có lạnh không?”
Chàng dựa vào cửa, nhìn ta kéo lại y phục cho chàng.
Ta mải mê, không để ý thấy bóng dáng của Thẩm Đồng Quang in lên tường to lớn tựa dã thú, như muốn nuốt chửng lấy ta.
Thẩm Đồng Quang nghiêng đầu nhìn ta, nở một nụ cười nhẹ.
Chàng cười thật đẹp, khiến lòng ta lại trở nên bâng khuâng.
Nghĩ đến cảnh chàng lẻ loi đến đây, không có lấy một bộ đồ thay đổi.
“Ngày mai ta ra chợ bán trứng, mua hai mảnh vải may cho chàng hai bộ y phục mới.” Ta suy nghĩ một chút, “Lúc này đang lạnh, trước mắt cần bộ áo đông, cũng phải mua thêm một mảnh vải đỏ để làm hỉ phục.”
Thẩm Đồng Quang mặc y phục vào, lại ngoan ngoãn hẳn:
“Trân Châu, ta đói rồi.”