4
Kỷ Thâm vốn xuất thân từ tiểu hộ, phụ thân hắn là con trai của một nho sinh nghèo khó. Đến đời hắn, gia tộc đã suy tàn đến độ không thể giành nổi một chức quan.
Thấy gia đình đã đến bước đường cùng trên quan trường, phụ thân hắn quyết tâm dốc toàn bộ gia sản, đưa hắn vào phủ công chúa của ta.
Nhưng dù vậy, khi mới đến phủ hắn vẫn vì dáng vẻ nghèo khổ mà bị các mưu sĩ trong phủ ngấm ngầm chế giễu vài lần.
Khi đó, tuy bị sỉ nhục nhưng hắn vẫn giữ vẻ khiêm cung, ngồi ngay ngắn trên vân đài, đôi mắt luôn nhìn ta đầy tình cảm. Mỗi khi ta nhìn lại, hắn liền ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trong phủ công chúa có rất nhiều mưu sĩ nên hắn ít khi được tiếp xúc với ta, mỗi khi tự tiến cử cũng rất cẩn trọng.
“Công chúa có dung mạo như tiên, lại khoan dung độ lượng, không trách tiểu nhân vừa gặp đã si mê.”
“Đối với công chúa, ngàn vàng dễ kiếm, nhưng chân tình lại khó tìm. Nhìn quanh phủ này tuy nhiều mưu sĩ, nhưng đa phần chỉ là kẻ lấy lợi ích làm trọng.”
“Chỉ có tiểu nhân tự tin rằng, mình là người yêu công chúa sâu đậm nhất.”
Khi ấy, lời nói của hắn rất hoa mỹ, việc làm cũng càng khéo léo.
Đến ngày sinh thần của ta, kẻ khác tặng quà vàng bạc châu báu, hắn lại tặng ta mấy giỏ cá Tiền Giang to và trắng nõn.
“Tuy rằng tổ tiên đã dặn việc ăn không quá ba món, nhưng thần chăm chút từng bữa ăn của công chúa, biết người thích ăn cá.”
“Vàng bạc châu báu chỉ làm công chúa thêm lộng lẫy nhưng lại lạnh lẽo, trong lòng thần, công chúa nên nhận được sự ấm áp nhất.”
Vào mùa đông năm ấy, tuyết rơi khắp trời, hắn lại tặng ta cả điện phủ đầy những tượng băng điêu khắc. Ngày đó, tay hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, dưới mắt là quầng thâm vì không biết đã thức bao nhiêu đêm.
Các mưu sĩ khác đều cười nhạo hắn, rồi tiếp tục dâng lên những món lễ lớn, nhưng hắn vẫn khiêm tốn đứng giữa điện. Cho đến khi ta lui vào thay y phục thì thấy hắn tay cầm một nhành mai đỏ. Hắn sinh ra đẹp đẽ, mai đỏ tuyết trắng càng tôn thêm vẻ nho nhã ôn hòa.
“Quy củ trong cung rất nghiêm, những gì công chúa nhìn thấy đều là những điều tốt đẹp nhưng lại cũ kỹ.”
“Thần từ ngoài cung vào, biết năm nay trong kinh thành đang thịnh hành băng điêu khắc, nghĩ công chúa chưa từng thấy qua, liền học cách làm.”
“Quy củ trong cung quá lớn, thần chỉ nhìn công chúa giữ những quy củ ấy mà cổ cũng cứng lại.”
Năm ấy, khi hắn nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, hỏi ta:
“Hôm nay thần muốn đưa tiểu thư đi đón năm mới, không biết tiểu thư có nể mặt hay không?”
Có lẽ khi đó hắn quá dịu dàng, cuối cùng ta cũng ngẫu nhiên theo hắn làm một tiểu thư nhà thường dân.
Sau đó, tình cảm của ta dành cho hắn ngày càng sâu đậm, bất chấp mọi thị phi mà đưa cả phủ công chúa ra để cưới hắn.
Khi ấy, ánh mắt hắn đầy tình ý chẳng hề giả tạo, mà nay, năm tháng đã qua, sự thay lòng của hắn cũng chẳng có gì giả dối.
Ta chỉ cảm thấy đau lòng.
Trước kia ta tự hào vì bản thân không nhìn lầm người, thật sự đã gả cho một lang quân tốt. Chẳng ngờ, đó chỉ vì tâm tư của Kỷ Thâm quá thâm trầm.
Lời thề năm xưa vỡ vụn ngay trước mắt, nhưng mãi ba mươi năm sau ta mới nhận ra.
5
“Thưa công chúa?”
Tiếng gọi bên cạnh kéo ta trở về thực tại.
Ta nhìn về phía trước mới phát hiện nãy giờ mình đang chăm chú nhìn công tử của Lễ Bộ Thị Lang.
Lúc này, hắn đang nghi hoặc cúi đầu, quỳ bái dưới đất. Xuân Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở ta:
“Đó là tiểu công tử được sủng ái nhất của Lễ Bộ Thị Lang.”
“Lễ Bộ Thị Lang khó khăn lắm mới có được cơ hội kết thân với công chúa nên đặt nhiều kỳ vọng vào vị công tử này.”
“Nghe nói từ vài ngày trước khi được đưa vào, đã học hết các lễ nghi quy củ.”
“Học hết quy củ rồi sao?”
Ta khẽ cau mày. Chẳng trách cử chỉ của hắn, ta luôn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
“Ngươi tên gì?”
Ta chỉ vào hắn, hắn cúi đầu sâu hơn, khấu đầu đáp lại:
“Thần là Kỷ Duy Sinh, tham kiến công chúa điện hạ.”
Quy củ quả thực không sai sót chút nào, ta rất hài lòng. Ngày hôm đó liền cho phép hắn gần gũi để hầu hạ ta.
Cử chỉ của hắn dường như gợi nhắc ta về người cũ, nhưng tâm tính lại khác biệt rất xa.
Khi trò chuyện cùng ta, hắn không hề che giấu tài năng của mình, cũng sẵn lòng cùng ta đàm luận về lợi ích. So với Kỷ Thâm chỉ giấu mình dưới vỏ bọc chân thành, ta giờ đây lại thích Kỷ Duy Sinh với chút chân thành ẩn dưới lớp tính toán ấy hơn.
Ban ngày, hắn giúp ta vấn tóc, nhẹ nhàng cột những sợi tóc bạc của ta lên trước trâm.
Xuân Kiều chau mày, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
“Lang quân, công chúa thường vấn tóc lệch, ngài phải chọn kỹ mà giấu những sợi tóc bạc dưới đáy búi tóc.”
Kỷ Duy Sinh gật đầu đồng ý, rồi gỡ búi tóc và vấn lại.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn vấn theo kiểu cũ. Sau đó quỳ bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng
“Thần tay nghề kém cỏi, không thể chọn ra những sợi tóc bạc của công chúa, xin công chúa trách phạt.”
Ta nhìn vào gương đồng, hắn không cố tình che giấu những sợi tóc bạc của ta, lúc này chúng lại rơi nhẹ bên vai, kết hợp với trâm hoa tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng.
Nhưng hắn đã nói dối, không phải là không thể chọn ra tóc bạc, mà là hắn không muốn.
6
Xuân Kiều định bước lên để vấn lại tóc cho ta, nhưng ta phất tay bảo nàng lui xuống.
Ta nâng khuôn mặt của Kỷ Duy Sinh lên, trầm giọng hỏi hắn:
“Nghe lời Xuân Kiều thì không sai được, nhưng kẻ khác sợ bị ta trách phạt, còn ngươi lại tự mình dâng tới.”
Hắn cụp mi xuống, nhưng khi nghe lời ta nói, lại nở một nụ cười.
“Thần đã thấy dáng vẻ công chúa khi lo cho quốc gia, cũng biết công chúa không phải là người không biết phân biệt đúng sai, nên thần không sợ.”
“Thần vẫn nghĩ công chúa như trước là đẹp nhất, có thể trong mắt kẻ khác những sợi tóc bạc là dấu tích của sự già nua.”
“Nhưng trong mắt thần, đó lại là ánh sáng rực rỡ.”
Ngay cả con cháu ruột thịt của ta, cách đây vài ngày cũng khinh thường vì ta tuổi già sắc suy. Thế mà hắn lại nói dù ta có tóc bạc, ta vẫn tỏa sáng vạn phần.
Ta nheo mắt hỏi hắn:
“Ai dạy ngươi nói vậy?”
“Mẫu thân của thần.”
Hắn khẽ thở dài, không hề giấu diếm ta.
“Mẫu thân nói rằng thế gian luôn khắc nghiệt với nữ nhân, không chỉ nếp nhăn nơi khóe mắt, mà cả tóc bạc trên trán cũng phải che đậy.”
“Nhưng thần lại nghĩ rằng năm tháng trôi qua vốn là chuyện bình thường, không nên lấy nó để răn dạy nữ nhân là sai trái.”
Nghe xong những lời hắn nói, đôi tay đang giấu dưới vạt áo của ta từ khi nào đã khẽ run lên.
Thế gian thở than rằng thời gian hoa nở của nữ nhân quá ngắn ngủi, chỉ hận không thể che giấu để kéo dài thêm một chút.
Ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày lại có người nói với ta rằng năm tháng trôi qua vốn dĩ là chuyện thường, ta không nên vì điều đó mà phải gánh chịu gánh nặng của miệng người dè bỉu.
Ngày hôm đó, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, nhưng không phải vì ta tháo đi một nửa số trâm cài trong tóc.
Ta nắm lấy tay Kỷ Duy Sinh, cùng hắn đi ra ngoài. Khi đến giữa điện, Xuân Kiều đột nhiên chạy tới thông báo rằng Hành Tông mang theo hai đứa cháu của ta đang chờ ngoài phủ.
“Thị vệ tuân theo chỉ dụ của công chúa không cho họ vào.”
“Nhưng Hành Tông thiếu gia không màng đến điều đó, đã dẫn hai tiểu thiếu gia làm loạn trước phủ công chúa rồi!”